Trong chiếc xe cảnh sát rời khỏi y quán Kim Chi Lâm, Dương Kiếm Hùng vẫn chưa phản ứng được. 

Anh ta nhìn chằm chằm viên đạn trong tay, ánh mắt có sự nóng rực khó nói thành lời. 

Quá sốc, quá mạnh, quá yêu nghiệt. 

Vốn Dương Kiếm Hùng khá khinh thường Bạch Vũ, thật sự không thể dùng ngôn ngữ hình dung tâm trạng của anh ta được, sự khinh thường của anh ta cũng biến thành sự sùng bái. 

“Lão tam, em cảm thấy cậu em Bạch này như thế nào?” 

Tinh thần của Dương Diệu Đông đã có sự thay đổi, anh ta dựa vào xe, cầm ly giữ nhiệt đứng nước táo đỏ kỷ tử rồi hỏi: “Có thể lọt vào mắt của em không?” 

Anh ta đi nhanh chui vào trong xe trước, vậy nên trong xe được khởi động đó, không nghe thấy tiếng nổ súng của Bạch Vũ. 

“Em không bằng cậu ta.” 

Dương Kiếm Hùng hoàn hồn, dứt khoát trả lời: “Anh cũng không bằng cậu ta, thậm chí anh cả cũng không bằng cậu ta" 

“Y thuật nhất lưu, tướng thuật nhất lưu, ngay cả võ đạo cũng nhất lưu” 

Trong mắt anh ta xẹt qua tia sáng, anh ta nói: “Sau này, chúng ta cũng không với tới. 

Dương Diệu Đông nảy sinh hứng thú: “Ồ, hiếm khi em khen một người, chỉ là liệu em có đánh giá cậu ta quá cao không?” “Anh nhìn cái này” 

Dương Kiếm Hùng xòe bàn tay lộ ra viên đạn, sau đó kể lại cảnh gây sốc vừa rồi. 

Nụ cười của Dương Diệu Đông hơi khựng lại, anh ta hỏi: “Em nói cậu ta có thể bắt đạn sao?” 

“Không sai, còn ở khoảng cách gần 

Dương Kiếm Hùng gật đầu: “Cả Trung Hải người có thể làm được như vậy, sợ rằng chỉ có Hoàng Phi Giang của Võ Minh. “ít nhất em không làm được. 

“Người như này, đừng nói làm kẻ địch, chỉ làm bạn bình thường thôi, nhà họ Dương chúng ta sẽ tổn thất rất lớn.” 

“Em hoàn toàn không tưởng tượng ra thành tựu mười năm sau của cậu ta.” 

Vẻ mặt của anh ta đầy thích thú, anh ta nói: “Anh à, loại người này, chúng ta buộc phải kết giao. 

“Tới Phúc Cung!” 

Dương Diệu Đông quả quyết đưa ra lệnh: “Gặp ông cụ!” 

Khi anh em Dương Thị chạy tới chỗ ở của ông cụ, đám người Chương Đại Cường cũng tụ tập ở hậu viện uống trà nói chuyện. 

“Cậu em, lần này cậu giàu rồi. 

Nhìn chiếc Audi mà Dương Diệu Đông để lại và chiếc biển ngũ quý tám, Chương Đại Cường giơ ngón tay cáo lên: “Sau này cậu có thể đi ngang về dọc ở Trung Hải rồi. 

Lý Minh Quang cũng cười, nói: “Người ta nói thần y là người nắm giữ mối quan hệ, trước kia tôi còn không hiểu, bây giờ tôi coi như đã hiểu rồi.” 

Bạch Vũ cười rất ôn hòa, nói: “Không phải chỉ là một chút giao tình thôi sao? Nói gì mà đi ngang về dọc. 

“Anh Vũ, anh thật sự không biết nội tình của nhà họ Dương à?” 

Lưu Phú Quý cũng lại gần, còn cầm một ly trà lên, nói: “Đó là anh em Dương Thị đó." 

“Tôi từng thấy bọn họ trên TV nhưng không rõ bọn họ có nội tình gì” 

Bạch Vũ trả lời rất thành thật, anh ta sống ở Trung Hải mười mấy năm, nhưng ở tầng thứ quá thấp, một tháng trước, Hoàng Huy Hiệu là tồn tại mà anh phải ngước nhìn. 

Anh cho rằng khởi điểm của Hoàng Huy Hiệu là điểm đích để anh phấn đấu trong đời. 

“Trung Hải có hơn hai mươi triệu dân, phú thương quyền quý nhiều vô kể, chúng tôi trông như diễu võ dương oai nhưng thật ra chả ra gì hết.” 

Chương Đại Cường cầm một ly trà lên nói: “Người hô mưa gọi gió chính là nhất môn nhị Giang tam thần tài” 

Lý Minh Quang thở dài: “Phải, bất luận là mối quan hệ hay tài phú, chúng tôi đều quá mỏng manh, ít nhất phải tích lũy ba đời mới có chút vốn liếng” 

Bạch Vũ ngẩng đầu lên: “Nhất môn nhị Giang tam thần tài? bọn họ là ai?” 

Lưu Phú Quý mỉm cười rồi nói tiếp chủ đề: “Trong số ông trùm của Trung Hải cũng có bạn cũ của anh” 

“Tam thần tài là chỉ Hàn Quốc Hoa, Tiền Phú Giáp, Mã Gia Thành. 

“Tại sao nói bọn họ là thần tài? bọn họ nhiều tiền, công ty rải khắp cả nước, tài sản cá nhân phải tới hàng triệu tỷ” 

“Ví dụ như Hàn Quốc Hoa, người ta không chỉ là ông trùm đồ cổ, ở nước ngoài còn có không ít mỏ, còn là mỏ ngọc, mỏ vàng” 

“Tiền Phú Giáp cũng không cần nói, người sáng lập ngân hàng Bách Hoa, ngân hàng tư riêng lớn nhất Trung Hải, được gọi là ngân hàng lớn thứ năm cả nước. “Đừng thấy ngân hàng Bao Hải cũng trâu bò, nhưng so với ngân hàng Bách Hoa, nó chỉ như con kiến” 

“Mã Gia Thành, mọi người đều quen thuộc rồi, ông trùm công nghệ mạng. 

“Bọn họ kiếm ba trăm tỷ giống như bọn em uống nước, vậy nên mọi người đều gọi bọn họ là tam thần tài của Trung Hải” 

Bạch Vũ hơi sững người, sau đó mỉm cười, nói: “Nghe các cậu nói vậy, sau này tôi không cần nương tay khi thu phí khám của Hàn lão và nhà họ Tiền rồi” 

Đám người Lý Minh Quang cười ầm, y quán tràn ngập bầu không khí vui vẻ. 

“Nhị Giang lại là ai?” 

Bạch Vũ tò mò hỏi một câu: “Đỗ Trường Giang à?” 

Chương Đại Cường gật đầu, nói: “Không sai, một trong số đó là ông chủ Đỗ, chủ tịch của thương hội Tứ Hải, cũng là ông vua ngầm của Trung Hải, duy trì trật tự của hắc đạo. 

“Người còn lại tên là Hoàng Phi Giang” 

Thẩm Vân Phong cũng góp vui, nói: “Ông ta là hội trưởng của Võ Minh ở Trung Hải, cố vấn võ đạo của trường cảnh sát, cũng là cao thủ Huyền Cảnh, có vô số đồ đệ đồ tôn. 

“Ông ta giống ông chủ Đỗ, sống ẩn cư, nhưng lại như Định Hải Thần Châm, áp chế phần tử nguy hiểm tới từ các nơi. 

Trong mắt Bạch Vũ có thêm một chút hứng thú, cao thủ Huyền Cảnh, lần đầu tiên anh nghe tới, hôm khác có cơ hội gặp phải hỏi thử, xem anh có cảnh giới gì. 

“Nhất môn là nói tới nhà họ Dương. 

Lý Minh Quang ngồi thẳng người, nói: “Nhất môn chín trạng nguyên, ba thế hệ đều từng đảm nhiệm chủ tịch thành phố, chính là miêu tả nội tình của nhà họ Dương” 

“Chín trạng nguyên là nói từ lúc bắt đầu khôi phục việc thi đại học, trong năm mươi năm này, nhà họ Dương có chín người là thủ khoa của Trung Hải” 

“Ông nội, ba, và anh cả của Giảm đốc Dương đều từng tới thị trưởng của Trung Hải" 

“Tuy hai vị kia sớm đã nghỉ hưu, nhưng ba Dương - Dương Bảo Quốc vẫn là chủ tịch thành phố ẩn hình, có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cán bộ cấp cao của Trung Hải" 

“Anh cả của nhà họ Dương - Dương Hồng Tinh còn giỏi hơn, năm ngoài anh ta được điều từ Trung Hải tới Long Đô đảm nhiệm trọng trách nặng hơn. 

“Còn về chức vị mà những con cháu khác đảm nhiệm thì nhiều vô kể. 

Anh ta cười bổ sung một câu: “Vậy nên có được giao tình của anh em Dương Thị, anh Vũ anh hoàn toàn có thể đi ngang về dọc” 

“Thì ra là vậy?” 

Bạch Vũ gật đầu ngộ ra, sau đó thì cảm khái một tiếng: “Nội tình này quả thật trâu bò. 

Khoảng cách giữa anh và nhà họ Dương đâu chỉ là một giai cấp, hoàn toàn là mười vạn tám nghìn dặm. 

Lưu Phú Quý rót trà nóng cho Bạch Vũ, cười nói: “Anh Vũ, em tin rằng, anh sớm muộn cũng sẽ có độ cao như nhà họ Dương.” 

“Chuyện quá xa vời tạm thời không nghĩ tới, mục đích bây giờ của tôi là sớm ngày sửa xong y quán 

Bạch Vũ cười điềm nhiên: “Kiếm thêm ít tiền, kết giao thêm vài người bạn tốt, chữa thêm cho vài bệnh nhân là tôi thấy thỏa mãn rồi. 

Bạch Vũ nghèo khó mười mấy năm đã thấy được sự nóng lạnh giữa người với người, cũng từ bỏ suy nghĩ không thực tế, bước từng bước vững trãi trên đường đời. 

Đám người Chương Đại Cường thầm gật đầu, đô thị phồn hoa, không kiêu ngạo, biết nhịn, loại người như Bạch Vũ sớm muộn cũng sẽ làm lên chuyện lớn. 

“Đúng rồi, anh Vũ, hôm nay y quán gà bay khó nhảy, không thể thiếu công’ của Triệu Tuấn Hào.” 

Tôn Bất Phàm chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà nói: “Chúng ta không báo đáp anh ta, có phải quá có lỗi với tâm ý của anh ta hay không?” 

“Mẹ kiếp, đồ khốn, chơi khăm chúng ta. 

Thẩm Vân Phong đập bàn, nói: “Anh Vũ, giao cho em, em phái người nấp ở quanh công ty anh ta, chỉ cần anh ta đi lẻ là trùm bao tải đánh một trận. 

Lý Minh Quang đưa ra chủ ý: “Thuận tiện thiến anh ta. 

Chương Đại Cường theo thói quen nhìn về phía máy đào đất: “Hay là chôn sống. 

“Không cần, chút chuyện nhỏ này, tôi tự xử lý là được. 

eyJpdiI6IjlBREFhS252endYZWhqZWN5STZLeXc9PSIsInZhbHVlIjoibWNaOFZwbHo0OEl1blYzVktBblZvdSszbXRjWTh0OXVHcnhLZjVKYk0wYUYzMFpFa0FkOUt5VEpJWWp4aHkzYU1kcHlpY0lvbjVUMzdDWDArZmNwS21mY0ZPMEdvTmYrOE1WdDNEaXNZdzhzOHJSRXgyNGFNQVkrNHI4NXJLRHpKdmxyaDYwb01vYmlhb0ljS1N3ZWdrNWZOVlBSWXZ3bytuTXJRODRhWTVkdHM0Nm5nVkoxdXB4eHUxQzA3NUgrYXlQeGpFT1REdkxRVzJRd29VTVwvOXpUclVwWDVvQXNLVmU5VXV3b3N1aTc0N2toWmNZNWJaYzRSZmQ3OEVyXC8yRHdlTUZXM0JWUER3eHc5UWM4WDRESmRBT0s4dkZsMkJvejJXWk9ZSFpENW54MlBqOFIwc0JpTDZJUDI2bmlvbiIsIm1hYyI6IjkzNjY2ZmRmNDYzYzUxOTExOTI5ZjJhOGQwNGI5MmUwMTNjMzhmZDViZWI1ZGI2MGExZjJiZTM3MDQ0OWU1MzAifQ==
eyJpdiI6IklGaFIrQlU3aGJveFwvRkZYY240RzVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJBUEo2dDk2TVRMQkZrMU10RXNBRjF5Q3BoSmtiZno1SkM3cThXNUxaRWpxTm51WXRFYnFBcFNQYU9NdEZ0MFZFTG0xdSs0dWNPSzdxekpSRHo2Q1o4c3BLTE80MjBWUWpHUXRTRXBmeFwvNzV2QzdERXRnb25wSW9BMzQ2N2Jtc1ZzT1RxbUVudGw5N29INU50M1lYV0szZnRTTlB2czhYYkQrMjE0T3AwOFRVbHc1Z05XN2VqTFwvQjcxYnBmeU1IIiwibWFjIjoiZmMyZDBlY2Q0MDg0MGVkMWEyYzAyZDI4MmZiNjUwZGE2YzQwZTVlZGE1ZDE1MWRlYTRiNzkxZTNkODRiNmFjNyJ9

Anh rút điện thoại ra gọi điện...

Ads
';
Advertisement