Cô nàng Miyagi tỏ vẻ hoang mang kia đúng là thú vị.
Nói thế này có vẻ hơi xấu tính, nhưng mà tôi lại có chút vấn đề với cái cách mà Miyagi phản ứng lại như thể đang thú tội kia.
“Đừng cử động.”
Tôi đưa tay tới tiếp cận Miyagi đang đọc sách phía bên kia của chiếc bàn. Nhưng trước khi tay tôi chạm được tới cô ấy thì cô ấy lại phát ra giọng nghi ngờ.
“Gì đấy?”
“Tóc cậu rụng rồi kìa.”
Tôi bảo với cô ấy trong lúc tôi với tay tới, Miyagi nhìn rồi hỏi “đâu?”.
“Để tớ lấy xuống cho.”
Tôi ấn tay xuống bàn rồi nghiêng người tới.
Tôi với tới phần ngực của Miyagi, rồi chạm vào cổ cô ấy bằng đầu ngón tay mình.
Tôi không có chạm mạnh.
Chỉ trong một khắc, rất nhẹ nhàng.
Tôi chỉ bất chợt có ý nghĩ muốn chạm vào cô ấy thôi, nhưng cô ấy lại giật thót về phía sau một cách đáng ngờ.
Vài ngày trước.
Hôm mà tôi thiếp đi trong căn phòng này, lúc tỉnh dậy, tôi lại có cảm giác nhột nhột ở cổ mình. Nhưng lúc đó tôi vẫn còn đang ngái ngủ, không được tỉnh táo lắm, nên tôi không biết cô ấy làm gì với mình nữa.
Tuy vậy.
Chắc chắn mấy vụ xảy ra vào hôm đó không phải là một giấc mơ.
Nhìn Miyagi phản ứng thế kia, tôi có thể biết chắc như vậy.
Hôm đó môi của Miyagi chạm vào cổ tôi.
Tôi kéo lấy mái tóc dài ngang vai kia của cô ấy.
“A đau.”
“Ấy xin lỗi. Nó vẫn chưa ra nữa.”
Dù có nhìn thế nào thì mấy cái sợi tóc đó chả thể nào mà là tóc rụng được ha.
“Cậu cố ý đúng không?”
“Tớ nghĩ là nó rụng ra nên tớ định lấy nó ra thôi mà.”
Tôi không phủ nhận là tôi vừa cố ý làm thế.
Hôm nay tôi không tháo cái nút áo thứ hai mà lúc nào tôi cũng để mở.
Tôi chỉ hơi thắt chặt cà vạt của mình so với bình thường lúc vào căn phòng này thôi, vậy mà Miyagi có vẻ đang lảng tránh tôi.
Từ hôm đó tới giờ, Miyagi bắt đầu cư xử lạ lắm.
Kể cả bây giờ, mấy hành động đùa giỡn nhẹ nhàng của tôi cũng đủ làm cho cô ấy giật mình đến mức phản ứng quá lên.
“Làm bài tập đi.”
Miyagi hờn dỗi nói với tôi.
Con mèo hoang thân thiện trước đây bây giờ đã bắt đầu cảnh giác lại.
Hôm nay Miyagi trông như thế đó.
“Đừng hối tớ. Tớ sắp xong rồi.”
Làm bài tập của tôi đi.
Đó là mệnh lệnh tôi nhận được khoảng tầm một tiếng trước, và vụ đổi lớp làm tôi bắt đầu thấy cái mệnh lệnh này bắt đầu khá phiền. Nếu chúng tôi vẫn còn học chung lớp thì bài tập sẽ là như nhau, và tôi cũng chỉ cần chép bài tập của tôi vào cho cô ấy. Nhưng bây giờ tôi lại phải làm bài tập cho cô ấy vì bài tập được giao của chúng tôi khác nhau.
Điểm của Miyagi cũng không hẳn là tốt, và có vẻ là cô ấy đang gặp khó khăn với một số môn học, nhưng cô ấy cũng không thể nào tệ tới mức đó được.
Còn có bài kiểm tra nữa đó, lẽ ra cô ấy nên nghiêm túc hơn về vấn đề này.
Sau cùng thì những ai được coi là có thành tích tốt sẽ có nhiều lựa chọn hơn những người khác.
Những người học được sẽ tốt hơn những người không học được.
Họ sẽ có nhiều trường đại học để lựa chọn hơn và sẽ có nhiều hướng đi cho tương lai của họ hơn. Tất nhiên là cái gì cũng có giới hạn của nó, và cũng có trường hợp mà cuộc đời của họ đã được định đoạt trước, nên là làm gì cũng vô ích.
“Cậu quyết định học trường đại học nào chưa?”
Hồi tháng tư lúc tôi hỏi cô ấy câu tương tự, cô ấy trả lời “không biết”, và giờ câu trả lời ấy vẫn vậy, chỉ là hơi khác một chút.
“Tôi vẫn chưa quyết định. Chắc là trường nào nhận thì vô học thôi.”
“Có hơi ngẫu hứng quá không thế.”
“Tôi không có hứng thú. Tôi không quan tâm, và tôi cũng chỉ muốn bài tập của mình được làm cho xong đi thôi.”
“Rồi rồi. Tớ biết rồi.”
Đúng là phí phạm.
Tôi không có ý định bảo cô ấy vô chung trường dự bị với tôi, cũng không có ý định bảo cô ấy cố gắng hết mình, nhưng cô nàng này đúng là chả có tí động lực nào luôn.
Lúc nào cũng làm mà chẳng suy nghĩ gì.
Hôm đó cô ấy còn cả gan chạm mạnh vào cổ tôi bằng môi cô ấy nữa.
Tôi đặt tay lên cổ mình.
Tôi không rõ tại sao cô ấy lại muốn chạm môi cô ấy vào chỗ đó nữa. Tôi đã nghĩ là cô ấy muốn đặt dấu hôn lên chỗ đó, nếu thế thì trên cổ tôi cũng đó phải có một vết đỏ rồi.
Cô ấy chạm vào thế là có ý gì mới được nhỉ.
Tôi không phiền nếu Miyagi cứ cư xử như kiểu bạn bè mặc dù cô ấy chối bỏ nó. Nhưng mấy hành vi của cô ấy lại đang làm mối quan hệ của chúng tôi trở nên cái gì đó khác xa bạn bè cơ.
Tôi cảm thấy vui vì cô ấy nhớ tới tôi, nhưng nếu mấy điều thế này còn tiếp diễn nữa thì sẽ phiền cho tôi lắm.
Tôi sợ là tôi sẽ càng dính dáng sâu vào Miyagi.
Tôi không muốn có mối quan hệ sâu đậm nào cả.
Một tình bạn màu xám không trắng không đen là đủ với tôi.
Nếu không, tôi có cảm giác năm sau tôi sẽ không thể nói lời tạm biệt với cô ấy.
Với cả, tôi cũng không nghĩ là tôi không muốn bị Miyagi chạm vào tới mức đó.
Những thứ như thế là sai trái.
Tôi không thể giải thích là nó sai như nào, nhưng nó vẫn là điều sai trái.
Tôi cầm cục tẩy lên rồi ném về phía Miyagi.
Cục tẩy có viền tròn kia lăn qua cuốn sách giáo khoa, rồi lăn lại gần chỗ cô ấy.
“Nay sao cậu có vẻ im lặng thế? Có chuyện gì à?”
Tôi gọi Miyagi, người vừa mới ngước lên nhìn tôi, rồi cởi nút áo thứ hai của áo sơ mi tôi ra, và cô ấy lại quay đi một cách thất thường.
Tôi cảm thấy khó chịu vì tôi là người duy nhất cảm thấy bối rối trong lòng thế này.
Lẽ ra Miyagi cũng phải cảm thấy vậy chứ dù chỉ một chút.
“Không.”
Miyagi nói với giọng không thân thiện chút nào rồi nhanh chóng đưa mắt trở lại đọc cuốn truyện mà cô ấy đang đọc.
“Có muốn nói chuyện về người cậu thích không?”
“Không muốn.”
Tớ biết mà.
Nhìn cậu không giống kiểu người thích nói về mấy vụ này.
Tôi đã nghĩ là cô ấy không phải là kiểu người thích bàn tán, nhưng không. Mạng lưới quan hệ của cô ấy đủ lớn để biết được là hôm đó tôi được tỏ tình.
“Miyagi có đang thích ai không?”
“Tôi không thích nói chuyện về mấy cái đấy.”
“Thế sao hôm trước cậu lại hỏi tớ về vụ đó?”
Cậu tò mò đến nỗi còn hỏi xem lý do tại sao tôi lại từ chối cậu trai kia nữa mà.
Đừng có bảo là cậu quên rồi đó nha.
“...”
Cô ấy không muốn trả lời, và tôi chỉ nghe thấy lật trang truyện từ trang này qua trang khác.
“Miyagi.”
Tôi thúc giục cô ấy trả lời, nhưng cô ấy không hề động đậy một li.
Nhưng mà nhìn kĩ thì tôi có thể thấy cô ấy đang nhau mày lại.
Tôi nhẹ nhàng xoa đằng sau cổ mình.
Là do cậu hôn tớ ở chỗ này đó.
Tự làm tự chịu thôi.
Cậu nên kiểm điểm đi đó.
Nhưng mà việc ngồi chung với Miyagi cứ ngó lơ tôi thế kia cảm giác chẳng vui chút nào.
“À, cho tớ mượn mấy cuốn truyện của cậu vào Tuần Lễ Vàng đi.”
Tôi nghĩ cũng tới lúc nên tha cho cô ấy rồi chuyển chủ đề thôi.
“Không muốn.”
“Biết là cậu sẽ nói thế mà.”
Miyagi trở lại như bình thường rồi.
Lúc nào cũng được như này thì hay biết mấy.
Quãng thời gian yên bình này sẽ kéo dài nếu như lúc nào tôi cũng nghe được câu trả lời thường nghe kia.
Lượn theo dòng cảm xúc với Miyagi ấy à, thôi tôi xin kiếu.
Không có gì lạ khi mà giờ đây Miyagi lại trở nên ít nói đi. Thực ra thì ban đầu cô ấy cũng không có nói chuyện nhiều với tôi. Nên cũng có thể nói là Miyagi đã trở lại thành Miyagi từ hồi đầu mới quen.
Không vui tí nào, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Tôi làm sao có thể kiểm soát được tâm trạng cô ấy.
Tôi chấp nhận lấy Miyagi đã trở lại thành một cô nàng khó gần kia với những suy nghĩ đó, Tuần Lễ Vàng ập tới và đó là lần cuối cùng tôi gặp cô ấy.
Hai ngày sau kỳ nghỉ.
Tới hôm nay tôi vẫn chưa gặp được Miyagi.
Chúng tôi cũng không đi ngang qua nhau ở hành lang.
Khác lớp nhau là sẽ thành như thế này à.
Không phải là tôi cảm thấy cô đơn.
Tôi không thiếu người để mà nói chuyện cùng, với cả tôi cũng vừa có bạn mới rồi.
Tôi thực sự không có điều gì để phàn nàn về cuộc sống của tôi ở trường. Mọi chuyện vẫn tiến triển khá tốt, và tôi cũng đang tận hưởng nó theo cách của riêng tôi. Đôi lúc tôi cũng nghe thấy có vài người trong lớp mới bảo tôi là một người đẹp toàn diện, nhưng thực sự thì nó cũng không quan trọng.
“Tớ đi sang lớp bên cạnh một chút.”
Umina ngồi chéo tôi trong cái lớp học ồn ào này, do đang là giờ giải lao, nói.
“Có chuyện gì à?”
“Tớ để quên sách giáo khoa ở nhà.”
Lúc Umina bảo “chắc tớ nên cúp tiết” thì Mariko nhanh chóng cản cô ấy lại.
“Cậu không có được làm thế nữa. Mấy giáo viên bảo là nếu cậu cúp tiết nữa là sẽ phải viết bản kiểm điểm đó.”
“Mm, tớ thấy không có vấn đề gì với vụ bản kiểm điểm. Mà thôi, lần này tớ qua lớp bên mượn sách vậy.”
Umina nói với giọng chán nản rồi rời khỏi lớp học.
Cô ấy gần như chẳng bao giờ nghiêm túc, và luôn bị hạnh kiểm kém vì liên tục cúp học từ năm nhất. Cô ấy cũng bị nhắc vài lần rồi, nhưng có vẻ sau ba năm cô ấy vẫn chưa rút ra được bài học.
Mariko học chung lớp với bọn tôi từ năm hai cũng bắt chước theo Umina mà cúp học, nhưng lại bắt đầu nhận ra rằng điều này sẽ ảnh hưởng xấu tới tương lai của cô ấy, nên đã quay xe khi lên năm ba.
Nhiều lúc ở chung trong nhóm bạn nó phiền phức thế đó.
Một người xấu thì cả đàn lây.
Đa số mọi người nhìn vô đều nghĩ thế.
Thực tế thì Mariko có tiền sử cúp học khá nhiều, nên cô ấy muốn có thư giới thiệu từ trường. Có lẽ bởi thế mà cô ấy cũng đang ra sức mà ngăn cản Umina cúp học nữa vì cái bảng điểm tệ hại của cô ấy.
Giờ mới bắt đầu lo thì còn ý nghĩa gì nữa.
Đã quá trễ rồi.
Mà, chắc vẫn tốt hơn là không làm gì.
Tôi lấy ra sách giáo khoa và vở ghi chú trong hộc bàn ra.
Tôi không thích học, nhưng cũng không có ý định cúp lớp. Tôi cần phải giữ hình tượng học sinh ưu tú của mình nữa.
“A, xíu nữa cho tớ nữa vở ghi chú nhé. Tớ cần chép bài cậu.”
Tôi gật đầu khi Mariko hỏi tôi, rồi nghe thấy giọng nói từ đằng sau tôi.
“Tớ mượn được rồi nè.”
Umina giơ cuốn sách giáo khoa trên tay cô ấy lên rồi ngồi xuống ghế.
“Cái đó”
Tôi lỡ phát ra thành tiếng.
Không phải là thứ gì lạ hết, chỉ là một cuốn sách giáo khoa môn văn học hiện đại của lớp tiếp theo.
Chả là, cuốn sách đó có vài nếp nhăn trên bìa.
“Cái này á?”
Umina nhìn vào cuốn sách với khuôn mặt tỏ vẻ không hiểu.
Tôi nắm chặt tay mình.
Cứ như là cái “thứ đó” Umina đang cầm trên tay là vật gì đó đặc biệt lắm vậy.
Nãy mà im miệng được thì đã tốt. Nhưng nếu tôi chối những gì tôi vừa nói ra thì kì cục lắm, và Umina cũng sẽ trở nên tò mò rồi bám dính lấy tôi.
“Cái này đâu phải của Ruka Ruka đâu nhỉ? Cậu mượn của ai đó?”
Ruka là cô bạn mà Umina tính qua hỏi mượn sách. Nhưng mà cuốn sách giáo khoa đó lại không phải của Ruka hay bất kì ai trong nhóm bạn của Umina cả.
Cuốn sách giáo khoa trên tay Umina là của Miyagi.
Và những nếp gấp trên bìa là tác phẩm của tôi, nên không thể nào mà nhầm lẫn được.
“Làm sao cậu biết?”
“Tớ đoán vậy.”
Tôi sẽ không nói với cô ấy tại sao tôi biết.
Umina không hề biết là tôi thân tới Miyagi tới nỗi nhìn cuốn sách giáo khoa đó là biết của của cô ấy, nên không cần thiết phải nói với cô ấy làm gì.
“Tớ tính mượn của Ruka, nhưng mà cậu ấy không có ở đó. Nên tớ mượn của nhỏ quê mùa chung câu lạc bộ với tớ năm ngoái. Nhỏ đó tên gì ấy nhỉ? Ờ, con nhỏ quê mùa tóc dài ấy.”
Umina nói “nhỏ đó đó” trong lúc lục lọi lại ký ức trong đầu cô ấy.
Nhưng mà, chắc chắn là Umina không nhớ ra đâu.
Nên là tôi trả lời thay cho cô ấy.
“... Miyagi phải không?”
“A, đúng đúng. Miyagi ấy. Hazuki trí nhớ tốt ghê đó. Tên ai cậu cũng nhớ được ha.”
Umi vừa nói như kiểu bị ấn tượng, vừa nhìn vào cuốn sách. Xong cô ấy lại phá lên cười.
“Mà, nhỏ Miyagi trông giản dị thế mà cuốn sách giáo khoa của nhỏ nhìn buồn cười thật chứ LOL.”
Tiếng chuông reo lấn át điệu cười của Umina. Mariko chạy nhanh về chỗ của cô ấy, và giáo viên bước vào lớp ngay sau đó.
“Cả lớp trật tự. Bắt đầu tiết học.”
Ông thầy đập bàn một cái rồi nói.
Và thế là lớp học bắt đầu trước khi sự ồn ào trong lớp học lắng xuống.
Dù có tâng bốc đi chăng nữa thì mấy cái nét chữ trên bảng kia chả thể nào mà gọi là chữ đẹp được. Cái nét chữ kiểu đó không hợp với chữ viết lên bảng chút nào, cứ như mấy con giun đất bò bò trên đó, khiến tôi chả thể nào mà đọc nổi.
Tôi liếc nhìn người ngồi chéo ở đằng trước tôi.
Hầu hết tôi chỉ có thể nhìn thấy lưng của Umina, chả thể nào mà thấy được cuốn sách giáo khoa kia cả.
Tôi đưa mắt trở lại nhìn cái bảng đen kia rồi chép vào trong vở.
Không phải là tôi tính nói là cuốn sách giáo khoa bị nhăn đó là của tôi hay gì, nhưng nhìn Umina xài nó làm lòng tôi cảm thấy nặng nề.
Cái giọng khàn khàn của ông thầy kia thật khó nghe và dễ gây ức chế.
Cạch.
Một âm thanh nhỏ vang lên, vì tôi làm gãy ngòi bút chì của mình.
Umina còn chẳng nhớ nổi tên của Miyagi.
Nhắm mắt vào.
Tôi không nên nghĩ về cái cuốn sách giáo khoa kia nữa. Mấy cái cảm giác khó hiểu này chỉ toàn đem lại rắc rối cho tôi thôi.
Tôi mở mắt ra rồi nhìn lên bảng.
Tôi lại nghe thấy tiếng của giáo viên rồi tiếp tục ghi chép.
Tôi lặp đi lặp lại như thế, đầu thì đang nghĩ tới mấy thứ linh tinh. Tiết học cuối cùng cũng kết thúc.
Thời gian vẫn cứ trôi.
Tới lúc nhận ra thì mấy tiết ban chiều cũng chuẩn bị kết thúc rồi.
Mấy cái ngày thế này thì Miyagi chẳng bao giờ gọi cho tôi.
Tại sao vậy chứ.
Lẽ ra cô ấy phải gọi tôi vào những ngày thế này.
Tôi thầm trách móc trong lòng.
Nay tớ sẽ tới nhà cậu.
Tôi chưa bao giờ chủ động nhắn tin cho cậu ấy như thế, nhưng cũng không có luật nào cấm tôi làm thế cả.
Miyagi liên lạc với tôi là chuyện thường tình rồi, nên là tôi liên lạc với cô ấy chắc cũng không sao.
Tiếng chuông reo lên, báo hiệu tiết học kết thúc, và tôi cầm điện thoại mình lên.
Tôi dòm vào cái màn hình nhỏ bé kia.
“Cậu đợi ai đó gọi à? Đang đợi bồ nhắn hay gì đó?”
Tôi nghe thấy giọng Umina rồi nhìn lên.
“Tớ làm gì có thời gian mà bồ với chả bịch.”
“Giời. Nếu muốn thì tớ sẽ giới thiệu cho cậu vài anh nè.”
“Giờ chắc không cần đâu. Đợi sau đợt kiểm tra đi.”
“Thế à? Nay cậu học ở lò luyện thi nhỉ.”
Bất kể tôi có sửa lại bao nhiêu lần thì Umina cũng vẫn sẽ nghĩ rằng lò luyện thi với trường dự bị là cùng một thứ, nên tôi cũng chỉ trả lời “không có”.
Tớ muốn đi chỗ này, tớ muốn đi chỗ kia.
Umina cứ thế mà rủ tôi đi theo, Mariko vừa tới cũng đồng ý đi theo.
Tôi bỏ điện thoại vào trong cặp.
Chắc là để Miyagi gọi cho vẫn hơn.
Tôi chủ động nhắn tin cho cô ấy thấy có hơi sai sai.
Sau tiết chủ nhiệm, chúng tôi thống nhất xem nên đi chỗ nào rồi rời khỏi lớp học.
Ngay sau khi kỳ nghỉ kết thúc thì cô ấy sẽ liên lạc tôi.
Tôi đã nghĩ như thế. Nhưng Miyagi lại quá lề mề, tính từ hôm Umina mượn sách của cô ấy cũng phải tới ba ngày sau thì điện thoại tôi mới reo lên.
Chẳng phải là tôi bận tâm gì, một chút cũng không.
Miyagi trả tiền cho tôi nên cô ấy có quyền gọi tôi bất cứ lúc nào cô ấy muốn.
Tôi ghé vào tiệm tạp hoá rồi mua một ít snack với chocolate.
Miyagi ít khi nào đem đồ ăn vặt ra lắm. Tôi nghĩ hôm nay chắc cũng không có gì mấy để làm nên là mua một ít đồ ăn cho đỡ buồn mồm thì hơn.
Tôi cầm trên tay cái túi màu trắng rồi tiến tới nhà Miyagi.
Nếu nhìn lên thì sẽ thấy trời hôm nay không có đám mây nào, thật quang đãng, quang đãng tới mức phí phạm vì lại là ngày hôm nay. Một bầu trời được tô điểm chỉ một màu xanh, không có chút nét dư thừa nào.
Nhưng đâu đó trong lòng tôi lại tối sầm lại, như mặt trời đang lặn xuống vậy, và tôi vẫn cứ bước đi với tâm trạng uể oải. Ở nhà Miyagi lẽ ra phải có cảm giác tốt hơn là ở nhà, nhưng tôi lại cảm thấy bực bội, mỗi bước chân lại càng thêm nặng nề.
Tại sao tôi lại cảm thấy thế này?
Tôi lắc túi snack trên tay.
Tôi đá Miyagi đang bám lấy trong tâm trí tôi ra rồi bắt đầu chạy.
Khoảng tầm năm phút.
Tôi chạy nhanh, vừa đủ để mình không hết hơi, và tới căn hộ của Miyagi vừa kịp lúc. Tôi gọi Miyagi qua máy liên lạc rồi bảo cô ấy mở cửa cho tôi. Sau khi đi lên thang máy rồi nhấn chuông thêm một lần nữa, cánh cửa kia mở ra.
“Đây.”
Sau khi tôi cởi giày ra, Miyagi nói chỉ một từ vừa đủ rồi đưa tôi 5000 yên.
Lâu lắm không gặp nhau, vậy mà Miyagi vẫn nói chuyện cộc lốc như vậy.
“Cám ơn cậu.”
Tôi đưa tờ tiền cô ấy đưa tôi vào trong bóp rồi vào phòng cô ấy.
Lúc tôi đặt cái túi từ cửa hàng tiện lợi xuống thì Miyagi lại ra khỏi phòng.
Đứng trước kệ sách, tôi nhìn vào gáy sách của mấy cuốn manga được xếp ngay ngắn trên đó, nhận ra rằng số lượng manga đã tăng lên đáng kể rồi.
Tôi cầm lên một muốn mà tôi chưa thấy bao giờ rồi ngồi xuống giường.
Trong lúc tôi đang chậm rãi lướt qua từng trang thì Miyagi đem rượu táo với trà lúa mạch tới.
“Cậu vừa mua thêm sách mới hả?”
“Do nghỉ lễ không có gì làm.”
Miyagi không nói là cô ấy mua nó, nhưng lại nói lý do tại sao cô ấy lại mua nó, rồi lại im bặt.
Căn phòng này không thay đổi gì nhiều lắm kể từ trước lúc nghỉ Tuần Lễ Vàng.
Miyagi vẫn giữ nguyên thái độ thiếu thân thiện kia, chẳng thay đổi gì cả.
Tôi gấp cuốn manga lại rồi chỉ vào cái túi màu trắng từ cửa hàng tiện lợi.
“Tớ mua nó đó. Cậu mở ra đi.”
“Tự đi mà mở.”
Miyagi nói mà không thèm nhìn vào nó rồi bước ra trước kệ sách.
Tôi cứ nói một cái gì là cô ấy lại cau có mà bật lại tôi, như thể cô ấy đang tới kỳ phản loạn. Đúng là không thay đổi chút nào. Bình thường thì tôi không để tâm lắm, nhưng hôm nay Miyagi làm tôi khó chịu cực kì.
“Shiori.”
Tôi gọi tên riêng của Miyagi.
“... Hả?”
Dừng lại một hồi, Miyagi nhìn tôi với vẻ mặt hết sức ghê tởm, và tôi lại gọi lại tên cô ấy.
“Tớ gọi cậu là Shiori được không?”
Theo như tôi biết thì tất cả bạn của Miyagi đều gọi cô ấy bằng tên.
Nên cô ấy cũng nên cho phép tôi gọi cô ấy như vậy.
Nhưng Miyagi lại không nghĩ thế.
“Không được.”
Cô ấy nói với giọng lạnh lùng rồi ngồi đối diện tôi với cuốn sách trong tay.
“Khó tính.”
Tôi leo xuống giường rồi ngồi lên sàn.
Tôi lấy bịch snack với chocolate trong cái túi màu trắng ra rồi mở bịch snack ra trước. Rồi tôi đưa miếng khoai tây mỏng manh đáng thương kia tới miệng mình.
Một miếng, hai miếng, ba miếng.
Tôi nhai mấy miếng snack khoai tây kia rồi tiễn chúng vào bao tử mình.
Hồi trước kỳ nghỉ, Miyagi muốn biết về tôi như là một người bạn của cô ấy, mặc dù cô ấy chối bỏ quan hệ bạn bè giữa chúng tôi.
Cô ấy tò mò hỏi về vụ tôi được tỏ tình, và cảm thấy khó chịu.
Cứ như cô ấy đang ghen vậy.
Ấy vậy mà cô ấy vẫn không cho phép tôi gọi tên riêng.
Đúng là vô lý.
Tôi nhìn Miyagi.
Cô ấy đang đọc cuốn manga kia, không thèm ngó lên.
Cô ấy còn không thèm ăn snack nữa.
“Nè Miyagi. Hay là để tớ đút cậu ăn ha.”
Tôi lấy bịch snack khác ra khỏi cái túi.
“Thôi, tôi không muốn.”
“Đâu cần phải ngại thế đâu nào.”
Tôi đưa miếng khoai tây mỏng manh kia lại gần miệng Miyagi. Nhưng thay vì ăn miếng khoai tây từ tay tôi thì cô ấy lại lấy miếng khác từ trong bịch ra.
“Tôi tự ăn là được.”
Rồi cô ấy mở to miệng ra, nhai luôn miếng khoai tây đó một thể.
“Này thì sao?”
Tôi giơ miếng khoai tây đang lạc đường kia trước Miyagi.
“Không muốn.”
Miyagi nói thẳng rồi lấy một miếng khoai tây khác từ bịch snack ra rồi đưa tới miệng cô ấy.
Tôi ném miếng khoai tây không có nơi nào để đi kia vào miệng, rồi xuống bụng mình, rồi nắm lấy tay Miyagi.
“Gì?”
Nghe thấy một giọng nói ngờ vực nói với tôi, tôi lờ nó đi.
Tôi mút lấy ngón tay mà tôi đã bị ra lệnh liếm không biết bao nhiêu lần rồi.
Khi tôi ấn mạnh lưỡi vào tay cô ấy, vị muối còn lưu lại trên đầu ngón tay toả ra trong khoang miệng tôi.
“Dừng mau Sendai-san.”
Tay kia của Miyagi kéo lấy tóc tôi.
Nhưng tôi không có ý định làm theo những gì Miyagi nói.
Tôi bò lưỡi của mình lên ngón tay cô ấy rồi cắn nhẹ.
Khi tôi cắn mạnh thêm chút nữa, răng tôi chạm vào tới xương ngón tay cô ấy, và cô ấy rút mạnh ngón tay mình về.
“Tôi đã bảo là tôi ghét nó rồi mà–”
Miyagi vừa nói ra những lời đó một cách hung tợn, vừa nhíu mày.
Nhìn cô ấy với vẻ bất mãn thế kia làm tim tôi đập nhanh hơn.
“Sao lại nhìn tớ với vẻ mặt như thế.”
Hồi trước Miyagi có nói với tôi những lời đó khi mà cô ấy làm tôi cảm thấy bực.
Miyagi thấy thích thú khi cô ấy thấy tôi không thích cái gì đó.
Tôi chẳng bao giờ hiểu được cô ấy nghĩ gì, nhưng giờ tôi đã hiểu.
Khi tôi thấy Miyagi trở nên bực tức thế kia, tôi cảm thấy thích thú.
“Miyagi có vị mặn đó.”
Tôi cười tươi rồi nói, và Miyagi cau mày lại.
“Chả phải đấy là vị snack khoai tây à.”
“Ừm, cũng là một cách để mô tả đó.”
“Nay cậu làm sao thế? Đừng có làm cái gì kì cục.”
“Nếu cậu không muốn tớ làm gì cục nữa thì ra lệnh cho tớ làm gì đi.”
Khi tôi ở bên cạnh Miyagi thì một tôi khác mà tôi không hề biết tới lại từ đâu đó hiện ra.
Trước đây, tôi sẽ không bao giờ liếm tay Miyagi nếu không bị ra lệnh làm thế.
Tôi không có ý định dính sâu vào Miyagi, nhưng mà có vẻ không được rồi.
“Tôi chưa nghĩ ra cái gì cả.”
Miyagi thầm lặng nói.
“Để tớ làm bài tập của cậu ha.”
“Im đi Sendai-san. Tôi tự nghĩ ra được nên cậu im đi.”
Hôm nay cô ấy không có hứng ra lệnh cho tôi làm bài tập cho cô ấy.
Miyagi đặt cuốn manga lên bàn rồi uống ly rượu táo.
Cô ấy thích ra lệnh, nhưng không thích bị ra lệnh rằng mình phải làm gì.
Sau khi nghĩ một hồi thì cô ấy mò ra cặp của cô ấy, tất nhiên là với vẻ mặt đáng ngờ.
Không có gì làm, tôi với tay lấy túi snack khoai tây.
Nhưng tôi lại rút tay mình về rồi liếm ngón tay mình, hừm. vị như Miyagi vậy.
“Sendai-san.”
Tôi nghe thấy giọng Miyagi thường ngày, có vẻ cô ấy bình tĩnh lại rồi.
“Tôi ra lệnh đây. Giấu thứ này đi.”
“Cục tẩy á?”
Tôi nhìn vào thứ được chìa ra trước mặt mình.
“Ừ.”
“Giấu ở đâu cũng được đúng không?”
“Không được. Sendai-san phải giấu nó trong đồng phục mình. Tôi sẽ tìm nó sau.”
“... Miyagi lúc nào cũng nghĩ ra mấy trò kì dị ha.”
Trò chơi tìm cục tẩy bị cất giấu nghe cũng có vẻ vui đó, nhưng phải giấu trên người thì nó lại là một chuyện khác.
“Không có kì chút nào.”
“Chắc chắn là cậu đang định làm cái gì đó kì cục, chắc chắn là thế.”
“Cậu nghĩ tôi định làm với cậu hả Sendai-san?”
“Miyagi sắp sửa chạm vào mấy chỗ không đúng đắn.”
“Nghĩ như vậy còn kì hơn đó. Sendai-san đúng là biến thái.”
“Đứa biến thái ở đây là Miyagi mới đúng chứ?”
“Tôi có kì cục hay sao cũng được, nhanh nhanh giấu nó đi.”
Tôi đã nhận lấy 5000 yên của cô ấy nên tôi không có quyền từ chối.
Nếu cô ấy chạm vào người tôi thì cũng chỉ là qua quần áo thôi, nên không có gì to tát cả.
Tôi cầm lấy cục tẩy trên bàn.
“Vậy thì xoay người lại.”
Tôi nhìn xuống đồng phục của mình.
Blazer với váy.
Thêm áo sơ mi bên trong.
Cô ấy ra lệnh cho tôi là giấu cục tẩy đi, nhưng mà có nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì chỗ duy nhất mà tôi có thể giấu nó vô là túi của của mình. Giấu vô trong vớ thì không hẳn là không được nhưng kiểu gì cô ấy cũng nhanh chóng tìm thấy. Cà vạt thì lại càng không thể, cũng không có băng keo hay gì để dán nó vô phía sau cả. Kể cả nếu có thì cũng quá dễ tìm.
Thực sự là có quá ít chỗ để giấu thứ này đi.
Chắc chắn là Miyagi biết điều đó, nên là tôi đã thua ngay từ trước khi trò chơi bắt đầu rồi. Tôi nghĩ là cô ấy muốn xem phản ứng của tôi khi cô ấy chạm vào người tôi trong lúc giả vờ đang tìm cục tẩy, hoặc thứ gì đó đại loại thế.
Ngay từ đầu cái này cũng chẳng phải trò chơi gì, mà cũng chẳng có hình phạt gì nếu tôi thua.
Tôi chỉ cần giấu nó đại ở chỗ nào đó rồi chiều theo ý Miyagi thôi.
Tôi bỏ cục tẩy vào trong túi bên phải áo blazer.
Có giấu nó trong túi nào cũng vậy, nên thôi, cứ bỏ vào chỗ nào đó dễ tìm là được.
“Tớ giấu nó rồi. Cậu quay người lại được rồi đó.”
Khi tôi kêu Miyagi, cô ấy quay người lại rồi nhìn chằm chằm vào tôi.
Túi áo bên phải của tôi đang phình ra nên chẳng cần phải kiếm đâu cả. Thực tế thì ánh nhìn của Miyagi đã chạm tới cái túi áo bên phải đó rồi. Nhưng cô ấy lại không bảo rằng đã tìm thấy. Cô ấy dần tiếp cận tôi rồi bắt đầu lục soát cơ thể tôi như là mấy khám sát viên hay làm trên TV ấy.
Phải rồi ha.
Biết ngay là cậu có ý định thế mà.
Miyagi chạm vào vai và lưng tôi như là robot đã được lập trình sẵn vậy.
Không hẳn là tôi cảm thấy phiền phức hay gì, nhưng tôi không có thoải mái tới mức để người khác sờ mó lung tung trên cơ thể mình. Mà dù sao thì cũng là sờ qua blazer nên cũng không đến nỗi nào.
Tay của Miyagi né túi váy của tôi một cách bất thường rồi chạm vào váy tôi.
Cô ấy xoa xoa phần xương hông rồi vỗ vào đùi tôi như thể đang tìm xem cục tẩy có ở đó không. Làm sao mà nó có ở đó được. Sau đó bàn tay của cô ấy lại tìm tới túi váy của tôi.
Sau khi chạm nhẹ vào đó thì Miyagi lại vòng ra sau lưng tôi,
Ngay khi tôi định quay đầu lại để xem cô ấy tính làm gì thì Miyagi mò tay vào túi váy của tôi.
Đừng bảo là do ở đằng trước không cho tay vô được đó nha?
Khi tôi đang nghĩ thế thì tay Miyagi nhẹ nhàng động đậy, và tôi nắm lấy tay cô ấy.
“Đừng có động tay kiểu đó chứ.”
Chất liệu vải của túi váy mỏng hơn rất nhiều so với vải may váy.
Dù biết rằng cục tẩy không có ở đó, bàn tay của cô ấy cẩn thận lục soát túi tôi, cảm giác rất lạ, cứ như rằng cô ấy đang trực tiếp chạm vào chân tôi vậy.
“Nếu không thì làm sao mà biết được.”
“Thường thì bỏ tay vô là biết rồi còn gì.”
“Không biết.”
Cô nàng Miyagi khó hiểu kia di chuyển bàn tay của cô ấy, và tôi phải kéo mạnh bàn tay của cô ấy ra.
Tôi biết ngay là kiểu gì cũng thế này mà.
Chắc là cô ấy đang trả đũa tôi đây.
Cô ấy tính chơi lại tôi vì đã gọi cô ấy bằng tên với liếm tay cô ấy. Tôi không biết Miyagi còn tính làm gì tôi nữa, nhưng chắc chắn không phải cái gì đó hay ho.
“Dừng ở đây được chưa vậy?”
“Không muốn.”
Tôi đã đoán là cô ấy sẽ không dừng lại, cũng đoán là cô ấy sẽ cởi blazer của tôi ra. Nhưng cơ thể tôi vẫn theo phản xạ mà co cứng lại.
Miyagi banh rộng cái blazer ra rồi nhìn vào áo sơ mi của tôi. Lẽ ra vừa nhìn vào phải biết luôn là không có cục tẩy ở đó rồi chứ. Ánh nhìn của cô ấy lướt từ trên xuống dưới. Tay phải thì bắt đầu với tới rồi chạm vào hông tôi.
Tôi đẩy tay Miyagi ra lúc cô ấy chạm vào tôi một cách kì cục.
Nó làm tôi nhột.
Mặc dù tôi có thể chịu được lúc cô ấy sờ qua blazer, áo sơ mi thì lại khác vì chất liệu vải rất mỏng. Mỗi lần tay cô ấy di chuyển lại làm cho cơ thể tôi cảm thấy rùng mình, vì cô ấy toàn động chạm vào những chỗ tôi không muốn bị chạm vào. Nhưng thay vì ngừng tay tại thì Miyagi lại ấn mạnh vào đó.
Cô ấy nhéo vào phần hông tôi như là đang xé miếng bánh mì ra làm tôi nhảy dựng lên.
“Ra là yếu ở phần hông à?”
Miyagi nói rõ ràng là với vẻ thích thú.
“Không phải là tớ yếu ở đó. Chỉ là nó nhột thôi.”
“Tức là yếu ở đó đó.”
Đầu ngón tay Miyagi chậm rãi sờ vào phần hông tôi.
Áo sơ mi tôi bắt đầu cọ vào áo của cô ấy và tôi bắt đầu cảm thấy ớn.
Ngón tay của cô ấy mò ra sau lưng tôi, móng tay cào lấy lưng tôi như thể đang viết cái gì đó.
Tôi cầm lấy tay Miyagi.
Cái kiểu tôi chạm vào cô ấy hoàn toàn không giống như những gì cô ấy đang làm.
Biểu cảm trên mặt của cô ấy vẫn không đổi, nhưng cái cách mà cô ấy chạm vào tôi lại không phải kiểu mà bạn bè hay chạm vào nhau. Cái kiểu này đem lại cảm giác khác so với lúc Umina với các bạn khác trêu đùa và chạm vào tôi.
Tôi không quan tâm nếu cô ấy chạm tôi kiểu chơi chơi như vừa rồi tôi chạm cô ấy.
Nhìn thì có vẻ chỉ là một trò chơi nhỏ.
Nhưng tôi bắt đầu nghĩ cái ý tưởng này chẳng vui chút nào.
“Đừng có làm tớ nhột nữa.”
Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy.
“Được rồi. Để tôi tìm ở chỗ khác được chưa. Giờ thì thả tay tôi ra.”
“Tớ sẽ thả tay cậu ra, nhưng nếu cậu còn dám dở trò tương tự là tớ tát bay hàm đó.”
“Chẳng phải bạo lực là trái lại với luật à?”
Miyagi lặng lẽ nói.
Không cần nói tôi cũng biết, và tôi cũng không muốn tát ai cả.
“Nhất định phải tìm chỗ khác đi đó.”
Sau khi nhắc nhở cô ấy thì tôi thả tay Miyagi ra, đúng là cô ấy không làm điều tương tự vừa nãy thật.
Thay vào đó thì tay cô ấy lại thò vào túi áo trên ngực tôi.
Tôi lại bắt đầu nhớ lại những thứ vừa rồi cô ấy làm với túi váy của tôi.
“Cậu biết là nó không có ở đó đúng chứ?”
Tôi chống đối và đá vào chân Miyagi.
Tôi không muốn bị chạm vào mà chỉ có mỗi miếng vải che thân vô dụng này.
“Như thế là trái luật đó Sendai-san. Với nếu tôi không lục soát kĩ thì tôi sẽ chẳng biết là cậu có thực sự giấu nó trên người không.”
“Bực mình thật đó.”
Cái giọng như đang tận hưởng của Miyagi làm tôi cảm thấy bực tức.
“Không sao hết. Giờ tôi biết là nó không có ở đó rồi, nên tôi sẽ tìm chỗ khác.”
Tôi chẳng biết là “không sao” ở chỗ nào nữa, nhưng mà tay cô ấy rời khỏi túi áo trên ngực tôi.
“Cậu thôi đi được chưa. Câu trả lời quá rõ ràng rồi còn gì.”
Tôi chịu hết nổi cái trò chơi này rồi.
Tôi biết là thế, nhưng tiếp tục chơi cũng chả hay ho chút nào.
“Chơi với tôi thêm một chút nữa đi.”
“Giờ còn đòi gì nữa hả?”
“Cởi cà vạt của cậu ra.”
“Hả?”
Lời mà tôi vô thức phát ra bị Miyagi phớt lờ đi và cô ấy cởi cà vạt của tôi ra. Sau đó thì tay cô ấy không ngần ngại mà chạm vào cổ tôi.
Bàn tay của cô ấy bám dính vào cổ tôi, không một chút chỗ hở.
Bàn tay của Miyagi nóng đến khó chịu.
Có thể là do tôi đang bị sốt, tôi không biết nữa. Ranh giới giữa tôi và Miyagi dường như đang trở nên mơ hồ, nhưng cũng có thể là do cô ấy đang chạm vào chỗ mà cô ấy từng chạm vào tôi.
“Shiori.”
Tôi gọi Miyagi bằng cái tên mà cô ấy bảo tôi không được gọi và đặt tay tôi lên người cô ấy.
“Đừng có gọi tôi như thế.”
Bàn tay đang dính chặt vào cổ tôi của Miyagi rời đi, và cô ấy nhau mày lại, lườm tôi một cách giận dữ.
Khuôn mặt ấm ức của cô ấy đã làm dịu cảm xúc đang trở nên nặng nề của tôi đi được phần nào.
Tôi phải trêu cô ấy thêm một lúc mới hả dạ.
“Có muốn tớ gọi cậu như thế nữa không?”
Nếp nhăn giữa lông mày của Miyagi bỗng trở nên nhăn nheo hơn bao giờ hết.
Tôi không biết tại sao, nhưng cô ấy có vẻ thấy cực kì khó chịu khi tôi gọi tên cô ấy như thế.
“Im đi.”
Miyagi hậm hục nói rồi đặt tay lên nút áo sơ mi của tôi.
“Cậu định làm gì đó?”
Cô ấy không trả lời.
Miyagi lặng lẽ cởi nút áo của tôi ra.
Nút đầu tiên và nút thứ hai đã được cởi ra sẵn rồi, nên cô ấy vừa cởi nút thứ ba ra. Tôi đẩy vai Miyagi ra khi cô ấy định cởi tới nút thứ tư.
“Khoan–”
“Gì hả?”
“Bỏ tay cậu ra. Đâu có cần phải cởi áo tớ ra đâu.”
Tôi hất mạnh tay Miyagi ra rồi cài lại cúc áo mình.
Tôi nghĩ là cô ấy không có cố ý lột đồ tôi ra.
Có vẻ là trò chơi này đang dần trở thành bài test về sức chịu đựng thì hơn. Chỉ là cuộc thi để xem ai sẽ là người đầu hàng trước. Chắc chắn cả hai đều hiểu rằng giữa chúng tôi có một ranh giới không được phép vượt qua.
“Tôi chỉ đang tự hỏi không biết cậu có giấu nó ở đó không thôi.”
“Làm thế quái nào mà tớ giấu nó ở đó được, với cả cái đó cũng là trái luật.”
“Luật đặt ra chỉ là không được làm tình, chứ có nói là không được cởi đồ ra đâu, đúng chưa?”
“Vậy thì giờ thêm vào luật luôn đi.”
“Tôi giỡn cậu thôi. Tôi không có lột đồ cậu ra đâu.”
Tớ biết.
Tớ biết rằng cậu chỉ đang giỡn thôi.
Tôi biết rằng đây chỉ là trò đùa mà cô ấy cố ý bày ra nhằm mục đích đợi tôi xin thua.
Nhưng tôi không chấp nhận được mấy kiểu đùa giỡn thế này.
“Cậu biết tớ giấu nó ở đâu rồi đúng chứ.”
Tôi đạp lên chân của Miyagi rồi chỉ vào áo bên phải blazer của tôi.
“Đây à?”
“Đáp án chính xác. Giờ thì trò chơi kết thúc ở đây.”
Tôi dứt khoát bảo trò chơi kết thúc trước khi cô ấy định bảo tôi chơi lại thêm lần nữa, và tôi đeo cà vạt của mình lên.
“Miyagi dâm dê.”
Tôi phàn nàn một câu rồi ngồi lên giường.
“Thế, mệnh lệnh của cậu chỉ tới đó thôi đúng chứ?”
“Tới đó thôi.”
Miyagi nói với vẻ buồn tẻ rồi uống ly rượu táo.
Miyagi đặt ly nước đã cạn lên bàn rồi ngồi xuống sàn, tựa lưng vào giường.
Đồng phục của Miyagi chạm vào lòng bàn chân tôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất