“Con về rồi.”
Như một nghi lễ khi về đến nhà, tôi nói vọng vào phòng khách. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười phát ra từ căn phòng đang sáng, song chỉ có thể. Không có nổi một lời hồi đáp mà lẽ ra phải có, chuyện này đã trở nên hiển nhiên đến mức tôi thậm chí không thể phàn nàn.
Thực ra sẽ tốt hơn nếu không ai trả lời, vì đột nhiên được nghe “Mừng con về nhà” mới là chuyện có vấn đề đấy. Thế này tự nhiên hơn.
Tôi không đói vì tôi đã ăn tối ở nhà Miyagi bằng món mì ly có vẻ không tốt cho sức khỏe lắm. Và thế là tôi hướng thẳng lên phòng mình vì chả còn lí do gì để ghé qua phòng khách nữa cả.
Bên trong căn phòng thậm chí không đủ những vật dụng cần thiết cho việc sinh hoạt, tôi cởi đồng phục ra và thay bằng đồ ngủ. Bài tập về nhà đã được hoàn thành ở nhà Miyagi rồi, vì vậy những gì cần làm hôm nay đều đã xong.
Tôi lấy ví từ túi ra và rút tờ 5000 yên mà Miyagi đã đưa tôi hôm nay. Tờ tiền được gập lại và đút vào con lợn tiết kiệm trên cái két với sức chứa một triệu yên nếu tôi nhét đầy đồng 500 yên vào đấy.
Tôi tự hỏi trong con lợn này đã có tổng cộng bao nhiêu rồi nhỉ?
Một hoặc hai lần một tuần, tôi lại nhận được 5000 yên từ Miyagi. Tôi không nhớ nổi đã nhét bao nhiêu tờ 5000 yên vào, nhưng xét đến thời điểm mối quan hệ này bắt đầu là từ đầu hè, khá chắc là đã có một khoản kha khá trong nó.
Tôi không buồn mở ra để kiểm tra, và dù sao tôi cũng không có ý định dùng số tiền này. Tôi chỉ tò mò khoảng thời gian tôi dành cho Miyagi đã tích được đến bao nhiêu.
Tôi lắc nó và nghe thấy tiếng lách cách.
Có lẽ âm thanh này là từ những đồng 500 yên – những đồng tiền mà cả tôi cũng không nhớ đã để vào từ bao giờ – trước khi tôi nhét thêm những tờ 5000 yên vào.
Tôi đặt lại con lợn lên cái két.
Mỗi một mệnh lệnh, Miyagi lại trả cho tôi 5000 yên.
Đó là một số tiền khá lớn với một học sinh cao trung, và Miyagi đưa cho tôi một khoản tiền như thế hàng tuần liền, số tiền mà tôi sẽ không thể trả được. Mặc dù Miyagi nói tiền bạc không thành vấn đề với cô ấy, nhưng nghĩ về đống 5000 yên trong con lợn, tôi bỗng cảm thấy nằng nặng. Tôi sẽ không phải nghĩ về những tờ tiền này nhiều đến vậy nếu như những mệnh lệnh của Miyagi thật sự đáng với số tiền cô ấy vung ra.
Nghĩ về điều này, có lẽ những lời mà Miyagi nói với tôi hôm nay “Ra cậu cũng có biểu cảm như vậy” khi cô lật tẩy cảm xúc của tôi bằng cách chọc bút chì vào miệng tôi, thật sự có giá 5000 yên.
Khoảnh khắc đó, Miyagi trông như thể cô ấy đang vui như chưa bao giờ từng vậy.
Nhưng nếu đó là những gì phải làm để đổi lấy 5000 yên, tôi sẽ không hoan nghênh cho lắm. Tôi đã không sai khi bảo Miyagi là đồ biến thái, và cả tôi đây cũng không phải cái kiểu biến thái mà sẽ cho người khác làm thế với mình mà không thấy có vấn đề.
Thà bị bảo là phải ngoan ngoãn như một con chó còn hơn.
Tôi không khỏi nghĩ Miyagi là một cô gái bệnh hoạn khi cô ấy tỏ ra thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tôi.
“Mình không hiểu cô ấy đang nghĩ gì nữa.”
Lời thì thầm của tôi không hướng tới ai cả. Tôi vén tóc và chợt điện thoại hiện lên thông báo có tin nhắn. Đó là do Umina gửi đến với nội dung là “Cậu đã xem nó chưa?”
Nhắc đến mới nhớ, hôm nay là ngày chiếu bộ phim yêu thích của Umina.
Khi tôi bật TV lên, bộ phim đã chiếu gần hết và tôi đành trả lời “Tớ đã đi tắm nên tớ sẽ xem lại bản ghi hình vậy.”
Nếu tôi định xem bộ phim này bây giờ, tôi sẽ mất tới tận 50 phút kể cá khi đã bỏ qua hết quảng cáo.
Không cần phải nói cũng biết nó nhàm chán kinh khủng.
Bộ phim tôi phải xem thuộc thể loại lãng mạn. Ngoài việc không thích bản thể loại này ra, tuyến cốt truyện mà Umina thích ở bộ phim này cũng chẳng phải gu tôi luôn. Tôi sẽ không nói là xem nó chỉ tổ phí thơi gian, nhưng tôi thà làm một cái gì đó khác hơn là xem một bộ phim nhàm chán như vậy.
Khả năng cao là tôi sẽ đi chơi với hội của Umina sau giờ học ngày mai vì Miyagi hiếm khi gọi tôi tới liên tục. Đấy chỉ là hoạt động thông thường sau giờ học, tôi cũng không ngại dành thời gian với những cô gái đó. Chỉ là những bước cần thiết để buổi đi chơi trở nên thoải mái, khiến tôi thấy nó không còn thoải mái nữa.
Ngày mai khi đi chơi, tôi chắc chắn sẽ bị hỏi về bộ phim.
“Nếu mình bảo Umina mình chưa xem, nhỏ sẽ bực cho mà xem.”
Nếu đối phương là Miyagi, tôi hẳn sẽ không cần bận tâm đến ba cái phim nhạt nhẽo này.
Tôi nằm xuống giường rồi duỗi tay ra.
Tôi giơ tay về phía đèn phòng để nhìn rõ hơn ngón trỏ của mình.
Vết cắn của Miyagi vào valentine đã mờ hẳn từ lâu.
À thì, tôi cũng không muốn nó còn đâu.
Hôm đây tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy Miyagi có thể cắn ngón tay một ai đó không chút do dự, nhưng vết răng cũng không kéo dài đến hôm sau.
Tất cả những mệnh lệnh nào có liên quan hay có ảnh hưởng tới trường học đều vi phạm thỏa thuận.
Nếu như dấu răng Miyagi để lại trên người tôi bị Umina hay những người khác phát hiện và truy hỏi thì bên vi phạm thỏa thuận là Miyagi. Vậy nên có lẽ Miyagi đã điều chỉnh lực cắn của mình. Cũng có thể dấu răng không lưu lại lâu lắm, nhưng vì chưa bao giờ bị cắn như vậy nên tôi cũng không biết liệu Miyagi cố tinh điều chỉnh hay chỉ là vô tình.
Tôi xoa xoa chỗ từng có dấu răng.
Không đau, không gì cả.
Tôi chạm môi vào đó để lần theo nhưng dấu vết vô hình còn sót lại.
Không có cảm giác gì cả.
Dĩ nhiên tôi biết sẽ như vậy.
Từ cổ ngón tay lên đến tận đốt thứ hai.
Tôi thấy kinh tởm khi bị Miyagi liếm như vậy
Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy một cảm giác khác lạ khi cái lưỡi mềm mại đó vuốt ve xúc giác của tôi.
Tôi tự hỏi không biết lúc đó mặt tôi có làm một khuôn mặt giống Miyagi không.
Tôi cũng đã liếm chân Miyagi.
Khuôn mặt của cô ấy hôm đó vẫn rõ ràng trong tâm trí tôi.
Gía mà tôi cũng có một khuôn mặt như vậy.
Tôi thở ra một hơi nhỏ và đứng dậy.
Sau cùng thì tôi cũng vẫn nên xem bộ phim kia thì hơn.
Tôi quyết định rút ngắn khoảng thời gian xem xuống bằng cách chỉnh nhanh tốc độ phát lên. Bấm một nút trên điều khiển và lời thoại của các nhân vật bắt đầu nhanh đến lẫn hết vào với nhau.
Tôi không thích bị đau.
Tôi cũng không muốn bị thờ ơ hay bị đối xử vô tình.
Dù vậy, tôi vẫn thấy thoải mái ở phòng Miyagi hơn là ở phòng của tôi.
Có lẽ tôi bị cô đầu độc rồi.
Không có ẩn ý gì cả, có lẽ khoảng cách giữa chúng tôi bắt đầu gần hơn nhờ vào việc liếm da nhau. Nhưng, lúc này, tôi không có ý định làm gì kì lạ cả, và Miyagi cũng sẽ không đẩy câu chuyện sang cái hướng điên khùng đó đâu.
Tôi tăng âm lượng TV lên.
Diễn viên đẹp trai mà Umina thích bắt đầu ầm ĩ hơn.
“Tớ muốn có bạn trai. Một người bạn trai ưa nhìn và chung thủy với tớ… Bạn trai, bạn trai, bạn trai….”
Hiện chúng tôi đang ở bên trong quán karaoke sau giờ học, và Umina cứ lặp lại điệp khúc “Bạn trai” như thể cô là một con robot chỉ có thể nói một số từ được lập trình sẵn.
Đây là kết quả của việc phát cô hiện ra có một đứa trong nhóm bạn mình đã có ghệ, còn bản thân cô gái này thì mới bị đá cuối tháng Một vừa rồi. Những lúc thế này Umina phiền phức đến khó chịu. Ngoài ra, có vẻ công sức xem bộ phim kia của tôi đã trở nên phí hoài rồi.
“Này Hazuki, cậu rất nổi tiếng phải không?”
Nổi tiếng.
Bản thân việc nó có đúng hay sai không quan trọng
Câu trả lời đã được mặc định ngay từ đầu rồi, hơn thế nữa, bạn còn cần phải khéo léo không khẳng định cũng chẳng phủ định quá nhiều để có thể đi được đến ý chốt hạ: “Sau cùng thì Umina còn nổi tiếng hơn tớ mà.”
Những cô gái này, thoạt nhìn sẽ thấy tựa như những chiếc bánh kem với đủ thể loại trái cây đa sắc cùng một lớp kem tươi, song phần bánh bên trong lại không ngọt ngào như vẻ bề ngoài cho lắm. Nếu bất cẩn mà cho vào miệng thì biết đâu sẽ trúng độc không chừng. Vậy nên tôi đã phủ nhận khi được gọi là một người “nổi tiếng” đồng thời nâng vị thế của Umina lên để cô không cảm thấy bị mỉa mai.
Nhưng một Umina với tâm trạng rất tệ như hôm nay dường như khó bị thuyết phục hơn.
“Hôm Valentine, cậu đã bỏ về nhà một mình đúng chứ? Cậu làm vậy để gặp ai đó phải không? Phải chăng là Lida? Hay Sasaki?”
“Tớ đã nói rồi mà, không phải như cậu nghĩ đâu. Chỉ là bố mẹ đã gọi cho tớ thôi. Nếu tớ thật sự có một người bạn trai, người đầu tiên biết chuyện sẽ là cậu đó Umina.”
Lí do tôi về sớm vào Valentine là vì Miyagi đã gọi cho tôi, vậy nên hôm sau đó Umina và hội bạn cứ nghi ngờ tôi đã đi gặp bạn trai của mình. Tôi cứ nghĩ mình đã hóa giải hiểu nhầm rồi, song dường như nó đang được nhóm lại lên thay vì lụi đi hoàn toàn.
Umina không phải một người xấu.
Những lúc tôi tâm trạng tôi đi xuống, cô ấy sẽ lo lắng cho tôi và động viên tôi. Chỉ là cô là kiểu người rất dễ thay đổi cảm xúc.
Và thật khó để giữ cho cô ấy “vui vẻ”.
Trong số bốn thành viên ở đây, một người hiện đang rất phởn vì đã có bạn trai. Người kia chỉ còn lại cái xác khô sau khi bị Umina mè nheo đến mệt nghỉ . Vậy là tôi sẽ phải tự mình điều chỉnh cảm xúc của Umina về nấc bình thường.
Đúng vậy, rắc rối thật đấy.
Những lúc thế này, tôi ước gì Miyagi gọi cho tôi.
Tôi có thể rời khỏi chỗ này nếu có một cái cớ phù hợp, nhưng nếu có việc cụ thể thì càng dễ thoát ra hơn.
Mặc dù vậy, trong quá khứ tôi gần như không bao giờ nhận được hai cuộc gọi liên tục, và hôm đó cũng không phải ngoại lệ.
Cuối cùng, mãi cho đến tuần sau, tôi mới lại được Miyagi gọi tiếp. Hôm đó tôi chỉ làm bài tập về nhà cho cô ấy và rồi cùng cô ăn tối thôi. Lần sau đó, và cả lần sau nữa, vẫn lại là bữa tối chẳng tốt cho sức khoe gì. Miyagi không bao giờ yêu cầu tôi nấu ăn cho cô ấy.
Vậy nên hôm nay, khi tôi nhận được cuộc gọi của Miyagi trong lúc còn đang ở hiệu sách, tôi hướng đến siêu thị và mua một ít gà trước rồi mới đến nhà cô ấy.
Chỉ là một món phụ cho bento trưa mai của tôi.
Và ngoài ra, tôi cũng không nghĩ chúng tôi nên tiếp tục ăn những thứ như mì hộp hay bất cứ thứ gì mà Miyagi cất trong tủ lạnh cho bữa tối.
Hơn nữa, tôi cũng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Miyagi khi tôi làm những việc mà mình không được ra lệnh. Mà ngay từ đầu, mắc mớ gì tôi lại phải để tâm đến một người nói muốn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tôi như Miyagi nhỉ?
Nấu ở nhà tôi hay nấu ở nhà Miyagi cũng như nhau mà thôi.
Đấy là lí do tôi bước vào phòng Miyagi cùng với mớ nguyên liệu cho bữa tối.
“Không phải cậu còn đi chơi với hội của Ibaraki-san à?”
Miyagi vừa hỏi lí do tôi đến muộn vừa đưa tôi tờ 5000 yên.
“Không. Là cái này, đem vào tủ lạnh đi.”
Tôi nhận tờ tiền và dúi cái túi siêu thị về phía Miyagi.
“Cái gì đây?”
“Nguyên liệu cho món karaage.”
“Sao cậu lại mang cái này theo?”
“Tớ sẽ làm bữa tối ở đây.”
“Tôi không hề ra lệnh cho cậu làm vậy.” Mặt Miyagi tỏ vẻ không hài lòng thấy rõ.
Tôi sẽ tuân lệnh của cô gái này.
Hứa là thế, song tôi cũng chẳng hứa sẽ không nấu bữa tối trong nhà Miyagi. Chẳng thể đổ lỗi cho cái tính tự tiện này của tôi được, vì bản thân tôi có một quy tắc là tôi có thể làm bất kì cái gì tôi muốn cho đến khi được ra lệnh.
Chính Miyagi cũng rất hiểu điều này, vậy nên cô cũng không bảo tôi đừng nấu bữa tối nữa. Cô chỉ nhíu mày khó chịu mà thôi.
Tôi chưa bao giờ muốn nhìn thẩy vẻ mặt không hài lòng của ai đó, nhưng thật thú vị khi chứng kiến vẻ mặt của Miyagi khi cô ấy không vui vì tôi tự tiện làm cái gì đó không được ra lệnh.
“Tớ biết cậu không cần, nhưng đây là lời cảm ơn của tớ vì đã luôn mời tớ bữa tối. Hơn nữa, tớ cùng muốn lâu lâu ăn cái gì đó lành mạnh xíu.”
Một lần nữa tôi đưa túi cho Miyagi, nhưng cô không cầm.
“Cậu tự đi mà cất lấy.”
Miyagi nói cộc lốc rồi rời khỏi căn phòng đang dần ấm lên nhờ quạt sưởi và hướng thẳng ra bếp. Tôi cởi áo khoác và blazer rồi đi theo cổ. Khi tôi bước vào bếp với chiếc túi siêu thị trên tay, đập vào tầm mắt tôi là một cái tủ lạnh siêu to khổng lồ.
Nhà này rốt cuộc có bao nhiêu người ở thế?
Khi tôi mở cái tủ lạnh lớn đến nực cười, hóa ra bên trong lại rỗng tuếch tương phản hoàn toàn với bề ngoài ngoại cỡ của nó.
“Gần như trống trơn luôn này. Có ổn không khi trong này chỉ có mỗi nước trái cây thôi thế?”
“Chẳng sao cả.”
Một giọng nói trầm khẳng định với tôi là chẳng có vấn đề gì hết.
Ừ thì, dù sao tôi cũng chả thể phàn nàn về tủ lạnh nhà người ta được.
Tôi lặng lẽ xếp đống nguyên liệu vào tủ lạnh. Khi tôi lấy nốt bột mỳ và bột khoai tây trong túi ra – những thứ cũng đang thiếu nó ở nhà mình – tôi gọi Miyagi.
“Cậu muốn làm món gì trước?”
“Cái gì cũng được.”
“Tớ đang nghĩ đến món Karaage. Làm nó trước có ổn không?”
“Tôi chưa quyết định, cậu muốn làm gì thì làm.”
Miyagi chỉ thờ ơ đáp và sắp sửa rời căn bếp.
“Chờ đã. Thái bắp cải đi.”
Tôi lấy bắp cải ra từ tủ lạnh rồi đưa cho Miyagi.
“Tôi á?”
“Còn ai ngoài Miyagi à?”
“Sendai-san bảo cậu bữa tối, vậy nên sao cậu không tự làm nốt đi?”
“Chẳng lẽ cậu không thể ít nhất thái giùm tớ sao?”
Tôi vừa hỏi vừa rửa dao và thớt, và rồi cô khẽ đáp lại.
“Tôi làm được.”
Cô ấy làm được thật à?
Tôi vẫn khá phân vân, nhưng dù sao Miyagi cũng đã đặt bắp cải lên thớt rồi.
Tôi nạo gừng rồi cho vào sốt tương và rượu sake. Tôi không cho thêm tỏi vì không thích chúng cho lắm. Thịt gà cũng đã được cắt nhỏ thành miếng vừa để chiên ngập dầu và đang ướp với hỗn hợp gia vị.
Đột nhiên tò mò, tôi nhìn sang bên cạnh thì thấy Miyagi sắp sửa chặt vào ngón tay cô ấy thay vì bắp cải. Nói thì hơi quá nhưng tôi biết mình đã đưa dao cho người chắc chắn không nên cầm.
“Đợi chút nào Miyagi. Cầm thế có hơi nguy hiểm không đấy?”
“Nguy hiểm chỗ nào?”
“Tay, cái tay của cậu! Cầm như tay mèo ấy.”
“Tay mèo nào?”[note50436]
“Cậu không được dạy trong tiết nấu ăn à?”
Tay trái giữ lấy thứ cần cắt và khum các ngón lại
Cô ấy đáng ra phải được học ở tiết nấu ăn rồi chứ nhỉ?
Nhưng đáng sợ thay, Miyagi lại đang giữ cái bắp cải với các đầu ngón tay của cô ấy.
“Tôi quên rồi.”
Miyagi nói và hạ thấp con dao xuống.
Bắp cải nằm rải rác trên thớt nhìn như được cắt thành cục chứ không phải thái thành sợi nữa.
“Làm theo cách đấy chỉ tổ cắt vào tay cậu thôi, không phải bắp cải. Và cậu đang để con dao cao quá đấy!”
Có hơi thái quá nếu nói cô ấy đang chém bắp cải bẳng con dao, nhưng thật sự cậu đang giơ con dao hơi cao đấy.
“Sendai-san, cậu ồn quá đấy.”
“Ahh –– ugh, Miyagi, ra khỏi đó đi.”
Tôi thấy ớn cả người khi nhìn cô ấy.
Thà tự làm còn hơn.
Nhưng cô ấy không lùi lại.
“Tôi sẽ làm việc này, để yên cho tôi.”
Con dao lại vung xuống đánh thịch một cái vào thớt.
Dù lúc đầu tôi là người đã nhờ, nhưng hóa ra đó lại là một sai lầm nghiêm trọng.
Dù có hối hận cỡ nào, tôi cũng không thể quay ngược thời gian về lúc mình chưa nhờ được. Cuối cùng, tôi đành vừa trộn gà với bột vừa nơm nớp lo sợ trong lòng.
THỊCH.
THỊCH.
Sau khi nghe thấy một số âm thanh không giống như đang thái bắp cải cho lắm, thứ kế tiếp tôi nghe được là tiếng rên nhẹ của Miyagi.
“Có chuyện gì thế?”
Không có phản hồi.
“Miyagi?”
Tôi nhìn xuống tay cô ấy và thấy chút sắc đỏ trộn lẫn với màu xanh của bắp cải.
“Từ từ, Miyagi. Máu đang chảy ra kìa. Nếu cậu cắt vào tay thì phải nói với tớ chứ.”
Tôi rửa sạch bột mì dính trên tay rồi nắm lấy cổ tay Miyagi. Tuy nhiên, lúc tôi đưa nó lại gần vòi, nước đã bị ngắt
“Không phải họ thường liếm vết thương khi bị thế này à?”
“Cậu đọc nhiều manga quá rồi đấy. Cái cậu thật sự nên làm là rửa vết thương và dán một cái băng y tế.”
“Thế còn khử trùng?”
“Khử trùng sẽ làm vết thương lâu lành hơn. Băng y tế đâu? Nếu nhà cậu không có thì có muốn tớ đem sang không?”
Vết thương hóa ra không sâu lắm.
Dù vậy, máu từ ngón trỏ vẫn chảy ra nhỏ giọt luôn.
Rửa bằng nước và dán băng lên, rồi xách Miyagi ra khỏi chỗ này.
Đó đều là những việc có thể thực hiện rất dễ dàng, nhưng Miyagi không để tôi làm bất cứ điều gì cả.
“Liếm nó để khử trùng đi.”
Nói rồi cô ấy đặt ngón tay đang bị thương trước mặt tôi.
“Nó đang chảy máu, liếm sẽ không khử trùng đâu.”
“Đây là một mệnh lệnh.”
“… Đừng nói cậu chủ ý cắt vào tay đấy.”
“Không có chuyện đấy đâu.”
Ngón tay Miyagi vẫn lửng lơ ở đấy, nhắc nhở tôi rằng mệnh lệnh của cô ấy là tuyệt đói.
Những giọt máu đỏ thẫm đang trào ra, nhuộm đỏ cả ngón tay.
Chỉ việc nhìn nó thôi mà vòm miệng tôi đã ngập mùi sắt rồi.
“Sendai-san, mau lên.”
Tôi đã từng liếm máu của mình, nhưng của người khác thì chưa bao giờ.
Liệu vị máu của tôi có giống với của những người khác?
Bất kể dù có là máu của ai thì cũng đều dở tệ.
Trải nghiệm hút máu trên ngón tay ai đó vào miệng tôi thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Máu của Miyagi cũng chỉ mang vị sắt gỉ hệt như vị máu của tôi khi tôi liếm thử. Cũng khó biết là đúng hay không vì bản thân tôi chưa từng nếm thử sắt bao giờ, nhưng chuyện đó cũng không thay đổi sự thật là vị nó thật tệ. Tôi cảm thấy rượu táo, thứ mà tôi không thích, còn ngon hơn nhiều.
“Liếm cho tử tế vào.”
Với những từ đó, cô ấy ấn ngón tay vào miệng tôi, máu lại rỉ ra thấm ướt bờ môi. Tôi khép miệng lại theo phản xạ. Nhưng những ngón tay của Miyagi vẫn cứ luồn vào trong như thể đang cố cạy hàm răng đang ngậm chặt của tôi ra.
Khi ngón tay cô ấy cuối cũng chãm chạm vào đến lưỡi, vị máu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Liệu là A hay B nhỉ.
Hay là một nhóm máu khác.
Tôi không rõ về máu của Miyagi, nhưng dù có là gì đi nữa, đó chắc chắn không phải thứ tôi sẽ hào hứng liếm. Nhưng cảm xúc của tôi như nào đâu có quan trọng, và những ngón tay Miyagi cứ thế mà nhét vào trong cùng với vị máu đang ngày một nặng mùi hơn khi lưỡi tôi lướt qua miệng vết thương.
Tôi nghĩ chỉ có Miyagi mới làm một cái gì đó như thế này.
Kể cả khi sau này tôi có người yêu và có lỡ cắt phải ngón tay, tôi cũng không đời nào để anh ta liếm máu cho tôi đâu.
Không chỉ là do vị nó tệ hay mất vệ sinh.
Miyagi sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng tội chịu làm một điều như này.
Tôi nuốt xuống thứ chất lỏng trong khoang miệng.
Cái cảm giác thứ dịch cơ thể của người khác chảy xuống họng của bạn và đi vào dạ dày thật sự không mấy dễ chịu. Thay vì dừng lại, tôi dùng lưỡi ấn mạnh hơn vào vết cắt. Miyagi thở ra một hơi đầy đau đớn.
Và kết quả là, chất lỏng mang hương sắt gỉ lại thấm lên lưỡi tôi, và tôi nuốt xuống.
Máu từ vết thương cứ mãi trào ra mà không dừng lại.
Cứ thế này thì chẳng cầm máu được cũng không lạ.
Mỗi lần máu lan ra, miệng tôi và cả cơ thế tôi dường như bị Miyagi ăn mòn, và nó khiến tôi nổi da gà.
Không ổn.
Thật là một mệnh lệnh bệnh hoạn mà.
Có thể việc có một người ra lệnh và một người nghe theo đã không bình thường lắm ngay từ đầu, song tôi vẫn biết rõ những gì đang làm thật sự rất không ổn.
Với những suy nghĩ như vậy, tôi cắn răng vào vết thương.
Máu lại tóe ra trong miệng.
Dù tôi không muốn nuốt, máu của Miyagi vẫn cứ thế trôi tuột xuống.
“Mở miệng ra.” Miyagi nói bằng một tông giọng vô cảm.
Khi thấy tôi không nghe theo mệnh lệnh đáng lẽ phải làm, cô ấy tự rút ngón tay của mình ra và hỏi tôi.
“Máu người thật sự ngon đến vậy à?”
Vị máu vẫn đọng lại trong miệng tôi. Ngoài việc vị của nó còn tệ hơn rượu táo ra, cảm giác miệng cứ dinh dính một thứ chất lỏng nào đó đã đủ khó chịu rồi.
“Với ma cà rồng thì có thể là có, nhưng con người thì không.”
“Đây là một cách bổ sung sắt đấy.”
Miyagi điềm nhiên nói vậy và cười.
Tôi không hứng thú với việc bổ sung sắt bằng máu người. Tôi thà chọn ăn gan động vật còn hơn, dù tôi cũng chẳng ưa gì nó lắm.
-- À ừ nhỉ.
Máu của Miyagi đã trở thành một phần cơ thể tôi rồi.
Nghĩ đến đó khiến bụng tôi quặn lên.
“Mượn cốc nước.”
Bỏ lửng câu giữa chừng, tôi cứ thể mở tủ ra trước khi Miyagi kịp trả lời. Tôi lấy ra cốc nước thường dùng để uống rượu táo và trút đầy đến nửa bằng nước.
Ực
Tôi uống nước để rửa sạch máu còn sót lại.
Sau khi uống hết cốc nước, tôi nhìn về phía Miyagi và thấy máu vẫn tiếp tục chảy ra.
“Đưa tay cậu ra đây.”
Tôi không hỏi để đợi một cậu trả lời.
Chẳng nói chẳng rằng, tôi cứ thế nắm lấy cổ tay Miyagi và rửa sạch ngón tay vấy máu. Lần này, Miyagi không kháng cự. Cô chị yên lặng để dòng nước rửa trôi đi chỗ máu.
“Tớ sẽ lấy băng gạc, ở yên đấy.”
Kể cả khi tôi có hỏi Miyagi, cô ấy cũng sẽ không nói chỗ để băng cho tôi đâu. Vì vậy sẽ nhanh hơn nếu tôi tự đi lấy cái của mình.
Tôi quay lại phòng ngủ của Miyagi và lấy ra một cái băng cá nhân xịn từ cặp của để giúp vết thương hồi phục nhanh hơn. Khi tôi quay lại căn bếp, Miyagi đang ngắm nghía vết thương.
“Đây.”
Tôi đưa cho cô ấy tấm băng cá nhân mà tôi mang theo.
“Cậu không dán được à?”
“Ý cậu là cậu muốn tớ dán cho cậu?”
Không có phản hồi. Môt ngón tay thò ra thay cho câu trả lời.
Nếu cứ nuông chiều trẻ nhỏ thì làm sao chúng lớn lên thành người được. Phải vậy đó, chúng sẽ lớn lên thành một đứa bánh bèo vô dụng như Miyagi đây mất. Không thể để cô nàng này lên đến tận cao trung rồi mà vẫn không biết dán miếng băng gạc được
Nhưng có lẽ đây vẫn là một phần của mệnh lệnh.
Vậy nên tôi đành băng vết thương cho cô nàng.
“Cơm đã chín chưa?” Tôi hỏi trong khi vứt phần thừa của miếng băng cá nhân đi.
“Rồi.”
“Thế thì ra đằng kia ngồi đi.”
“Còn bắp cải tính sao?”
“Tớ tự thái được.”
Tôi cũng không rảnh tay cho lắm. nhưng tôi không muốn tim mình cứ giật nảy lên mỗi lần Miyagi vung dao xuống, và cũng chẳng hay ho gì nếu cô ấy lại đứt tay lần nữa.
Tôi đuổi Miyagi khỏi bếp rồi vừa thái bắp cải vừa rán gà.
Sau khi tự lấy đĩa ra rồi bày biện các món ăn và món cơm lên bàn, tôi và Miyagi ngồi đối diện với nhau trên. “Itadakimasu” – nói rồi Miyagi cắn vào miếng Karaage.
Nhai một lần, nhai lần hai
Biểm cảm trên mặt Miyagi vẫn không thay đổi.
“Có ngon không vậy?”
Câu trả lời đến ngay lập tức
“ Ngon đấy.”
Khi đồ ăn bạn cất công làm được khen ngon thì cũng vui.
Chỉ là tôi chưa từng
thấy có ai đó ăn đồ ăn ngon mà nhìn mặt cứ như tượng đá như Miyagi cả.
“Sendai-san.”
“Nhn?”
“Tại sao cậu lại làm việc này?”
“Trước đó tớ đã nói rồi còn gì, để cảm ơn cho những bữa tối khác từ trước đến nay.”
“Cậu không cần làm lần nào nữa đâu.”
Trong khi miệng vẫn đầy đồ ăn ngon, Miyagi lạnh lùng nói vậy.
“Cậu không thích Karaage à?”
“Cho dù tôi có thích hay không thì cậu cũng không cần làm bữa tôi cho tôi nữa.”
Miyagi ở trường dường như không phải kiểu người hay bộc lộ những cảm xúc tiêu cực. Thình thoảng tôi vẫn bắt gặp cô ấy nói chuyện hay cười đùa vui vẻ với những người bạn của mình. Cô ấy lúc đó thật sự rât khác với cô gái đang nói chuyện với tôi lúc này. Có thể do đây là nhà của cô ấy, là thành trì của riêng cô, nhưng dù sao cảm xúc của Miyagi đặc biệt bất ổn mỗi khi gần tôi.
Cũng không phải tôi thấy chạnh lòng với điều đó hay gì.
Cố gắng để hiểu những suy nghĩ của người khác thật sự rất mệt mỏi. Người duy nhất tôi cần phải tó ra thoải mái chỉ có Umina mà thôi.
“Miyagi, cậu không nấu ăn được sao?”
Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này bằng cách chuyển chủ đề.
“Với tôi nấu được hay không cũng không sao cả.”
“Tớ có thể dạy cậu cách nấu ăn.”
“Đằng nào tôi cũng không nấu được nên không cần đâu.”
“Tớ hiểu rồi.”
Phải.
Tôi biết Miyagi sẽ trả lời như này mà.
Tôi cũng không muốn bắt cô ấy phải học nấu ăn từ mình, vậy nên cuộc trò chuyện kết thúc tại đó và tôi cắn một miếng gà.
Kể cả là với tôi, miếng gà này rõ ràng là rât ngon.
Miyagi vẫn cứ lặng như tờ và dọn sạch những thứ gì có trên bàn vào dạ dày cô ấy.
Bữa ăn kết thúc nhanh hơn nhiều so với thời gian chuẩn bị, và tôi lại được lệnh đọc sách thành tiếng không khác gì một hình thức quấy rồi.
Bên trong căn phòng của Miyagi, những câu thoại dài được tôi cứ thế đọc to lên.
Bao lâu đã trôi qua rồi nhỉ?
Rõ ràng, tôi không thể nào đọc hết tất cả được. Tính đến khi rời khỏi nhà của Miyagi, tôi đã ở đấy được 3 tiếng đồng hồ, bao gồm cả thời gian làm bữa tối.
Vài ngày sau, cô ấy lại gọi tôi đến căn hộ, nhưng tôi không được yêu cầu nấu nướng gì hết, và ngược lại tôi cũng chẳng nấu gì cả. Dù sao chúng tôi vẫn ăn cùng nhau kể từ sau Valentine, nhưng tôi không làm gì để trả ơn cô nữa.
Tôi trở về căn nhà mà mỗi khi cất lên câu “Con về rồi” chẳng có lấy một lời hồi đáp, vào phòng và bỏ tờ 5000 yên vào heo đất.
Chính xác thì tôi đang truy cầu điều gì từ Miyagi?
Khi tôi đặt con heo đất lên ngực, nó không nặng cũng chẳng nhẹ.
Nhiệt độ của chiếc máy sưởi đang để ở mức thấp hơn so với hồi giữa đông. Kể cả vậy, phòng Miyagi vẫn cứ là nóng phát ngốt.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến kì nghỉ xuân, đáng lẽ còn phải giảm nhiệt độ xuống một chút nữa cơ. Và Miyagi đang đọc sách trong căn phòng nóng chảy mỡ này mà thậm chí không cởi áo khoác ngoài ra.
Lạnh đến vậy cơ à?
Nếu hai người cùng ở chung phòng mà nhiệt độ người này cảm thấy quá chênh lệch với người kia, ai đó sẽ phải thỏa hiệp. Thông thường, khách sẽ được ưu tiên, song tôi dường như không được liệt vào mục “khách”, vả lại ý kiến của Miyagi sẽ luôn phải đặt lên đầu.
Dù sao tôi cùng không thấy quá phiền, nhưng dù gì thì tôi cũng đã cởi áo khoác ra rồi, vậy nên chả còn gì để cởi nữa cả. Thậm chí cả cúc trên cùng cũng đã được tháo bung.
Tôi xuống khỏi giường và lấy chai rượu táo. Ngoài ra trên bàn còn một túi bỏng ngô.
Thật kì lạ khi ở đây luôn chỉ có rượu táo
Sau khi làm ướt cổ họng bằng soda – thứ tôi không thích tí nào, tôi cởi thêm một cúc áo sơ mi nữa và nhặt lấy hai viên từ túi bỏng bỏ vào miệng.
“Cậu có định đi đâu trong kì nghỉ xuân không?”
Tôi hỏi Miyagi, người đang ngồi ngay cạnh tôi, nhưng cô không trả lời.
Thế này là không ổn rồi.
Khi tôi đến đây thì cổ đã có tâm trạng xấu sẵn rồi. Hay nói đúng hơn, dạo gần đây cô ấy luôn mang tâm trạng xấu. Chính xác hơn nữa thì là kể từ ngày tôi làm món gà.
Nếu thật sự đúng là vì ngày đó, tôi chỉ có thể cảm thán rằng lòng dạ Miyagi thật sự quá hẹp hòi. Không phải là hẹp như trán mèo nữa mà là hẹp như trán chuột luôn rồi. (bên nhật có câu hẹp như trán mèo, tức rất hẹp về diện tích)
Tôi cầm lấy quyển manga Miyagi đang đọc và lật tới trang bìa. Trên đó có hình ảnh một tên nhóc đang cầm kiếm. Sau khi mới chỉ lật được vài trang, tôi nghe thấy giọng nói bén như dao phát ra từ bên cạnh.
“Thế kế hoạch của cậu là gì, Sendai-san?”
“Hmm, chắc là tớ sẽ đi chơi với nhóm của Umina thôi. Và ngoài ra tớ cũng sẽ học ở trung tâm bổ túc nữa.”
“Nhưng chẳng phải cậu cũng đã học ở đó vào kì nghỉ đông sao?”
“Đúng, và tớ sẽ đến lần nữa.”
Tháng Tư này, tôi sẽ lên năm ba và sẽ phải thi tuyển sinh.
Con đường của tôi đã được định sẵn
Đuổi theo người chị gái vô cùng tài năng của mình.
Tôi chỉ không nghĩ điều mình đang làm là khả thi. Người chị lớn hơn tôi hai tuổi hiện đang theo học ở một trường đại học chỉ dành cho những cá nhân cực kì xuất chúng. Và cái đứa tôi đây bị bắt phải học ở một trường có cùng đẳng cấp với cái trường đó, đó là lí do vì sao tôi lại lao vào học đến mụ người ở mấy cái trung tâm bổ túc. Nếu kì nghỉ này tôi từ chối đến đó, nhiều khả năng tôi sẽ bị tống khỏi nhà luôn.
“Cậu thích học đến thế à?”
“Tớ không thích nó cho lắm.”
Tôi không biết trong mắt Miyagi tôi là người thế nào, nhưng những gì tôi vừa nói là sự thật. Tôi cũng đã từng thích học, đã từng, cho đến khi bố mẹ tôi bắt đầu sử dụng nó như một thứ bàn cân so sánh tôi với chị gái.
“Miyagi không định đi đâu à.”
“Tôi đi chơi với bạn.”
“Utsonomiya?”
Tôi đề cập đến tên một người bạn trong lớp luôn ở cùng cô ấy và nhận được một cái xác nhận cụt lủn
“Đúng.”
Sau từ đó, Miyagi giật lại cuốn truyện từ tay tôi và lật đến quá nửa.
Cuộc trò chuyện đến thế là kết thúc.
Dù không ai nói vậy, nhưng tôi biết điều đó chỉ bằng cách nhìn Miyagi, người thậm chí không buồn rời mắt khỏi cuốn manga. Không còn gì để làm, tôi đành nhặt bỏng ngô cho vào miệng.
Không phải vị bơ, cũng chả phải caramel.
Nếu phải mua bỏng ngô thì tốt nhất nên là 2 vị này, song ở căn phòng này chỉ toàn là bỏng mặn. Đúng chuẩn phong cách Miyagi luôn, biết là vậy nhưng đống bỏng này vẫn quá thể chán đi mà. Mặc dù thế, tôi vẫn cứ nhặt bỏng ăn để giết thời gian, và, đột nhiên cổ tay tôi bị Miyagi giữ lại.
“Hả?”
“Tôi sẽ đút cho cậu ăn.”
Ah, đến rồi đây.
Thậm chí không cần phải nói thẳng ra “đây là mệnh lệnh”, tôi vẫn biết “trò chơi ra lệnh” đã bắt đầu khi thấy nụ cười trên mặt Miyagi. Nhưng tôi có một linh cảm không lành về những điều sắp sửa.
Miyagi với lấy túi bỏng ngô rồi cầm một nắm trên lòng bàn tay.
“Được rồi.”
Nói rồi, Miyagi đưa bàn tay cầm một lượng bỏng vừa phải ra trước mặt tôi.
Không hiểu bằng cách nào, tôi thậm chí đã đoán trước mệnh lệnh. Nhưng tôi chỉ đơn giản lờ đi ý tưởng đó rồi đơn giản bốc một miếng lên vào mồm.
“Ăn nó mà không dùng tay như một con chó đi.”
Tôi bị chặn họng bằng những lời đó ngay trước khi miếng bỏng kịp vào miệng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán mà.
Giờ thì tôi tin chắc đây là lí do ở đây tự nhiên lòi ra một hộp bỏng ngô.
Đã có đôi lúc tôi nghĩ thà được bảo là phải ngoan ngoãn như một con chó còn tốt hơn, nhưng cũng không ổn nếu tôi bị bảo phải làm một con chó thật sự. Dẫu vậy, mệnh lệnh là mệnh lệnh, và tôi phải ngoan ngoãn nghe theo chủ nhân.
Vì vậy, tôi quay người mặt đối mặt với Miyagi, úp mặt vào lòng bàn tay rồi ngậm lấy bỏng bằng đôi môi.
Từng viên từng viên một, không dùng đến tay.
Tôi cho vào miệng và ăn.
Khi thực sự đang ăn bỏng từ tay Miyagi như thế này, tôi lại cảm thấy mình giống một con chim bồ câu hơn là một con chó. Tôi ngẩng lên để xem liệu Miyagi có thấy việc này buồn cười không, và cô ấy nhìn tôi đầy thắc mắc.
“Ăn hết đi.”
Tóc mái của tôi bị kéo như để thúc giục.
Rõ rành rành ra rồi, chỉ kết thúc mệnh lệnh một cách nhàm chán thì không phải là Miyagi mà.
Tôi tiếp tục mổ đống bỏng như một con chim mổ vụn bánh trên tay người. Thỉnh thoảng tay của Miyagi lại vỗ lên đầu tôi như thế nhắc nhở tôi rằng chim bồ câu Sendai thực ra là một con chó.
Tôi vẫn tiếp tục ăn từng miếng bỏng một trên tay Miyagi mặc kệ trông nó có lố bịch ra sao.
Cuối cùng, tôi liếm bàn tay trống không của Miyagi.
Tay cô ấy khẽ run và cổ ngay lập tức cố rụt tay lại.
Chính Miyagi là người đã bảo tôi phải hành động “như một con chó”.
Tôi bắt lấy bàn tay đang thu về kia và tiếp tục liếm nó. Lưỡi tôi trườn từ ngón xuống đến lòng bàn tay, một dư vị giống bỏng ngô đọng lại trong miệng.
“Lần tới là caramel thì sẽ tốt hơn đấy.”
Sau khi đã liếm tay cô ấy như một con chó, tôi đưa ra một thỉnh cầu nhỏ.
“Không phải lúc này.”
Miyagi lấy giấy ăn từ chiếc hộp hình cá sấu và lau phần lòng bàn tay. Phần thừa được vo viên rồi ném vào thùng rác. Và, không một lời báo trước, tay cô chộp lấy cà vạt tôi.
Ngay khi tôi kịp định thần, cà vạt đã bị tháo ra. Không chút ngần ngừ, Miyagi tiếp tục gạt tay tôi ra rồi cởi cúc áo sơ mi của tôi.
“Khoan đã, cái này là trái với quy tắc rồi. Tớ không định có mối quan hệ kiểu đó với Miyagi đâu.”
Vì hai cúc trên cùng của tôi đã mở ngay từ đầu, ngực tôi cứ thế lộ ra ngoài. Cũng không phải nó sẽ bị mòn đi nếu Miyagi nhìn thấy nó hay gì, nhưng cái mối quan hệ kiểu cởi đến cúc áo thứ ba thì tôi xin kiếu.
“Không phải cậu đang quá hoang tưởng chỉ vì tôi vừa nới lỏng cà vạt của cậu à?”
Miyagi nói với ngụ ý rằng cô không chút mảy may định làm như vậy. Nhưng mà này, cậu cởi cà vạt rồi còn tháo cúc áo tớ ra nữa, cậu còn muốn tớ nghĩ đến cái gì khác?
“Thế, cậu định làm gì.”
Đáp lại câu hỏi của tôi là câu trả lời không mấy dễ chịu.
Miyagi xõa bím tóc của tôi ra rồi đẩy mạnh vai tôi xuống đầy thô bạo.
Bộ từ điển của cô gái này không có chữ “vừa phải” à?
Thậm chí là khi cắn trả ngón tay tôi, cổ cũng cắn mà không cần biết kiềm chế tí nào.
Và giờ, cô ấy đẩy tôi mạnh đến nỗi tôi mất thăng bằng và ngã xuống.
Thay vì được ngã xuống giường êm đệm ấm, những ván gỗ lạnh cứng này làm tay và lưng tôi đau điếng người. Thêm nữa, Miyagi đang cưỡi lên người tôi như cưỡi ngựa nên tôi cũng không thể đứng dậy.
“Rõ rành là cậu đang định làm thế mà.”
Tôi cố gạt người cô ấy ra.
“Hoàn toàn không.”
Giọng nói lạnh lùng của Miyagi làm tôi dừng hẳn lại và nhìn lên khuôn mặt cô ấy, trên đó không có chút biểu hiện gì của dục vọng hay ngượng ngùng cả.
Thế, câu định làm gì?
Miyagi, rất điềm tĩnh, với tay lên cái bàn.
Hả??
Trên tay cô giờ là hộp bỏng ngô.
Một khắc sau, những hạt trắng rơi lả tả xuống mặt tôi.
Tóm lại, tôi bị ụp bỏng ngô lên người.
“Này --Miyagi--!”
Với khuôn mặt, tóc và cả áo sơ mi đầy bỏng, tôi chộp mạnh lấy cà vạt của Miyagi.
“Đùa như này không vui đâu.”
Tôi đã bỏ rất nhiều thời gian để chăm chút mái tóc này. Chưa kể đến tất cả những loại sản phẩm dưỡng tóc đắt đỏ khác mà tôi đã thoa lên và cả máy sấy tóc ion âm nữa.
Những miếng bỏng đã nổ thì có thể tạm bỏ qua. Nhưng những mảnh bột vụn hay viên chưa nổ thì thật sự không thể chịu được. Điều tồi tệ nhất là chúng sẽ bị trộn lẫn vào những lọn tóc. Cảm giác khó chịu kinh khủng.
“Tôi không đùa. Tôi chỉ đang giúp cậu ăn được thêm bỏng mà thôi.”
Với khuôn mặt không chút biến sắc, Miyagi nhặt những viên bỏng vương vãi khắp nơi rồi nhét vào miệng tôi. Tôi vừa ăn bỏng vừa cắn vào ngón tay ấy để xả bực, và Miyagi tiếp tục với lấy cái ly trên bàn.”
“…Thật luôn.”
Ly rược táo lắc lư trên mặt tôi.
Miyagi cười tươi.
Rồi chiếc ly ngả hẳn xuống, kéo theo chất lỏng bên trong chảy ra ngoài. Tôi nhắm mắt lại theo phản xạ và thả bàn tay đang nắm lấy cà vạt Miyagi ra. Khi tôi che mặt bằng tay, dòng nước đập vào mu bàn tay và bắn ra xung quanh như mưa dội. Tôi mở mắt ra và thấy cái ly trống không.”
“Đến mức này là vượt qua mốc chấp nhận được rồi đây!”
Giọng tôi hiển nhiên thấp xuống vài bậc.
“Vậy ra Sendai-san đây cũng biết giận dữ này.”
Tôi cũng là một con người.
Lí do duy nhất tôi không hay cáu giận vì tôi đã kiềm chế lại.
“Không cáu điên lên mới là lạ đấy.”
“Còn tôi nghĩ cậu vẫn đang tỏ ra tốt bụng đấy.”
“Ý cậu là gì?”
“Áo khoác ngoài, cà vạt và cả váy cậu đều an toàn. Kể cả trong trường hợp áo sơ mi không giặt kịp thì tôi vẫn có áo dự phòng cho cậu, vậy nên mọi chuyện hoàn toàn ổn.”
“… Ý cậu là cậu đã chuẩn bị hết chuyện này ngay từ đầu?”
Lờ đi câu hỏi của tôi, Miyagi đứng dậy.
Giờ khi khối lượng đè lên ngực đã biến mất, tôi có thể đứng dậy và phủi đi đống bột ngô.
Đồng ý là áo sơ mi là thứ duy nhất bị ướt.
Kể cả vậy, điều này không có nghĩa là bạn có thể hiên ngang đổ rượu táo hay ném bóng lên người người khác. Tôi có thể tuôn ra không phải chỉ một mà là hàng trăm câu phàn nàn cho đến khi nguôi được cơn giận. Nhưng ngay trước khi tôi kịp mở miệng, một cái khăn tắm và chiếc áo sơ mi đồng phục dài tay bay tới.
“Đưa luôn cho cậu đấy, không cần trả lại.”
Nói xong, Miyagi rời khỏi phòng.
Mất đi đối tượng đôi co, tôi đành cởi áo khoác ra và lau phần tay cùng với mái tóc ướt đẫm rượu táo bằng khăn tắm. Cái áo được Miyagi cho tôi hoàn toàn đủ cho tôi mặc vừa kể cả khi tôi lớn hơn cô ấy một chút.
Chỉ là tôi không muốn mặc nó chút nào.
Đó là suy nghĩ thành thật của tôi sau khi ngẫm lại những gì Miyagi đã làm với mình. Nhưng vì không thể mặc một cái sơ mi sũng nước được nên tôi đành thay cái áo kia vào. Giữa lúc đó, cánh cửa mở ra.
“Tôi sẽ tiễn cậu về.”
Miyagi nói, hoàn toàn tỏ ý muốn tống tôi về nhà, trên tay cổ cầm theo chiếc túi để quần áo ướt.
Tôi không khỏi thắc mắc không biết cô nàng này lấy đâu ra đủ can đảm để tiễn tôi sau khi làm tôi thành thế này. Nhưng Miyagi đã nằm ngoài thường thức ngay từ đầu rồi. Có người bình thường nào lại làm cái thỏa thuận để ra lệnh cho bạn cùng lớp không?
Dù gì đi nữa, kể cả khi tôi có phàn nàn về sự đối xử mà tôi xứng đáng được nhận, tình hình căn bản sẽ không cải thiện chút nào. Thậm chí tôi đã mất hy vọng về việc cải thiện nó rồi.
Người ra lệnh và người bị ra lệnh.
Tiền là yếu tố can thiệp, vậy nên Miyagi mới dám làm đến vậy với tôi. Sẽ dễ sống hơn cho tôi nếu cứ đơn giản chấp nhận chuyện này. Dù vậy, vẫn còn đó một thứ cảm giác khó tả trong người tôi.
“Sendai-san.”
Tôi đang mặc áo khoác vào thì bị giục. Sau đó, như thường lệ, chúng tôi cùng rời căn hộ, vào thang máy rồi đi bộ đến cửa ra vào.
“Tạm biệt.”
Miyagi chào tôi rồi quay người bước đi trước cả khi tôi có thể chào lại.
“Tớ sẽ trả lại cái áo này đàng hoàng.”
Tôi hét với sau lưng Miyagi.
Chiếc áo sơ mi của tôi bị bẩn do Miyagi. Kể cả vậy, tôi vẫn không thích lấy quần áo của người ta để rồi sau này bị yêu cầu trả lại. Tương tự như đối với tiền bạc, cái gì nên cầm thì cầm còn nên trả thì trả.
Chẳng bao lâu nữa sẽ tới kì nghỉ xuân và tôi có lẽ cho đến hết năm hai này tôi cũng không gặp cô ấy nữa. Lần gặp riêng kế có lẽ sẽ rơi vào tháng Tư.
“…”
Nếu tôi nhìn lên bầu trời kia, không khó để thấy vô số vì sao.
Trời lặng gió và phảng phất hơi ấm tháng Ba
Nối những điểm sáng lại với nhau, tôi còn có thể định vị những chòm sao.
Nếu đây là một ngày như bao ngày khác, tôi hoàn toàn có thể nói đây là một tối êm đẹp.
Một tiếng thở dài thườn thượt tóm tắt chính xác tâm trạng tôi bây giờ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất