Nơi vầng dương đỏ rực của buổi sớm đầu thu năm ấy, khu vực huấn luyện ẩn tại một vùng bán tự trị ở miền Tây Bắc Ý thuộc quyền quản lý trực tiếp của Jiaowen – một vùng đất được phong tỏa tuyệt đối bởi hệ thống an ninh năm tầng và hàng loạt thiết bị nghiêm ngặt cùng vô số mắt thần theo dõi hiện đại nhất. Nơi này, người thường muốn bước vào cũng đã khó, huống chi là có thể ung dung rời đi.
Hôm nay, cánh cổng sắt nặng hàng tấn lại chầm chậm hé mở lần nữa, như tiếng chuông ngân lên báo hiệu vận mệnh tương lai của Tề gia đang bắt đầu. Bên trong khoảng sân rộng lớn, một bóng người nhỏ nhắn đứng thẳng, thân hình tuy còn non nớt nhưng lại mang theo khí tức sắc bén mà hiên ngang. Tề Thiên Vũ, đứa con trai trưởng mười một tuổi của Tề Mặc và Mộc Ly Tâm, người sẽ kế thừa toàn bộ quyền lực, danh vọng, trách nhiệm và cả những hiểm nguy đang chờ đợi ở phía trước của gia tộc có đến hàng trăm năm lịch sử này.
Thời điểm bước vào khu ký túc tách biệt, Thiên Vũ lặng lẽ đảo mắt nhìn quanh. Từng vách tường bê tông xám lạnh, những tấm nệm thô ráp xếp ngay ngắn trên sàn nhà, không chút hơi ấm, không chút tiện nghi. Đây sẽ là nơi cậu sống và huấn luyện trong tương lai. Không còn sự bảo hộ giành cho “Tề thiếu gia” mà chỉ còn bản thân đối mặt với tất cả thử thách đang chờ đón.
Nhưng không có chút dao động nào trên gương mặt ấy.
Tề Thiên Vũ khẽ siết bàn tay, mắt nhìn thẳng, điềm nhiên tiếp nhận sự khắc nghiệt này.
Jiaowen đứng trước mặt cậu, nghiêm túc truyền đạt:
"Trong năm ngày tới, năm vị lão đầu mà cả thế giới dù dùng quyền lực, tiền tài cũng không cách nào mời được – sẽ lần lượt đến đây.”
“Nhiệm vụ của cháu chính là: Thành công bái sư.”
Chỉ bốn chữ “Thành công bái sư.” – nghe chẳng có gì khó nhưng hàm nghĩa sâu xa, đều là một câu đánh đố.
Nếu là những đứa nhóc trạc tuổi khác, có lẽ chúng đã khóc, giãy giụa, hoảng sợ hoặc chí ít cũng sẽ than phiền. Nhưng những điều đấy đều không có ở Tề Thiên Vũ, cậu chỉ lặng lẽ ngẩng đầu, đôi mắt xanh đen của cậu nhóc mười một tuổi đã hiện rõ khí chất điềm đạm như hồ nước cổ, nhưng sâu bên trong lại như ẩn tàng một ngọn lửa thầm cháy.
Ngày đầu tiên, người tới là Chu Dận Hòa.
Chu Dận Hòa, một cái tên mà mỗi lần nhắc đến đều khiến những người trong giới chiến lược quân sự ngầm đều phải cung kính nghiêng mình. Từng là tổng quân sư chiến lược tối cao thời chiến, người nắm trong tay vận mệnh sống chết của hàng vạn binh sĩ, ông ta được mệnh danh là "Trí hồn của chiến trường", một nhân vật bí ẩn từng đứng sau những trận chiến vang dội thay đổi cục diện chiến tranh thế giới.
Lúc cánh cửa lớn mở ra, một lão nhân tóc hoa râm bước vào sân, ông mặc trường bào vải xanh xám giản dị, khuôn mặt điềm đạm như nước, nhưng mỗi bước chân đều nặng tựa ngàn quân. Ánh mắt ông thẫm đẫm sát khí, đủ khiến người ta có cảm giác đang bị xuyên thấu tận tâm can.
Thiên Vũ đã đứng chờ sẵn trong thư phòng cổ kính được Chu Dận Hoà đích danh chỉ địch. Bóng dáng nhỏ nhắn, áo sơ mi trắng tinh, quần dài đen chỉnh tề, lưng thẳng tắp như thanh kiếm được mài dũa kỹ lưỡng, khí thế hiên ngang, sắc bén không kém gì người trưởng thành.
You'll also like
[Hoàn] Anh Ấy Rất Điên - Khúc Tiểu Khúc
(H)(Hoàn) Sau khi bị vả mặt, nữ phụ trèo cao...
[TRANS]Khi Điện Thoại Đổ Chuông
Truyện sex cổ đại NP Hoàng hậu
Truyện Np, hoàng hậu và thị vệ, các đại thần, phi tần
Chu Dận Hòa chậm rãi tiến vào, ánh mắt già nua đảo qua gương mặt cậu nhóc nhỏ tuổi, không nói một lời, thong thả ngồi xuống chiếc ghế chủ vị.
Hai người một già một trẻ, lặng lẽ nhìn nhau như đang thăm dò đối phương. Căn phòng chìm trong im lặng tuyệt đối, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua khung cửa, khẽ làm lay động những tán cây bên ngoài sân.
Ông thong thả nâng chén trà lên, nhẹ nhàng khẽ thổi lớp hơi nóng mỏng manh, thong dong như thể đang thưởng thức một khúc cầm tiêu du dương giữa núi rừng u tịch. Một lát sau, ông đột ngột cất giọng, thanh âm trầm thấp, từng chữ như ẩn chứa thiên quân vạn mã:
"Cậu tên là Thiên Vũ đúng không?"
Tề Thiên Vũ khẽ gật đầu, bình thản đáp: "Vâng, thưa ông."
Chu Dận Hòa đặt nhẹ chén trà xuống bàn, đôi mắt già nua như ẩn như hiện ánh nhìn sâu thẳm, khóe môi hơi cong lên một nụ cười lạnh nhạt khó đoán:
"Vậy, cậu thử nói cho ta nghe, chữ 'Thiên' trong tên của cậu mang ý nghĩa thế nào?"
Tề Thiên Vũ nghe hỏi liền thoáng chau mày, trong lòng nhanh chóng phân tích. Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng người đưa ra là Chu Dận Hòa – tuyệt đối không thể là lời vô nghĩa.
Chỉ suy nghĩ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu lập tức trả lời, âm thanh trong trẻo nhưng mạnh mẽ vang lên:
"Thiên có nghĩa là trời. Là cao nhất, rộng nhất, bao trùm hết thảy, không thể bị chinh phục. Tựa như Tề gia từ trước đến nay, vị trí luôn ở trên cao, bao trùm vạn vật."
Chu Dận Hòa nhẹ nhàng "À" một tiếng, như đã đoán trước đáp án này, rồi lại thong thả hỏi tiếp:
"Vậy còn chữ 'Vũ'?"
Lần này, Thiên Vũ không trả lời ngay.
Ánh mắt cậu lặng lẽ quan sát người đàn ông trước mặt, ánh mắt lướt nhẹ qua từng chi tiết, từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt đối phương. Chu Dận Hòa vẫn thong dong ngồi đó, khuôn mặt già nua không biểu hiện chút dao động, nhưng ngón tay trái lại vô thức gõ nhẹ lên mép chén trà sứ trắng theo nhịp điệu đều đặn, mỗi nhịp gõ như đang đếm từng giây trôi qua.
Giữa thời khắc yên tĩnh tuyệt đối ấy, đột nhiên trong lòng Thiên Vũ lóe lên một suy nghĩ.
Cậu lập tức đáp lời, giọng nói thanh lãnh mà sắc bén, không chút chần chừ:
“Vũ' là võ, nhưng cũng có nghĩa là mưa – dịu dàng mà lại sắc bén, có thể tưới mát đất đai nhưng đồng thời cũng có thể nhấn chìm vạn vật trong biển nước. 'Vũ' là nước cờ chiến lược tùy thời tùy thế, mềm dẻo linh hoạt, khi thì ôn hòa, khi lại quyết liệt. Không có cố định, chỉ có thích ứng.”
Lời vừa dứt, động tác gõ tay của Chu Dận Hòa bỗng dưng dừng lại. Ông chậm rãi nâng mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt, ánh nhìn lần này đã thêm vài phần thưởng thức cùng tán dương hiếm thấy. Khóe môi ông cong lên thành nụ cười vừa ý, nhưng lời nói lại lạnh nhạt vô cùng:
"Hay cho hai chữ thích ứng.”
Hồi lâu sau, Chu Dận Hòa lại lên tiếng, giọng ông chậm rãi mà trầm ổn:
"Người trong Tề gia các cậu từ xưa đến nay luôn muốn nắm vận mệnh của kẻ khác trong tay.”
“Nhưng cậu có hiểu vận mệnh là thứ gì không?"
Tề Thiên Vũ không lập tức đáp lời.
Ánh mắt cậu sáng trong như bầu trời đầu thu, thẳng thắn nhìn vào mắt vị lão sư trước mặt, chậm rãi cất giọng rõ ràng:
“Vận mệnh là thời cơ và quyết đoán. Thời cơ đến, phải nắm chặt, thời cơ chưa tới, phải ẩn nhẫn chờ đợi. Người thắng là người biết cách điều khiển vận mệnh kẻ khác, nhưng trước hết phải biết làm chủ vận mệnh chính mình.”
Chu Dận Hòa nghe xong, đôi mắt già nua lóe lên tia sáng hiếm hoi, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười hài lòng.
“Tốt lắm”
“Thế nhưng cậu có dám chắc mình sẽ không do dự khi phải quyết định vận mệnh sinh tử của hàng vạn con người hay không?”
Tề Thiên Vũ dứt khoát, bình tĩnh đáp:
"Nếu là trách nhiệm bắt buộc phải gánh vác, cháu không cho phép bản thân mình do dự."
Chu Dận Hòa nhướng mày, thần sắc sâu thẳm càng thêm phần tán thưởng.
“Ta hỏi cậu, nếu ngay lúc này, bên ngoài tòa viện này có ba mươi bảy sát thủ được huấn luyện đặc biệt, trang bị vũ khí tối tân, sẵn sàng phá cửa xông vào. Cậu sẽ xử trí như thế nào?”
Giọng ông rất nhẹ, cứ như đang thuận miệng kể chuyện tầm phào, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sắc bén không che giấu. Đây không còn là một câu hỏi đơn thuần, mà là một thử thách vô cùng chân thực, kiểm tra tốc độ phản ứng, khả năng tính toán và quyết định của người kế nhiệm tương lai Tề gia.
Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, sắc mặt Tề Thiên Vũ đã khôi phục lại trạng thái bình ổn như thường. Cậu không chút chần chừ, chậm rãi bước tới cửa sổ sát đất, khẽ kéo rèm lên một chút, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát nhanh bố cục bên ngoài. Chỉ mất vài giây, cậu đã xoay người, giọng nói tự tin, mạnh mẽ vang lên:
"Nếu tình huống là thật, trong phòng này đã sớm bố trí sẵn hệ thống phòng thủ bí mật, đồng thời có ít nhất năm lối thoát hiểm được thiết kế ngầm. Trong vòng một phút đầu tiên, cháu sẽ ấn nút báo động dưới bàn làm việc, đánh thức hệ thống báo động ngầm. Ba phút tiếp theo, cửa lớn phòng này sẽ tự động khóa chặt. Trong năm phút sau, cháu và ông sẽ nhanh chóng rời khỏi đây bằng đường hầm ngầm phía sau giá sách, hệ thống phát nổ có điều khiển sẽ tự kích hoạt ngay khi rời khỏi an toàn, vừa tiêu diệt kẻ đột nhập, vừa xóa dấu vết chúng ta từng ở đây."
Lời nói vừa dứt, Chu Dận Hòa đột nhiên vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, ánh mắt như đuốc rực sáng, cất tiếng cười lớn, âm thanh hào sảng vang vọng khắp gian phòng tĩnh lặng:
"Tốt! Quả không hổ danh là con trai của Tề Mặc. Trong thời gian chưa đến hai phút, cậu lại có thể tìm ra được toàn bộ bố trí ẩn trong căn phòng này, quả nhiên nhanh nhạy, quyết đoán, có tư chất của kẻ đứng trên vạn người!"
Lý do Chu Dận Hoà chỉ đích danh căn phòng trò chuyện cho lần bái sư này, là muốn xem thử - hậu duệ kế nhiệm của Tề Mặc, có bản lĩnh và nhanh nhạy như hắn không.
Sự thật không làm lão thất vọng.
Đúng là – Hổ phụ sinh hổ tử.
Lão nói tiếp:
"Chiến trường không có chỗ cho lòng nhân từ vô nghĩa. Một quyết định sai lầm, một bước đi chậm trễ, chính là khiến máu của thuộc hạ đổ xuống như nước lũ. Ta chỉ dạy chiến lược cho kẻ hiểu được máu chính là giá trị của hòa bình. Nếu cậu không chịu nổi việc chứng kiến một đế chế bị nghiền nát trên bản đồ, thì đừng ngồi vào bàn cờ trước mặt ta."
Tề Thiên Vũ từ từ tiến tới chiếc ghế đối diện ông, nghiêm túc ngồi xuống, ánh mắt đầy quả quyết như đã được tôi luyện qua lửa đỏ:
"Cháu hiểu rõ, chiến lược không phải là trò chơi. Một khi đã đặt chân vào ván cờ sinh tử, sẽ không có đường lui. Máu đổ càng nhiều, trách nhiệm càng nặng. Nhưng cháu không sợ."
Chu Dận Hòa hài lòng gật đầu, đôi mắt ông lúc này như thể nhìn thấy một viên ngọc quý vừa tìm được chủ nhân xứng đáng:
“Xem ra, Tề lão đại đã dạy dỗ cậu rất tốt, khí phách không khác gì cha cậu năm xưa.”
"Vậy từ hôm nay, ta sẽ truyền hết sở học cho cậu. Nhưng Tề Thiên Vũ, cậu phải nhớ, chiến trường là nơi lạnh lẽo nhất, nhưng cũng là nơi dễ nhận ra ai là kẻ mạnh nhất. Kẻ mạnh không phải là kẻ giết được nhiều người nhất, mà là kẻ quyết định được số phận của toàn bộ ván cờ."
"Trò rõ rồi, thưa thầy."
Ánh sáng từ vầng dương đầu thu rọi qua khung cửa, phủ lên thân hình nhỏ bé của Tề Thiên Vũ, hệt như hào quang chiếu xuống một người sắp bước vào cuộc chiến khốc liệt nhất cuộc đời mình. Nhưng trong mắt cậu, chỉ có sự kiên định vững vàng, không một chút dao động, không một chút hoài nghi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất