Ba lần một tuần, năm nghìn yên.

Mùa hè năm ngoái, tôi được Sendai-san dạy kèm với cái giá đó, sau khi cô ấy đột nhiên đề nghị.

Thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu.

Sendai-san, người hồi đó gần như ngày nào cũng đến nhà tôi, năm nay lại ở bên cạnh tôi mỗi ngày. Dù không có năm nghìn yên, dù không có lý do dạy kèm, cô ấy vẫn ở tôi bên cạnh tôi, nói lời chào buổi sáng, chúc những lời chúc ngủ ngon. Cô ấy không phải gia đình, cũng chẳng phải bạn bè, nhưng đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật của tôi, và hôm nay, cô ấy cũng ở trong tầm mắt tôi.

"Miyagi, nghỉ một chút không?"

Hơn ba tiếng kể từ khi chúng tôi bắt đầu xem cái drama series nước ngoài này cùng nhau.

Giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi, hay đúng hơn là chán, vang lên từ bên cạnh.

"Xem thêm một tập nữa"

Tuy ba tiếng là dài, nhưng mới chỉ xem được nửa mùa 1, nên phim nó vẫn còn dài. Tôi thì tò mò về những diễn biến tiếp theo, nên nghỉ thì có hơi sớm.

"Vậy Miyagi cứ xem đi ha"

Tuy là bộ phim mà chúng tôi đã cùng nhau chọn để xem chung, Sendai-san lại nói một câu vô trách nhiệm như vậy, rồi nằm vật ra giường.

"Cứ xem đi ha là cái gì. Nói vậy rồi sao hiểu được cốt truyện?"

"Sao đâu, Sao đâu. Xong rồi Miyagi kể lại cho tớ nghe"

Sendai-san nằm ườn ra giường nói với cái giọng lười nhác.

Đây là phòng của Sendai-san, nên dù cô ấy có lăn lộn hay làm ồn ào thế nào cũng được, nhưng bảo tôi xem một mình bộ phim mà chúng tôi đã thống nhất sẽ xem cùng nhau thì lại là chuyện khác.

"Không muốn, không kể. Tự ngồi dậy xem đàng hoàng đi chứ"

"Mệt rồi á"

"Chán chứ gì"

"Cũng chưa đến mức chán, mà ngồi xem nãy giờ mệt thôi. Phải rồi, ngoài ngoài đổi gió xíu đi?"

"Sendai-san, toàn muốn ra ngoài. Mới đi thủy cung hôm trước rồi, giờ không đi đâu nữa hết"

Chúng tôi đã thực hiện lời hứa đi chơi cùng nhau cách đây vài ngày rồi. Cả lời hứa đi sở thú với thủy cung nữa, sở thú thì nói là sẽ đi vào mùa thu, còn thủy cung thì chưa quyết định ngày đi.

"Nghỉ hè thì làm gì cho nó đúng chất hè cái đi. Mà đi chơi với nhau cũng vui mà"

"Không muốn. Với cả đúng chất hè là cái gì?"

Tôi không biết Sendai-san muốn đi đâu, nhưng cũng gần chiều rồi, mà tôi nghĩ chắc chả có nơi nào đáng để tốn công sức ra ngoài vào cái giờ này đâu. Nghỉ hè không có nghĩa là phải làm những thứ đậm chất mùa hè.

"Đi bơi này, đi xem bắn pháo hoa này"

"Bơi lội gì giờ này, với cả hôm nay cũng không có bắn pháo hoa. Hôm trước cũng đòi đi suối nước nóng. toàn nói linh tinh. Nếu muốn đi đâu đi dùng não mà nghĩ cho đàng hoàng đi chứ"

"Thế đi mua kem?"

"Nói rồi còn gì, đi rồi."

"Thế đi ăn cái gì đi?"

Chỉ cần ở trong căn phòng này cũng đủ đậm chất mùa hè lắm rồi.

Dù đã quen với việc ở một mình, nhưng nó cũng không đồng nghĩa là tôi thích ở một mình, nên tôi rất ghét nghỉ dài. Nhưng, bây giờ Sendai-san đã ở đây rồi nên, nghĩ dài cũng không đến nổi, ngỡ đâu vui nữa.

Nhưng, bây giờ thì tôi không muốn ra ngoài

"Tôi không đi. Tôi đọc manga đây. Sendai-san cứ nằm đó mà nghỉ"

Tôi từ chối lời đề nghị của Sendai-san, tắt bộ phim, mở điện thoại lên rồi chọn đại một bộ manga. Vừa đọc vừa dựa lưng vào thành giường, tôi bỗng cảm thấy tóc bị ai kéo.

"Miyagi."

Giọng Sendai-san vang lên phía trên đầu.

Có vẻ như cô ấy đã thôi nằm lăn lóc và dậy khỏi cái giường rồi.

"Gì?"

Tôi trả lời mà không rời mắt khỏi điện thoại.

"Chán quá à"

"Chán thì xem nốt bộ phim hồi nãy đi?"

"Không xem đâu"

Với cái giọng điệu chả có sức lực gì, tóc tôi lại bị kéo, không chỉ một lần. Sendai-san túm lấy tóc tôi, vài lần kéo mạnh một cái, rồi yên lặng giữ lấy.

"Làm cái gì vậy?"

Vừa lướt trang, tôi vừa hỏi, thì câu trả lời "tết tóc." được trả về, sau đó, tôi mới nhận ra rằng, cô ấy cứ tết xong lại tháo ra liên tục không mục đích như một con bot .

"Vui lắm à?"

"Cũng vui"

Tôi không biết nó vui chỗ nào. Mà dù gì cũng không có làm phiền tôi đọc truyện, nên tôi mặc kệ cô ấy muốn đang chơi vui vẻ.

Tôi đọc manga mà tôi đã đọc không biết bao nhiêu lần, thuộc làu làu hết các lời thoại rồi nên dù có lướt trang hay không thì cũng không thành vấn đề.

Cứ lật thôi.

Màn hình nhỏ hiện lên cốt truyện vẫn tiếp diễn.

Đôi bàn tay cô ấy di chuyển từ tóc đến tai và cổ tôi.

Tôi vẫn tiếp tục đọc.

Tốc độ lướt truyện như tỷ lệ thuận với khoảng thời gian đôi tay của Sendai-san chạm vào tai và cổ tôi. Làn da cảm nhận hơi ấm tỏa ra. Kể cả không nhìn tôi cũng vẫn có thể cảm nhận sự hiện diện của cô ấy.

"Miyagi cũng lên đây thì sao nhỉ"

Sendai-san đã chán tết tóc hay gì mà lại hôn chụt một cái vào đỉnh đầu tôi

"Không lên. Trông Sendai-san như sẽ làm mấy chuyện kỳ lạ vậy"

"Miyagi không muốn làm hả?"

"Không muốn làm"

Tôi nói. Đặt điện thoại lên bàn, tôi xoay lưng về phía cô ấy rồi đáp.

"Nếu là hôm nay, có thành một đống lộn xộn cũng có sao đâu mà"

Giọng thì thầm từ phía tai, tôi lập tức gạt cô ấy ra.

Lôi chuyện hôm bữa ra thì hèn hạ lắm

Tôi nén lại cảm giác muốn chạy trốn.

Thủy cung hôm đó rất vui, tôi đã rất cố gắng để bày tỏ cho cô ấy hiểu điều đó rồi, nhưng có khi tôi lại hơi quá. Có những chuyện tôi lẽ ra tôi không nên nói thì hơn.

"Không sao cái đầu cậu"

"Vậy, tớ phải chờ đến bao giờ?"

Sendai-san hỏi với cái giọng nhẹ nhàng.

"Đợi cả đời luôn đi"

"Miyagi nghĩ tớ đợi cả đời được hả?"

"Thế thì gáng mà đợi đi"

"Miyagi, cậu cũng đâu có ghét nó đâu mà đúng không?"

Sendai-san chẳng hề nói gì về việc sẽ gáng đợi, mà lại đặt ra một câu hỏi khác.

Tôi không muốn trả lời.

Nếu nói không ghét, thì chẳng khác gì là thích, mà nếu nói ghét, thì Sendai-san sẽ không bao giờ chạm vào tôi nữa, câu nào tôi cũng chẳng muốn trả lời.

"Miyagi"

Bàn tay Sendai-san chải chuốc mái tóc của tôi.

Và rồi lần mò, đến sau tai, cổ tôi.

"Sendai-san, bớt coi"

Tôi vỗ mạnh vào bàn tay đang mân mê kia, nó lập tức rút lại, và tôi nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ phía sau. Quay lại thì thấy Sendai-san đã nằm xuống giường.

"Tớ sẽ đợi mà không sao đâu"

Nói rồi, Sendai-san mỉm cười như thể đang cố gắng trấn an tôi. Nhưng lời nói và hành động lại chẳng ăn nhập gì với nhau. Bàn tay vừa mới rụt lại kia lại đưa ra, chạm vào cằm tôi. Đầu ngón tay trượt xuống cổ, dừng lại ở xương quai xanh.

"Không sao cái gì chứ"

Tôi nắm lấy bàn tay có nguy cơ sẽ chui tọt vào trong áo tôi bất cứ lúc nào.

Sendai-san nói là "Sẽ đợi", nhưng hành động này chẳng khác nào đang nói "muốn làm ngay bây giờ" cả.

"Tớ chỉ muốn chạm vào Miyagi thôi mà. Sau đó thì, tớ sẽ không làm nếu cậu không cho phép."

Sendai-san chẳng biết ngượng là gì.

Cô ấy có thể nói ra những lời như thế này một cách tỉnh bơ.

Lần trước, khi tôi hỏi cô ấy cảm giác thế nào, cô ấy còn nói mấy câu kiểu như tự làm là hiểu, đại loại vậy.

Bình thường người ta chả ai nói mấy chuyện như vậy cả.

Nhờ vậy nên, đôi khi tôi lại quan tâm là không biết cô ấy có tự làm nữa hay không. Tất nhiên, đó là một chủ đề khó nói, nên tôi chưa bao giờ hỏi, nhưng tôi cũng tò mò muốn biết nếu tôi hỏi thì cô ấy có trả lời tôi hay không.

"Đừng có chạm nữa, đang đọc truyện mà"

Tôi gạt phăng bàn tay đang đặt trên xương quai xanh của mình.

"Không chạm thì tớ lạnh lắm"

Sendai-san nói đại một câu vô lý, rồi lại định đưa tay ra, tôi nắm lấy nó và ném nó lên giường, giữ chặt nó ở đó.

"Lạnh gì chứ. Sendai-san nóng đúng không"

Bàn tay đặt trên giường, nóng hổi vì hơi ấm của cô ấy.

Dù là thích nhiệt độ phòng hơi lạnh, nhưng gần đây, Sendai-san cứ chỉnh nhiệt độ phòng theo ý tôi. Hôm nay nhiệt độ cũng vừa với tôi, làm sao mà Sendai-san lại lạnh được.

"Cũng đúng ha. Nóng ghê, lấy cái điều khiển cho tớ coi. Để tớ chỉnh cho nó lạnh"

"Cho nó lạnh cái gì, chứ không phải bình thường là chỉnh cho nó mát à"

"Ý là tớ chỉnh cho nó lạnh đến mức mà Miyagi sẽ chui rúc vào lòng tớ ấy"

"Sendai-san, bớt nói mấy câu khùng điên, im mồm đi"

Tôi buông tay Sendai-san ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi cô ấy, như thể đang bịt miệng cô ấy lại. Tuy không hoàn toàn là bịt, nhưng cô ấy lại im lặng.

Đôi môi ấy khẽ mở ra.

Tôi đưa ngón tay vào bên trong, đầu lưỡi cô ấy quấn lấy.

Ngón tay tôi nó ướt át đi, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ Sendai-san.

Giữa đốt ngón tay thứ nhất và thứ hai.

Răng cô ấy cắn nhẹ tôi.

Cắn nhẹ, không hề đau.

Lúc mạnh lúc nhẹ.

Cảm giác ấm áp từ đầu lưỡi và độ cứng của hàm răng thật dễ chịu.

Chậm rãi, tôi rút ngón tay ra, nhìn nó.

Ngón tay ướt nhẹp gợi lại ký ức hôm đó trong tôi.

Ngày tôi chủ động chạm vào Sendai-san.

Chiếc ngón tay này đã từng bị ướt, nhưng bởi chỗ khác.

"Miyagi"

Giọng nói của Sendai-san vang lên.

Tôi không trả lời, và cô ấy bước xuống khỏi giường, ngồi xuống cạnh tôi.

"Lau ngón tay cho cậu này"

Nói rồi, cô ấy rút khăn giấy từ con thú nhồi bông hình thú mỏ vịt ra lau ngón tay cho tôi.

"Miyagi, cậu vừa nghĩ gì đó dâm dâm đúng không?"

"Không có"

"Thật không á?"

eyJpdiI6Ik52OUhhNVNQVmZ5R1JCQzBhYkJPQnc9PSIsInZhbHVlIjoia2pZUFh3UFpNbHJUYkhYcXNOVU54cm1VQTgwQXBFSGJHdVpwUG1jZmxEb29rWVJ3aTZGY2RCMzBma1RNZnpwMmlHUDVmcERrTDNyR2xGOXVDTXhyZUV2dFNEK0drTko4NktFVDljbGMrOTlvdjF2amNJYUNiRWtta3U1dEVRNnIyMkViQXdGelpodnhsWU01OGI2aW9NZkpORVRRVkc5R2dWaGVFenk2VWZnPSIsIm1hYyI6ImFjOWZhZDMwZGUwZDA0MTEzZjM0NThjNDFmYTI3ZjM0ZjYyNjhhYzQ5YjkxN2QwYzkyMDIzN2Q1NjhhNmRkOWMifQ==
eyJpdiI6Ink3RmVhcXpiYnE3WTBYMDYwbmhHY3c9PSIsInZhbHVlIjoicmlzUlVxWnRwOHhUMW9CK0FCZ3VMN3U2UEFpXC9WekU0TWdKSUFMcnVFdm1JbTBIbGZHVDV6ZkxmYlpVYnc1MnROZFFnSEp2dzk2TVI5TWFDZktKTHpabWhpT3F4em9xTWRaS3NwM3NGNkMzNDRrYkhLRDRPTFZuaWhpOERWUHdVZFVISk9xTWE1aXR0WGVLcnhWN3lyMlM0S1pndU5zUmRycnRNM2pOdTJnMW5NQWFRb1ltZitIQ2M0YnNuTkVCRCIsIm1hYyI6IjRkNjg4ZjkzZTE1M2JjNDQ4Y2NmZDIxNGQzOWJmODZlYTlhYjRkNWZmZWNmNDAxZjFiZGU1M2M1YWU1NTI2Y2UifQ==

 

Ads
';
Advertisement