Tôi vẫn muốn gặp Miyagi gặp sau khi tốt nghiệp.

Cảm giác như tôi đã nói những điều không nên nói.

Tôi không biết Miyagi nghĩ gì về những lời thừa thãi đó, và tôi không thể tập trung học tập mà muốn về nhà sớm, nhưng tôi lại không thể về.

Thay vào đó, Miyagi nói những điều khó hiểu và cuối cùng tôi đã phải ở lại.

"Tôi ở một mình nên ở lại cũng được."

Tôi không nghĩ Miyagi sẽ đuổi tôi về, nhưng giờ đây tôi lại cảm thấy như tất cả những điều đó chỉ là lời nói dối.

Tôi nghĩ rằng hôm nay được gọi đến là để nói chuyện gì đó, mặc dù không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Sẽ không có gì lạ nếu Miyagi nói rằng muốn chấm dứt mối quan hệ trước khi tốt nghiệp.

Vì đã nghĩ đến những điều như vậy, nên tôi không thể hiểu được tình huống hiện tại.

"Sendai-san, tủ lạnh..."

"À, xin lỗi."

Khi tôi đang lơ đễnh, Miyagi gọi tôi từ phía sau và tôi đóng tủ lạnh đang mở.

Ăn trước khi học.

Cả hai không ai đề nghị, nhưng mọi chuyện tự nhiên trở nên như vậy.

Nếu có công tắc trong cơ thể mình, thì tôi nghĩ tôi có thể chuyển sang chế độ học tập ngay lập tức. Nhưng tôi không có và chúng tôi cũng không thể nhanh chóng thay đổi tâm trạng nhanh như vậy nên đã đi đến nhà bếp.

Tất nhiên đó là điều tốt, nhưng có một vấn đề.

Đó là tủ lạnh nhà Miyagi.

"Vẫn không có gì cả nhỉ?"

"Có cà rốt mà."

Khi Miyagi nói, và tôi mở ngăn rau, một củ cà rốt to đang nằm lăn lóc và cô đơn trong không gian rộng lớn.

"Chỉ có này thôi à?"

"Còn cái này nữa."

Tôi cầm cà rốt lên và quay lại thì nhận được một túi khoai tây từ Miyagi. Và sau đó, tôi được đưa cho gói roux hầm, điều dẫn đến thực đơn bữa tối.

"... Không có protein à?"

Tôi không biết Miyagi chuẩn bị sẵn vì muốn ăn món hầm hay chỉ là tình cờ có, nhưng chỉ có rau thôi như thế thì không đủ.

"Protein.... là thịt à?"

"Ừ. Cậu có thứ gì đại loại thế hông?"

Tôi đặt cà rốt và khoai tây lên thớt và hỏi.

Có thể làm hầm mà không cần thịt, nhưng món hầm mà không có protein thì sẽ hơi thiếu.

"Cái này thì sao?"

Khi tôi lấy thớt và dao ra, Miyagi móc ra một hộp thịt bò hầm.

"Có cái này thì tốt rồi. Còn lại cứ để tớ làm, cậu cứ ngồi đó đi."

Mặc dù không đến mức gọi là cản trở, nhưng Miyagi không phải là dạng người có thể giúp nấu ăn. Tôi lo lắng rằng nếu đưa dao cho cô ấy, cô ấy sẽ tự cắt vào ngón tay mất, và nếu để cô ấy phụ trách nồi, thì e là cô ấy sẽ cho thêm thứ gì đó kỳ lạ vào nồi. Thay vì cứ lo lắng nhìn cô ấy như vậy, thì tốt nhất là tôi tự làm một mình cho rồi.

Hơn nữa, hôm nay tôi sợ sự im lặng.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, tôi không thể không quan tâm đến sự tồn tại của Miyagi. Tôi cảm thấy như mình sẽ bình tĩnh hơn và có thể nấu bữa tối nếu giữ khoảng cách với cô ấy.

Tôi biết lý do tại sao tôi không muốn im lặng.

Tôi không những nói được điều mình muốn nói mà cuối cùng còn ở lại qua đêm, nên tôi cảm thấy bồn chồn khi ở gần cô ấy. Tôi không ngừng nghĩ về việc Miyagi đang suy nghĩ gì, cảm thấy thế nào.

Có lẽ Miyagi cũng không khác tôi.

Cô ấy có vẻ bồn chồn và đang tìm kiếm chủ đề để trò chuyện.

Vì vậy, tốt hơn là nên giữ khoảng cách vật lý một chút. Khi món hầm được nấu xong, chúng ta sẽ gần gũi hơn bình thường.

Nhưng Miyagi không chịu ra khỏi bếp.

"Không cần giúp đâu, cậu cứ ra kia đợi đi."

Vừa rửa khoai tây, tôi vừa nhìn vào phòng khách và ra hiệu bằng ánh mắt về nơi cô ấy nên ở. Nhưng Miyagi lại cướp củ khoai tây vừa rửa sạch từ tay tôi.

"... Tôi sẽ giúp mà."

Cô ấy nói với giọng không mấy vui vẻ và cầm lấy con dao.

Tại sao?

Tôi chắc Miyagi cũng nghĩ rằng tốt hơn là nên giữ khoảng cách với tôi. Ấy thế mà tôi lại không hiểu tại sao cô ấy lại đột nhiên nói điều kỳ lạ như vậy.

"Giúp... là cậu định giúp gì?"

"Gọt vỏ khoai tây và cà rốt."

Nói vậy và cầm lấy con dao, Miyagi bắt đầu đánh nhau với củ khoai tây.

Tôi không thể không nhìn vào tay cô ấy.

"... gì?"

Miyagi nói với giọng khó chịu hơn trước.

"À, không có gì."

Tôi không nghĩ rằng người đã cắt tay mình thay vì bắp cải sẽ chủ động giúp tôi gọt tiếp khoai tây.

Tôi nuốt lời định nói và chuẩn bị nồi. Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy những củ khoai tây được gọt vỏ "dày một cách kỳ lạ".

"Thế để tớ cắt những thứ đã gọt vỏ nhé?"

"Không cần. Để tôi làm."

"ổn không đấy?"

"Sendai-san, ồn ào quá. Bị hỏi chuyện, tôi mất tập trung."

Tôi lo lắng rằng liệu có nên giao khoai tây và cà rốt cho người không thể tập trung đến mức như vậy để cắt hay không. Nhưng có vẻ khó mà lấy dao khỏi tay Miyagi lúc này, và tôi chỉ có thể nhìn cô ấy lóng ngóng cắt đống rau củ quả đó.

Cùng với tiếng "Đoàng, đoàng" nặng nề, những mảnh rau củ không đều nhau xếp chồng lên thớt. Tôi cho những thứ Miyagi cắt vào nồi đã được đun nóng dầu và xào. Sau khi xào thịt bò hầm và đổ nước vào hầm, tôi hớt bọt ra và chìm trong im lặng.

Miyagi gọi tôi một cách khó khăn: "Sendai-san."

"Tôi sẽ đợi ở đằng kia."

"Ùm."

Còn lại một mình trong bếp, tôi nhìn vào nồi thiếu hành tây và hớt bọt ra.

Hôm nay, Miyagi không nói rõ về trường đại học mà cô ấy muốn theo học.

Nhưng tôi biết, những gì tôi nghe từ Utsunomiya là sự thật.

Chỉ biết thôi thì hiện tại cũng không thay đổi gì, và ngày kết thúc mối quan hệ này cũng đã được định đoạt. Không hiểu sao Miyagi lại kiên quyết như vậy, có vẻ như dù tôi nói gì thì tình hình hiện tại cũng sẽ không thay đổi.

Nhưng tôi cũng nhận ra rằng Miyagi cũng cảm thấy vui vẻ khi ở bên tôi. Và, có lẽ, có thể, chỉ một chút thôi, cô ấy cũng muốn gặp tôi sau khi tốt nghiệp.

Hiện tại, chỉ có thể hài lòng với điều đó.

Tôi tắt bếp, hớt bọt và cho viên súp hầm vào nồi.

Khối trắng rơi xuống, tan chảy và nhuộm nồi thành màu trắng.

Khi món hầm đang sôi ùng ục, Miyagi hỏi từ phòng khách: "Xong chưa?"

"Sắp xong rồi. Cậu chuẩn bị bát đi."

"Hiểu rồi."

Nói vậy, Miyagi mang đến hai chiếc đĩa cà ri với cơm.

"Không cần cơm đâu, cậu mang bát để đựng hầm đi."

"Nhưng tôi đã mang đến rồi."

"Đâu?"

"Đây."

Miyagi đặt đĩa cà ri có cơm lên thớt.

"...Hôm nay mình ăn món hầm mà."

"Tôi biết, nên tôi mới mang đĩa đến."

Tôi nhìn vào đĩa cà ri.

Chỉ có một câu trả lời có thể được rút ra từ cái đĩa đó mà thôi.

"Miyagi, bộ cậu ăn cơm với món hầm à?"

"Eh? Sendai-san không ăn cơm với món hầm à?"

"Tất nhiên là không, bình thường"

"Có mà, bình thường."

Ý kiến ​​không thống nhất.

Hơn nữa, Miyagi nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói là tôi đã sai vậy.

"Cái này là cà ri. Hầm không ăn chung với cà ri được."

"Hầm cũng là một loại cà ri mà. Hơn nữa, ăn như vậy sẽ ít phải rửa chén hơn."

"Tớ không nghĩ đó là vấn đề đâu."

"Vào bụng thì đều giống nhau cả thôi."

Miyagi lười biếng nói, và hai chiếc đĩa cà ri được đặt trên quầy bếp. Tất nhiên, bên trong đĩa là cơm với hầm.

"itadakimasu"

Miyagi ăn hầm như cà ri.

"... itadakimasu."

Tôi cũng dùng muỗng múc hầm và cơm, cho vào miệng. Đây là lần đầu tiên tôi ăn hầm theo cách này, nhưng ăn cũng không đến nỗi. Tôi nghĩ việc chiều theo Miyagi cũng không tệ.

Tôi không nhất thiết phải muốn chia tách hầm và cơm, và vì đây là nhà của Miyagi nên tôi không có ý kiến ​​gì khi tuân theo cô ấy. Và nói thẳng ra, đây là chuyện không quan trọng, và hôm nay tôi cảm thấy thoải mái hơn khi cứ nói chuyện phiếm như này.

Tuy nhiên, chuyện phiếm không thể kéo dài mãi.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, chỉ còn lại tiếng muỗng va vào đĩa.

Quả nhiên, hôm nay sự im lặng rất nặng nề.

"Miyagi, cậu cũng ở một mình vào đêm giao thừa à?"

Không tìm được chủ đề phù hợp để lấp đầy khoảng lặng, tôi nói một câu vô thưởng vô phạt.

"Đêm giao thừa sẽ có phụ huynh."

"vậy à."

"Cậu sẽ đi lễ đầu năm à, Sendai-san?"

Miyagi nói như nhớ ra điều gì đó, và ăn một ngụm hầm.

"Ùm. Miyagi cậu cũng đi à?"

"Đi sao được. Tôi sẽ đi với Ibaraki."

"Nếu không đi với Ibaraki thì sao?"

"...Không đi."

Miyagi lạnh lùng bác bỏ lời tôi.

Tôi không ghét thái độ này của cô ấy.

Nhìn cách cô ấy cau có vì một câu nói đùa nhỏ, tôi càng muốn trêu chọc cô ấy hơn. Trên thực tế, tôi sẽ không làm điều đó vì nếu đi quá giới hạn, cô ấy sẽ càng bực bội hơn và điều đó sẽ khiến tôi hối hận, nhưng tôi lại không ngừng được vì Miyagi như vậy thì rất dễ thương.

Tuy nhiên, nếu tránh chủ đề này, chúng tôi sẽ không có gì để nói. Kế hoạch nghỉ đông và kỳ thi cũng nhanh chóng kết thúc trong một cuộc trò chuyện ảm đạm. Khi đó, tôi muốn đề cập đến chủ đề mà tôi biết mình không nên đụng đến.

"Trước đây, cậu chưa bao giờ nói là sẽ cho tớ ở lại như này. ...Thế sao hôm nay lại?"

Tôi biết lời nói của Miyagi chỉ mang nghĩa đen, không có ý nghĩa gì sâu xa.

Có lẽ cô ấy chỉ muốn ăn tối với ai đó, hoặc cảm thấy cô đơn khi một mình vào cuối năm. Không thể nào Miyagi giữ tôi lại vì cô ấy mong đợi điều gì đó.

Tuy nhiên, hoàn toàn không quan tâm là điều không thể.

Vì tôi có thể sẽ bắt đầu hy vọng vào Miyagi, nên tôi muốn nghe những lời nói cho tôi biết rằng mọi thứ đều khác.

"...Chẳng phải tôi đã bảo là cậu dạy tôi học à?"

"Cái đó thì tớ biết rồi."

"Vậy thì đừng hỏi nữa."

Miyagi nói với giọng lạnh lùng.

Lời hứa dạy học vào kỳ nghỉ đông.

Hôm nay, nó chỉ trở thành cái cớ để tôi gọi tôi đến. Vì vậy, tôi không thể hài lòng khi cô ấy chỉ nói về việc học, nhưng Miyagi lại không cho tôi biết lý do nào khác.

"Sendai-san, rửa chén đi."

Miyagi đứng dậy, không biết từ lúc nào đã ăn xong món hầm.

"Được thôi."

Tôi nhanh chóng ra khỏi phòng khách và tiễn Miyagi về phòng, sau đó tôi ăn nốt món hầm còn lại. Và sau khi rửa chén bát, khi tôi quay lại phòng thì thấy không ai ở đó.

Hơi nhẹ nhõm, tôi thở phào, và khi tôi làm vậy, cửa mở ra.

"Đi tắm trước đi. Còn đồ thay thì, áo len của tôi được không?"

Khi Miyagi mở tủ quần áo, tôi lấp bấp "Eh, a, ùm" với một câu trả lời không rõ ràng.

"Vậy thì, đây. Quần áo và khăn tắm."

Cô ấy đưa cho tôi một chiếc áo nỉ màu xanh đậm và một chiếc khăn tắm màu trắng.

"Tôi đã đun nước tắm rồi đấy."

"Tôi đã bật nước nóng trước khi ăn. Máy sấy tóc và những thứ khác đều được chuẩn bị sẵn ở bên kia."

Mặc dù cô ấy không đẩy tôi, nhưng tôi cảm thấy như cô ấy đang cố đuổi tôi ra ngoài vậy, và vì thế nên tôi đi về phía phòng tắm.

Có một chiếc giỏ đặt trước máy giặt, và tôi đặt áo nỉ vào đó.

Ra là vậy.

Thì ra là vậy nhỉ.

Vì tôi không mang theo quần áo để thay nên mọi chuyện sẽ như vậy nhỉ.

Vào ngày tôi đến ngôi nhà này trong mưa, tôi đã mượn quần áo của Miyagi.

Tôi cũng từng mượn quần áo của bạn cùng lớp trong giờ thể dục vì quên đồ thể dục. Việc mặc quần áo của người khác không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng hôm nay, tôi lại cảm thấy bồn chồn một cách kỳ lạ.

Tôi nghĩ mình không nên bận tâm.

Tôi biết rằng bản thân mình đang lo lắng về những điều bình thường.

Tôi vỗ nhẹ vào má mình và tháo mặt dây chuyền.

Đặt nó lên áo nỉ và cởi đồ.

Khi tôi quay lại vì lo lắng về phía sau, tôi nhìn thấy mình trong gương. Chỉ có tôi như mọi khi, nhưng tôi không thể nhìn. Khi tôi nhìn đi chỗ khác, tôi thấy máy sấy tóc và lược chải tóc trên bồn rửa mặt.

Tất nhiên, mọi thứ ở đây đều thuộc về Miyagi, không phải của tôi.

Tôi nhắm nghiền mắt và mở ra.

Thở hắt ra một hơi nhỏ, tôi mở cửa phòng tắm.

Bước vào bồn tắm, "Thật thư giãn~"...tôi ước tôi có thể nói thế.

Tôi chẳng hề bình tĩnh nỗi, mà ngược lại còn căng thẳng hơn bao giờ hết. Nước nóng thì chỉ như bê tông khiến cơ thể tôi cứng đờ lại theo nó, chẳng thể tin nổi rằng "nước nóng" có thể giúp người ta thư giãn.

Lý do thì tôi biết.

Vì đây là phòng tắm nhà Miyagi, và hiện tại chỉ có mình tôi và Miyagi ở trong căn nhà này. Việc ngoài Miyagi ra thì mọi người vắng nhà là chuyện bình thường, nhưng hôm nay thì khác.

Tôi xoa hai tay vào thái dương và thở dài.

"Chỉ cần học bài thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn."

Chẳng biết ổn cái gì, nhưng tôi tự lẩm bẩm với bản thân như để trấn an và bước ra khỏi bồn tắm.

Chúng tôi ăn cơm cùng nhau, tắm rửa và đi ngủ.

Miyagi không phải bạn, nhưng đây là những việc mà ai cũng sẽ làm khi ở nhà bạn bè. Chẳng có gì to tát cả.

Vào những lúc như thế này, tốt nhất là nên nhanh chóng hoàn thành mọi việc.

Tôi gội đầu, tắm rửa và bước ra khỏi phòng tắm.

Lau khô người và mặc chiếc áo nỉ mà Miyagi đã đưa cho.

Khi đeo mặt dây chuyền vào lại và nhìn vào gương, tôi thấy mình đang mặc quần áo của Miyagi. Kích cỡ có vẻ vừa vặn. Không quá chật cũng không quá rộng.

Nhưng tôi cảm thấy không thoải mái.

Có cảm giác như cơ thể tôi không hòa hợp với bộ quần áo này. Chỉ là một bộ quần áo bình thường, nhưng khi mặc vào, tôi lại cảm giác như Miyagi đang ở gần đây.

"Áo nỉ chỉ là áo nỉ mà thôi."

Thật nực cười.

Chẳng việc gì phải bận tâm đến những cảm giác mơ hồ này.

Tôi cầm máy sấy tóc đặt trên bồn rửa mặt và bật công tắc lên. Khi bắt đầu sấy tóc, tôi chợt nhận ra một điều đương nhien là mùi dầu gội của tôi bây giờ cũng đang giống như của Miyagi bây giờ, và việc đó làm cho tay tôi, thứ đang cầm chiếc máy sấy bỗng dừng lại. Tiếng gió ồn ào thổi vào tóc, vô nghĩa và dai dẳng.

"Sao vậy nhỉ, tôi ơi?"

Tôi thở dài thườn thượt.

Những điều nhỏ nhặt tích tụ lại cũng sẽ trở nên to lớn.

Bình thường tôi sẽ không để ý, nhưng giờ đây, mọi thứ liên quan đến Miyagi đều bủa vây lấy tôi, khiến tâm trí tôi bị chi phối hoàn toàn.

Lại một tiếng thở dài muốn trào ra, nhưng tôi cố nuốt xuống.

Tôi di chuyển bàn tay đã ngừng lại, tiếp tục sấy tóc cho đến khi khô hẳn rồi quay trở lại phòng.

"Tớ quay lại rồi đây."

Tôi chào Miyagi đang đọc sách, nhưng lại không nhận được câu trả lời "Mừng cậu quay lại". Cô ấy cứ thế im lặng đứng dậy và mở tủ quần áo.

"Nếu thích thì cứ lấy trà lúa mạch trong tủ lạnh mà uống."

Cô nói mà không nhìn tôi. Sau đó, cầm một bộ quần áo lên và nói "Tôi đi tắm đây" rồi bước ra khỏi phòng.

Một mình trong căn phòng, tôi làm theo lời Miyagi, lấy trà lúa mạch từ tủ lạnh và uống một nửa. Sau đó, đặt cốc lên bàn và đi đến kệ sách.

Nơi có một con mèo đen mà tôi tặng cho Miyagi đang ngồi.

Tôi không biết nhiều về Miyagi, nhưng những cuốn sách trên kệ chắc chắn là sở thích của cô. Con mèo đen được đặt cùng với những cuốn sách yêu thích, có vẻ như được trân trọng hơn tôi tưởng.

Tôi cầm con mèo đen lên và vuốt ve đầu nó.

"Tốt rồi nhỉ"

Mặc dù con mèo đen không có tri giác, nhưng được trân trọng vẫn tốt hơn là bị đối xử tệ bạc.

Tôi hôn lên mũi con mèo và đặt nó trở lại vị trí cũ.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng chẳng có việc gì để làm.

Tôi không muốn đọc sách hay xem TV.

Tôi uống hết cốc trà lúa mạch. Vốn là học sinh, tôi quyết định dành thời gian rảnh rỗi để học bài, và bắt đầu bày sách tham khảo và vở ghi lên bàn. So với việc đi đi lại lại trong phòng, đây là cách giết thời gian hiệu quả hơn nhiều.

Khi tôi lật sách tham khảo và giải bài tập, tâm trạng tôi trở nên bình tĩnh hơn so với khi tắm.

Một lúc sau, Miyagi quay lại và chúng tôi bắt đầu học cùng nhau.

"Cậu không trang điểm à?"

Miyagi liếc nhìn tôi và lẩm bẩm.

"Vừa tắm xong mà."

Dù sao cũng sắp ngủ, trang điểm cũng chẳng ích gì, và Miyagi đã từng nhìn thấy mặt mộc của tôi khi đến đây rồi. Tuy nhiên, tôi vẫn tò mò muốn biết Miyagi nghĩ gì khi nhìn thấy tôi lúc này nhỉ.

Nhưng cô ấy không thèm nói gì thêm, nên tôi cũng không thể biết được suy nghĩ của cô ấy.

Sự im lặng bao trùm lấy chúng tôi, chỉ có tiếng sột soạt của trang sách và tiếng bút viết vang lên chói tai.

Giữa chúng tôi không có cuộc trò chuyện nào thực sự.

Tôi chỉ nói khi trả lời những câu hỏi ngắn gọn của Miyagi.

Im lặng không có nghĩa là tập trung. Tôi không thể nói rằng tôi không quan tâm đến người đang bên cạnh tôi, và chắc Miyagi cũng khó có thể tập trung được.

Tuy nhiên, chúng tôi vẫn tiếp tục học, hai tiếng trôi qua một cách nhanh chóng.

Bỗng nhiên, Miyagi lên tiếng: "Thôi, đi ngủ."

Nghĩ đến kỳ thi sắp tới, thời gian học của chúng tôi quả thật ngắn ngủi, nhưng nếu không tập trung thì học thêm cũng chẳng ích gì. Quyết định sẽ bù đắp phần thiếu hụt sau vậy. Tôi cũng bắt đầu thu dọn sách vở và tài liệu.

"Sendai-san, đi với tôi."

Miyagi mặc một chiếc áo nỉ khác, không giống nhưng cũng tương tự như tôi, và đứng dậy nói.

"Được thôi nhưng mà có chuyện gì vậy?"

"Phòng khác có cái futon dành cho khách, nên đi lấy."

Lời nói của Miyagi khiến tôi nhận ra.

Đương nhiên là vậy, căn phòng này chỉ có một chiếc giường.

"... Futon cho tớ hả?"

"Ừ. Giúp tôi lấy."

"Hiểu rồi."

Màhh, điều đó hoàn toàn bình thường.

Khi ngủ lại nhà bạn bè, thường sẽ có chăn được mang ra từ đâu đó. Nghĩ như vậy, việc lấy Futon dành cho khách như tôi cũng chẳng có gì lạ, và tôi thì cũng không thể nào ngủ chung giường với Miyagi được.

Tôi đi theo cô ấy ra khỏi phòng.

Vào sâu trong phòng khách, Miyagi mở cửa trượt và bước vào một căn phòng kiểu Nhật. Căn phòng kiểu Nhật mà tôi chưa từng vào hay nhìn thấy bao giờ có một cái hốc tường, và từ đó lấy ra một chiếc chăn. Chúng tôi mang nó vào phòng và trải trên sàn.

"Tắt điện nhé."

Khi đặt điện thoại cạnh gối, tôi nghe thấy giọng nói hờ hững vang lên và căn phòng bỗng tối đen đi mặc cho tôi còn chưa kịp trả lời.

"Cậu ngủ ngon."

Trong căn phòng tối đen, nơi ngay cả đèn ngủ cũng được tắt, tôi nghe thấy giọng của Miyagi.

"......Ngủ ngon."

Một giọng nói nhỏ xíu đáp lại, và âm thanh tan biến vào màn đêm.

Căn phòng im phăng phắc đến mức không thể tin được đây là phòng của Miyagi, nơi tôi đã đến vô số lần. Ngay cả khi nằm xuống, tôi vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu bám vào lưng. Tôi nghĩ một phần lý do khiến tôi không thể bình tĩnh là do đang mặc chiếc áo nỉ của Miyagi.

Tôi nhắm mắt thật chặt.

Bóng tối tan chảy, hòa quyện với cảm giác khó chịu.

――Tôi biết, nhưng tôi không thể ngủ.

Mở mắt, nhắm mắt.

Lăn qua lăn lại.

Tôi thử mọi cách, nhưng cơn buồn ngủ vẫn không đến. Tôi cảm thấy như bây giờ mình có thể đếm được hàng vạn con cừu vậy. Tôi không nhớ mình đã từng quá nhạy cảm đến mức chỉ cần thay đổi gối là không ngủ được, nhưng tôi nghĩ có thể mình sẽ thức đến sáng mất.

Tôi lôi điện thoại ra khỏi chăn và kiểm tra thời gian, chỉ mới được mười phút trôi qua kể từ lần cuối cùng tôi xem nó, tôi tắt điện thoại và ngồi dậy.

"Cậu còn thức không?"

Tôi gọi tên Miyagi, người có thể cũng đang không ngủ được như tôi, nhưng không có câu trả lời.

"Miyagi, cậu đang thức đúng không."

Sẽ thật không công bằng nếu cô ấy đang ngủ.

Với suy nghĩ đó, tôi gọi to hơn một chút. Tuy nhiên, vẫn không có câu trả lời, và tôi tiến đến gần giường trong bóng tối mà không thể nào quen được.

"Nếu cậu đang giả vờ ngủ thì dậy đi."

Tôi nghĩ đã đến lúc cô ấy nên thức dậy, nhưng Miyagi vẫn không nhúc nhích.

Tôi không nói gì và đưa tay ra với Miyagi.

Tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại, chắc chắn là má.

Khi tôi lần theo đường viền và chạm vào mái tóc đen đang hòa vào bóng tối, nó thật sự mềm mại và mượt mà khi tôi chạm vào. Tôi nhẹ nhàng vén phần tóc mái của cô ấy, nhưng Miyagi không hề cử động.

"......Shiori."

Sát lại gần, tôi khẽ khàng thì thầm vào tai cô ấy, và cơ thể vốn bất động của cô ấy bỗng nhiên lại cử động và tránh dần dần xa tôi.

"Đừng có gọi tên tôi."

Giọng nói khó chịu vang lên từ trong bóng tối.

"Rõ ràng là đang thức mà."

"Chỉ là do cậu mà tôi mới tỉnh thôi."

Nói xong, Miyagi lẩm bẩm và bật đèn ngủ lên.

"Tớ không ngủ được, cậu nói chuyện với tớ đi."

Tôi không có gì để nói, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là đếm cừu. Tôi không hề có ý định đợi câu trả lời của Miyagi và ngồi xuống giường.

"Đừng, đây là lãnh địa của tôi, đừng có ngồi xuống."

Miyagi dùng lực khá mạnh đẩy vai tôi.

"Lãnh địa gì chứ, bộ cậu là con nít chắc."

"Kệ tôi, đi xuống. Quay về lãnh địa của cậu đi."

"Lãnh địa của tớ? đâu cơ?"

"Kia."

Miyagi nói, tay chỉ về chiếc chăn đang trải trên sàn, hết cách, tôi ngoan ngoãn đứng dậy.

"Vâng vâng. Quay về lãnh địaa~."

Một bước, hai bước, tôi bước từng bước một về lãnh địa của mình và chui lại vào chăn.

Tôi và Miyagi khác nhau.

Hầu hết thời gian, tôi muốn hôn Miyagi, muốn chạm vào Miyagi. Ngay cả bây giờ, tôi cũng muốn hôn Miyagi, muốn chạm vào cô ấy nhiều hơn nữa. Tôi không nghĩ Miyagi hoàn toàn không có cảm xúc như vậy với tôi, nhưng có vẻ như cô ấy không cảm thấy giống như tôi. Ngay cả khi có, chắc chắn cũng chỉ bằng một nửa của tôi mà thôi, không, hoặc thậm chí còn ít hơn thế.

"Tớ ngủ đây. Cậu ngủ ngon."

Vì càng cố gắng thức thì cảm xúc càng trở nên khó chịu càng lớn, nên tôi nhắm mắt lại.

"....Cậu vừa mới nói là không ngủ được mà."

Nghe tiếng gọi, tôi lăn người sang hướng giường.

"Có nói đó, nhưng tớ ngủ đây"

"Sao lại đột nhiên?"

Miyagi, người vừa từ chối làm bạn tám chuyện với tôi, lại lên tiếng níu kéo tôi khi tôi định ngủ. Nếu cô ấy cứ tiếp tục im lặng, có lẽ tôi sẽ ngủ được vậy mà, nhưng vì bị gọi nên cơn buồn ngủ vốn đã xa vời lại càng xa vời hơn.

"Tớ ngủ để không phụ lòng tin của Miyagi đó."

Tôi trả lời trong khi nhắm mắt, và ngay lập tức nhận được câu hỏi "gì vậy trời?".

"Vì cậu tin tưởng tớ rằng sẽ không làm chuyện gì kỳ quặc nên mới cho tớ ngủ lại đây đúng chứ."

"Ừ, nhưng..."

"Nên là ngủ ngon."

Mặc dù không hề buồn ngủ, nhưng tôi cố tình kết thúc cuộc trò chuyện. Miyagi gọi "Sendai-san" nhưng tôi không trả lời và quay lưng lại, đưa mặt lưng tôi hướng về phía giường, sau đó tôi lại nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng mình.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy một phần mép chăn chìm xuống và ngồi dậy. Nhìn về phía giường, tôi thấy Miyagi xuất hiện ngay trong tầm mắt.

"Đây là lãnh địa của tớ mà."

Miyagi, người đã nói với tôi rằng hãy quay về lãnh địa của mình, giờ đây lại đang ngồi chễm chệ ngay trên lãnh địa của tôi.

"Căn phòng này là của tôi, vậy nên chỗ này cũng là của tôi."

Miyagi, kẻ xâm lược bất hợp pháp, đã tước quyền sở hữu chăn của tôi và kéo chăn ra. Căn phòng tuy ấm áp nhưng không thể ngủ được nếu không có chăn, nhưng tiếc thay, tôi không có ý định từ bỏ lãnh địa của mình một cách dễ dàng như thế.

"Cậu gian lận quá. Mà lúc nãy cậu có nói vậy đâu."

Tôi muốn được Miyagi chạm vào.

Nhưng mình không nghĩ là Miyagi sẽ chủ động chạm vào mình.

Vì vậy, khi một bàn tay bất ngờ áp sát vào gáy tôi, cơ thể tôi bỗng cứng đờ lại.

"Tất cả là lỗi của Sendai-san vì đã làm tôi thức dậy."

Miyagi lẩm bẩm như để bào chữa, đồng thời di chuyển bàn tay xuống gáy tôi. Những ngón tay thon dài của cô ấy khẽ lướt xuống và dừng lại ở cổ áo nỉ. Tuy nhiên, cô ấy lại chần chừ không tiến vào bên trong.

Tôi nắm lấy cổ tay Miyagi.

Nhưng trước khi tôi kịp gỡ ra, những ngón tay của cô ấy đã ấn mạnh vào da thịt của tôi.

"Sendai-san, buông ra."

Miyagi ra lệnh với giọng điệu giống như lúc cậu ấy ra lệnh cho tôi khi tôi tới đây sau giờ học.

Tôi biết cô ấy muốn gì.

Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu ấy không nói thẳng ra mà lại lòng vòng như này, nhưng chắc chắn là cậu ấy muốn kiểm tra xem tôi có đeo mặt dây chuyền hay không.

"Nếu tớ buông tay ra, thì cậu sẽ làm gì?"

Tôi đã hứa sẽ cho cô ấy xem mặt dây chuyền nếu cô ấy yêu cầu. Mặc dù hôm nay không có chuyện năm nghìn yên xen vào, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn phải cho Miyagi xem nếu cô ấy muốn.

“Tôi không có việc gì phải nói.”

Miyagi trả lời một cách hờ hững.

“Thế thì, Tớ không buông.”

Mặc dù không có ý kiến gì về việc giữ lời hứa cho cô ấy xem, nhưng hôm nay tôi không muốn bị kiểm tra một cách tự tiện như thế.

“…Buông tay tôi ra đi.”

Một giọng nhẹ nhàng van nài vang lên khiến tôi vô thức nới lỏng tay.

Miyagi chưa bao giờ van xin tôi điều gì.

Tuy nhiên, giọng nói lúc này của cô ấy có thể được xem như thể là một lời van xin vậy.

“Màh~, thôi được rồi.”

Vì đang là trong kỳ nghỉ đông, tôi không cần phải tuân theo mệnh lệnh của cô ấy.

Nhưng, tôi cũng không nghĩ rằng đây là điều gì quá mà cần phải nhất quyết từ chối.

Khi tôi buông cổ tay đang nắm chặt thì những ngón tay của cô ấy len lỏi vào cổ áo tôi và chạm vào dây chuyền trên cổ. Sau đó, thay vì vuốt ve hay luồn sâu hơn, cô ấy chỉ đơn giản là kéo chiếc vòng cổ ra.

" Cậu cũng giữ lời hứa ghê nhỉ.”

Sau giọng nói dịu dàng hơn một chút, những ngón tay cô ấy lần theo sợi dây chuyền và chạm vào mặt dây chuyền hình mặt trăng.

“Rõ ràng.”

tôi trả lời ngắn gọn, và mặt dây chuyền bị kéo một cách mạnh bạo.

“…Cậu cũng thất hứa nhiều lần vậy mà.”

“Nhưng tớ đang giữ lời hứa mà đúng không, nên vẫn là giữ lời.”

“Hãy hứa là đừng bao giờ thất hứa nũa đi”

“hmm, thế thì tớ không chắc.”

Tôi nghĩ rằng trong trường hợp này, tốt hơn hết là tôi nên nói dối rằng là mình sẽ giữ lời hứa và sẽ không bao giờ thất hứa nữa.

Nhưng, nếu nói sẽ giữ hết lời hứa, tôi không biết mình sẽ bị bắt làm cái gì nữa. Miyagi thỉnh thoảng hay làm những việc kỳ quặc và nói những điều kỳ quái. Nếu cô ấy bắt tôi làm những điều vô lý, tôi không tự tin rằng mình có thể giữ được lời hứa nữa. Ngay cả bây giờ, tôi cũng có nhiều lời hứa không thể giữ được, nên không thể hứa một cách vô trách nhiệm rằng sẽ không bao giờ thất hứa được.

"Tôi chẳng thích điểm đó của Sendai-san chút nào"

Giọng Miyagi trầm xuống rõ rệt, và rồi tay cô ấy rời khỏi mặt dây chuyền.

"Tớ biết mà."

"Ngay cả cách nói chuyện bây giờ cũng thế "

Giọng Miyagi càng trở nên khó chịu hơn, khiến tôi theo phản xạ nắm lấy cánh tay cô ấy lại.

Khoảng cách giữa tôi và Miyagi không thay đổi.

Nhưng, tôi có cảm giác cô ấy đang xa dần.

Đang có gì đó khác biệt so với bình thường.

Tôi cảm nhận được điều đó, nhưng không hiểu đó là gì.

Nhưng, tôi biết mình đã thất bại.

Ngay cả khi không có tự tin, tôi cũng nên nói rằng mình sẽ giữ hết tất cả lời hứa.

Dù không biết điều đó có ý nghĩa gì, tôi cũng nên nói ra.

"Thôi tôi đi ngủ đây."

Nói vậy, Miyagi, người vẫn bị tôi nắm lấy tay cố gắng đứng dậy. Bất chợt, tôi siết chặt tay lại, khiến cô ấy kêu lên "đau" với giọng trách móc.

"Thức thêm một chút đi mà."

Nếu cứ ngủ như vậy, tôi có cảm giác Miyagi sẽ càng xa tôi hơn.

"Không muốn."

Cùng với lời nói ngắn gọn đó, Miyagi cố gắng gỡ tay tôi ra một cách mạnh bạo.

Móng tay cô ấy cấn vào mu bàn tay tôi, hằn sâu như muốn xé toạc da thịt. Cơn đau nhói khiến tôi giật mạnh cánh tay lại. Tôi không có ý làm càn, nhưng tôi không thể kiểm soát được sức của mình, khiến Miyagi mất thăng bằng và phải bám vào vai tôi. 「ngon, エベントが開いたぞ!!=))」

"Nguy hiểm đấy!"

Miyagi cau có nói. nhưng ngay sau đó, tôi lập tức ôm cô ấy vào lòng.

Lợi dụng khoảng cách gần gũi về mặt thể xác, tôi áp môi mình vào môi cô ấy.

Mặc dù khoảng cách gần đến mức hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau thế này, nhưng Miyagi vẫn không cử động.

Vì vậy, tôi không do dự mà cứ tiếp tục hôn cô ấy.

Dù cho đã hôn bao nhiêu lần, trái tim tôi vẫn đập rất nhanh. Tôi có cảm giác như đang nghe thấy tiếng "đoành đoành" trong lồng ngực mình ngây bây giờ vậy.

Khi tôi hôn mạnh hơn, dù nhắm mắt, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi cô ấy rõ ràng đến mức, tưởng chừng như có thể vẽ lại đường viền của chúng vậy. Tuy nhiên, ngay lập tức, cô ấy đẩy vai tôi ra và đôi môi mềm mại hơn cả con mèo đen khi nãy xa dần.

"Sendai-san, cậu đã nói là sẽ không làm gì kỳ quặc cơ mà."

Miyagi lẩm bẩm và thoát khỏi vòng tay của tôi.

"Tớ vừa dạy cậu học mà, hôn ở đây là điều kiện trao đổi, không phải là chuyện kỳ quặc đúng chứ. Đó là lời hứa và là quyền lợi của tớ."

Hôn là một phần trong lời hứa mà chúng tôi đã hứa trước đó trong kỳ nghỉ đông.

Hôm nay, tôi dự định sẽ ưu tiên lời hứa "không làm chuyện kỳ quặc" với Miyagi và không có ý định thực hiện quyền lợi đó, nhưng do cô ấy không phản kháng nên tôi mới bị kích thích lên như thế. Vậy thì, được nước lấn tới, có khi tôi có thể hôn cô ấy thêm một lần nữa không chừng.

Tôi đưa tay ra và chạm vào môi Miyagi đang ở bên cạnh tôi.

Tuy nhiên, trước khi kịp hôn, cô ấy đã nắm lấy tay tôi và đẩy tôi ngã xuống nệm.

Lưng tôi không bị đau vì có nệm, nhưng không đau không có nghĩa là không sao.

"Việc cậu làm lúc nãy có nghĩa là dù tôi có làm gì thì cũng không sao đúng không?"

(Đúng.)

Tôi có thể đoán được ý cô ấy là gì.

Nhưng, cái đó là "chuyện kỳ quặc" mà Miyagi đã nói, và khi tôi đang do dự không biết có nên chấp nhận tình huống này hay không thì cô ấy đã nắm lấy phần dưới áo của tôi.

"Miyagi này, tớ đã nói đồng ý đâu."

"Vậy thì, nói đồng ý đi."

Giọng cô ấy khàn khàn đến mức không thể tin được rằng là cô ấy sắp sửa làm "chuyện kỳ quặc" gì gì đó. Tôi không hề mong đợi Miyagi sẽ nói những lời gì đó ngọt ngào, nhưng giọng cô ấy lại gai góc đến mức khó chịu.

"Tớ không nói."

Suy cho cùng, hôm nay là ngày tôi đã hứa sẽ không làm những "chuyện" đó.

Tôi vỗ vào tay đang nắm lấy phần đuôi áo của mình và nói "buông ra". Tuy nhiên, tay cô ấy không những không rời đi mà còn luồn thẳng vào bên trong áo tôi và tay cô ấy bắt đầu di chuyển vuốt ve hông tôi.

"Miyagi, đợi đã nào!"

"Là do cậu thất hứa trước. Sendai-san đã nói sẽ không làm chuyện gì kỳ quặc mà."

"Nhưng hôn là một phần trong lời hứa mà!"

Tôi cố gắng khẳng định quyền lợi của mình, thứ mà tôi đã được trao cho trước kỳ nghỉ đông, nhưng Miyagi vẫn không dừng tay.

Đầu ngón tay cô ấy bắt đầu di chuyển chậm rãi từ từ lên hông tôi.

"Nhưng, giờ có phải là thời điểm thích hợp để hôn đâu. Lẽ ra cậu nên hôn tôi ngay sau khi học xong."

"Lúc hứa đâu có ghi rõ thời điểm đâu."

Tay Miyagi khựng lại.

Và trong bóng tối, không hiểu sao tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của cô ấy đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Quả nhiên là, tôi vẫn không thể nào tin tưởng Sendai-san được."

Miyagi lẩm bẩm, và vén chiếc áo thun của tôi lên đến ngang ngực.

Việc để lộ bụng không phải là điều gì to tát.

Bóng tối đã che giấu phần nào rồi, và Miyagi cũng đã nhìn thấy nó nhiều lần. Tuy nhiên, bụng trần không còn được thứ gì bảo vệ nữa thì lại làm tôi cảm thấy khá e dè.

Miyagi đặt tay bàn tay lên hông tôi, phần ngay cạnh rốn.

Nhiệt độ từ bàn tay cô ấy truyền đến, cho tôi biết cô ấy đang áp sát cả lòng bàn tay vào đó. Và Miyagi bắt đầu chuyển động chậm rãi di chuyển xuống phần dưới sương sườn.

Bàn tay của cô ấy ấn mạnh đến mức khó chịu, đã thế còn di chuyển một cách do dự. Cảm giác này không hẳn là thoải mái, mà khá là nhột. Tuy nhiên, tôi không muốn hề muốn Miyagi dừng lại, và cũng muốn được ôm ấp thêm một chút. Nhưng, bàn tay của cô ấy lại cứ chần chừ mãi mà không tiến xa hơn.

Tôi biết rõ Miyagi đang muốn hướng đến đâu, và lẽ ra tôi nên tóm lấy tay cô ấy và đặt lên nó ngay lập tức.

Nhưng hôm nay, tôi đã hứa sẽ không làm điều đó.

"Miyagi."

Thay vì nắm lấy tay cô ấy, thì tôi gọi tên cô ấy. Cái nóng từ bàn tay cô truyền đến da tôi dần tan biến. Nhưng ngay sau đó, hơi ấm cơ thể của cô ấy lại ấp đến, vuốt ve lên đến ngay dưới phần ngực tôi.

"Đang mặc thật này."

Miyagi lẩm bẩm như đang nói một mình.

Mặc dù chủ ngữ đã bị bỏ qua, nhưng tôi biết thứ cô ấy đang nói đến là bộ áo lót của tôi.

"Tớ đang mặc đó, dù sao thì đây cũng có phải nhà tớ đâu."

"......Tôi cởi ra được không?"

Miyagi thửように hỏi tôi và ngay sau đó là đặt tay lên ngực tôi. Cô ấy nhẹ nhàng di chuyển tay như để cảm nhận hình dạng của nó vậy.

Dù có lớp vải che chắn, tôi vẫn cảm nhận được cảm giác và hơi ấm từ bàn tay của Miyagi thông quá tấm vải che chắn nhạy cảm này.

Nó không hẳn là cảm giác thoải mái, nhưng tôi lại khẽ thở dốc.

Đầu ngón tay cô ấy chạm vào cái dây móc áo và dừng lại.

Có vẻ như cô ấy sẽ không cởi bra của tôi ra cho đến khi tôi cho phép, dù là thế nhưng cơ thể tôi lại cứng đờ lại.

Tôi không ngờ rằng chính người đã nói là "đừng có làm chuyện gì kỳ quặc" mà lại là người đang làm điều đó.

Quyết định là ở tôi, còn Miyagi thì lại đang chờ đợi.

Tôi từ từ đưa tay ra chạm vào má Miyagi.

Dùng ngón tay vuốt ve cằm của cô ấy, rồi men theo đó di chuyển xuống vành tai cô ấy và nhéo nhẹ.

Khi tôi vuốt thế, Miyagi khẽ thở ra như thể đang bị cù.

"Sendai-san."

Miyagi gọi tên tôi như đang muốn thúc giục câu trả lời.

Tôi muốn được chạm vào, và cũng muốn được chạm vào Miyagi.

Trong tâm trí tôi, "được" và "không được" đang lẫn lộn đấu đá lẫn nhau.

"――Nếu Miyagi chịu trách nhiệm thì, tớ không phiền đâu."

Mặc dù Miyagi mới là người làm chuyện kỳ quặc, nhưng có lẽ đây cũng là một trong những điều tôi đã hứa sẽ không làm.

Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy mình không nên và không thể tiếp tục.

Có lẽ, mỗi lần tôi phá vỡ lời hứa, thanh điểm sẽ tăng lên, và khi thanh điểm đầy, Miyagi sẽ biến mất. Nhưng tôi lại không thể nhìn thấy thanh điểm đó. Tôi không biết mình còn có thể tăng điểm và phá vỡ bao nhiêu lời hứa nữa, vì vậy tôi buộc phải đưa ra lựa chọn cho Miyagi.

"Chịu trách nhiệm gì?"

"Cậu biết rõ là tớ đang không tỉnh táo mà, đúng không?"

Theo cách Miyagi đã làm, tôi luồn tay vào trong áo của cô ấy qua chiếc lỗ to ngay dưới của cô ấy và đưa tay lên ngay hong và vuốt ve hông cô.

"……Ý cậu là gì?"

"Cậu biết rõ mà còn hỏi, là nó đó"

Miyagi không trả lời.

"Tớ thì không ngại giải thích cho cậu hiểu đâu, nhưng Miyagi có thực sự muốn nghe không?"

Tôi hỏi, dù biết mình đang lừa dối ép cậu ấy chọn, thật sự không công bằng.

Tay tôi trượt dọc theo sống lưng cô, vuốt ve lên trên.

Miyagi giật mình, bỏ tay đang đặt trên ngực tôi xuống và nhấc người dậy.

Miyagi thật sự lý trí hơn tôi rất rất nhiều. Cô ấy có thể bơi vào bờ trước khi bản thân bị chìm đắm trong dục vọng, và còn có thể giúp đỡ cả tôi.

"Thôi khỏi"

Miyagi nói, vừa chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn của mình khi đang ngồi bên cạnh tôi.

"Tớ cũng nghĩ thế là tốt nhất."

Tôi cũng nhấc người dậy và chỉnh sửa lại quần áo.

Nếu tiếp tục, không chừng tôi sẽ bị đuổi khỏi nhà vào giữa đêm mất. Nếu là Miyagi thì dám lắm, vì vậy đây là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng, tôi vẫn chưa muốn Miyagi quay lại giường.

Tôi nắm lấy tay cô ấy đang ở bên cạnh.

"Miyagi."

Tôi khẽ gọi tên, Miyagi quay sang nhìn tôi.

Tôi áp sát mặt mình lại gần mặt cô ấy, cô ây không hề tránh tôi, và môi của tôi đặt lên môi của cô áy một cách dễ dàng, tôi hôn Miyagi.

Lần này, còn mèo này không đẩy vai hay cào cấu tôi nữa.

Biết rằng cô ấy không hề ghét nó, nên tôi từ từ rời môi khỏi môi cô.

"Nụ hôn này là một phần trong lời hứa của chúng ta, nhưng bây giờ cậu vẫn muốn tớ đừng làm chuyện kỳ quặc hả?"

Miyagi không nói gì.

Cô ấy gỡ tay tôi ra và chạm vào chiếc vòng cổ vẫn đang lắc lư trước cô tôi.

"Thế thì tớ sẽ sử dụng quyền lợi của mình thêm một chút đó, đừng có giận nhé."

eyJpdiI6IkdrQ1wvYjFaUUladEVZaXFPRDlCdHpBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJKVGJaRWR1QnlSeEkzK2NHQUw5cFVXdm53UjFXRXFsMUVQUmVhRUc2TVNkbHkxYkxseXVtMUVKdW5cL0RmUjFRd0VOUlRiWUV5bDZTTjczdHJcL2pBcWhcLzRuVHBqWWJqWkM2azlGaUpyRVI4XC94WFJmRkFNb3NTMzNEZWp2MlErcWpYUG9sQkkzS2M3WnE4bWNLeU9Cd3c9PSIsIm1hYyI6ImNjZmIzMDZmMTViMjA3NTBhMTZkZjM1OTVmZTFkMGY3OWY1M2M4NjI2ZTlmZTA2NTAxM2U4NjU5MjNkOWJhMGMifQ==
eyJpdiI6IjVmUmNod3NnaWpqTlZOOENIazJRN1E9PSIsInZhbHVlIjoiQ2pwYXl2UTZEMEJHbzFxUjZENUZxMVwvdG0zN1wvYmhLbXpNc1NKTDk5OXVXTDRKTURtaVJLSUgxc1kzU2w1YUVDQVpzZG1FNUlYeXRDVHFWa3cweEJlaE1yOHhDOUN6UHAycXk1bDBUN21WOHBOS3hPajM4aFoyZG1zd2FqUnlCS2VKaERxNFNRY0NjTkZpMjBVUUg3Z1E9PSIsIm1hYyI6IjIzZGMwNzE1NmQ4ZWQ5NWM1ZDg5NTUyYTEwYTJlOGVmMTk0MjljZWI2ODM2ODE1MmFjOWY3OTAxZDI5ZDhlMGMifQ==

 

Ads
';
Advertisement