Tôi không hề ghét việc Sendai-san chạm vào mình.
Nhưng nếu tôi cho phép điều đó thì Sendai-san sẽ bắt đầu tự phụ và bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn nữa, nên tôi không thể cứ lúc nào cũng cho phép cô ấy làm vậy được.
Nhưng mà tôi cũng có ấn tượng khá tốt về việc khi Sendai-san chấp nhận điều kiện trao đổi, cô ấy sẽ luôn ngoan ngoãn lắng nghe những điều tôi bảo.
Tôi ngồi lên một chiếc ghế trong góc căn phòng nhạc cụ.
“Liếm chân tôi đi”
Dù trước đây đã nghe câu nói đó không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Sendai-san vẫn trông rất ngạc nhiên.
“Eh?”
“Không nghe hửm? Tôi bảo là liếm chân tôi đi”
“……Ở đây á?”
“Nếu cậu làm được thì tôi sẽ cho cậu chạm vào tôi”
Dù cho Sendai-san rất hiếm khi nào bất tuân lệnh tôi, nhưng đó cũng chỉ là ở nhà thôi, chứ quả nhiên là ở trường thì cô ấy cũng chẳng dám liếm chân tôi đâu.
Vì biết là cô ấy không làm được nên tôi mới quyết định đưa ra điều kiện trao đổi.
Thực ra thì chỉ cần đưa ra bất kỳ điều kiện nào khiến Sendai-san từ chối là được, nhưng tôi không nghĩ ra được thứ nào khác mà cô ấy không dám làm. Nếu không thể đáp ứng được điều kiện trao đổi thì Sendai-san sẽ không còn cách nào khác ngoài từ bỏ, nên phương án này cũng khá là dễ dàng.
“Miyagi biết đây là trường học chứ đâu phải là phòng cậu đâu đúng không? Tuy là không có nhiều người qua lại trong khu trường cũ này, nhưng lỡ có ai đó thấy chúng mình thì cậu tính sao? Kể cả có là điều kiện trao đổi thì cậu cũng hơi quá quắt rồi đó”
Sendai-san bày ra một đống các lý do để từ chối điều kiện của tôi, quả đúng như tôi nghĩ.
“Cậu không làm được cũng không sao đâu nè?”
Khi tôi hỏi vậy, Sendai-san bắt đầu nhìn ra ngoài cửa phòng học.
Đôi đồng tử của cô ấy cứ lung lay, không biết là cô ấy đang nghĩ gì.
Trong lúc cô ấy còn đang do dự thì tôi quyết định luôn.
“Vậy không có trao đổi gì hết. Cũng không sao. Giờ tôi về đây, nên nhớ lát nữa tới nhà tôi đi đó Sendai-san”
Có muốn nói chuyện thêm thì lát nữa về nhà tôi nói cũng chẳng sao.
Dù là tôi chẳng muốn nói chuyện thêm đâu vì Sendai-san cứ toàn hỏi về những thứ mà tôi không muốn nhắc tới, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là cứ tiếp chuyện với cô ấy ở đây. Nếu là ở nhà thì tôi có thể ra lệnh ép cô ấy kết thúc câu chuyện.
Tôi bắt đầu đứng lên rồi cầm lấy cặp của mình lên. Vừa lúc tôi định rời đi thì Sendai-san gọi tôi lại.
“Khoan”
Nói rồi, trước khi tôi kịp mở miệng ra thì Sendai-san đã đem một chiếc ghế ra chỗ tôi.
“Ngồi xuống đi. Cậu muốn tớ liếm chân cho mà đúng không?”
“Cậu cứ phải gượng ép làm gì”
“Tớ không có gượng ép. Cậu cứ trật tự mà ngồi xuống đi”
“Lỡ có ai thấy thì sao?”
“Tới lúc đó thì tớ sẽ bảo là do tớ bị Miyagi ra lệnh cho làm thế nên không sao hết”
“Tôi thì thấy có sao à nha”
“Cậu có không sao hay có sao thì tớ cũng kệ, là tự cậu đưa ra điều kiện đó thôi, nên ngồi xuống mau”
Mới vừa rồi Sendai-san vẫn còn đang do dự cơ mà.
Lẽ ra cái điều kiện này phải là thứ không thể chấp nhận nổi chứ, vừa rồi cô ấy còn chẳng thể nào dễ dàng quyết định được cơ mà. Thế mà cô ấy vẫn chấp nhận nó.
“Điều đó” có lẽ là điều mà Sendai-san thực sự muốn, cho dù có phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận cái điều kiện tôi đưa ra.
Và có vẻ cái thứ đó cũng chẳng hay ho lắm với tôi rồi đây.
“……Phải đi xa tới mức này, rốt cuộc Sendai-san muốn gì?”
“Chẳng phải tớ vừa bảo là tớ muốn sờ vào cậu à”
“Có thật là chỉ có vậy thôi không?”
“Thật. Tớ sẽ không làm bất cứ điều gì khiến Miyagi nổi giận đâu”
Sendai-san nói, mắt nhìn thẳng về phía tôi.
Giọng nói điềm đạm đó cho thấy cô ấy không hề nói dối. Nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại chấp nhận liếm chân tôi chỉ để chạm vào tôi ở mức đủ để tôi không nổi giận. Mà khoan, ngay từ đầu cũng chẳng có lý do gì để mà cô ấy muốn như vậy, tôi cũng làm gì có cái gì khiến cô ấy muốn như vậy đâu. Mà ngay từ đầu, tôi còn không nghĩ là cô ấy đang nghiêm túc cơ.
Thế nhưng, bây giờ, Sendai-san chỉ nhìn vào một mình tôi thôi. Điều ấy làm cho việc tại sao Sendai-san lại chấp nhận điều kiện trao đổi trở nên kém phần quan trọng.
Chiếc nút thứ hai trên áo sơ mi của Sendai-san được cởi ra, lộ ra sợi dây chuyền. Chừng nào sợi dây chuyền ấy vẫn còn trên cổ cô ấy thì tôi vẫn sẽ cảm nhận được rằng Sendai-san thuộc về mình.
Từ giờ tới lúc tốt nghiệp, Sendai-san chỉ được phép nhìn vào duy nhất một mình tôi thôi, và lúc này đây, điều đó đã thành sự thật. Khi nghĩ như vậy thì tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Mau ngồi xuống đi Miyagi”
Người đã bày ra cái điều kiện trao đổi này là tôi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế, nhưng không phải là làm theo lời của Sendai-san, mà là để chịu trách nhiệm với chính lời nói của mình. Sendai-san từ từ quỳ xuống. Và rồi, cô ấy cởi chiếc giày cùng với vớ của tôi ra.
Cánh cửa của căn phòng nhạc cụ đang được đóng chặt.
Dẫu vậy, có lẽ là do vẫn còn lo sợ, nên Sendai-san cứ nhìn ra phía lối đi vào.
Ở bên ngoài hành lang không có giọng nói hay tiếng bước chân nào cả, chỉ có duy nhất tiếng hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy là thứ mà tôi nghe thấy.
Từng ngón tay cô ấy bắt đầu trườn lên trên khắp chân tôi, chứ không phải chiếc lưỡi của cô ấy.
Những ngón tay đó cứ nhẹ nhàng ấn vào chân tôi làm tôi có cảm giác nhột, nên tôi đá một cái vào chân Sendai-san.
“Không phải thế, liếm đi”
Phản ứng lại với lời nói đó, Sendai-san nắm lấy gót chân tôi. Bàn chân tôi được nâng lên một chút, và rồi, khuôn mặt của Sendai-san bắt đầu tiến lại gần. Có thứ gì đó chạm vào mu bàn chân tôi, nhưng lại không ẩm ướt như chiếc lưỡi. Tôi nhận ra ngay đó là đôi môi của cô ấy. Cô ấy chạm môi mình lên mu bàn chân tôi vài lần, tạo ra những tiếng động nhỏ.
Trông Sendai-san không chịu nghe theo mệnh lệnh mà liếm chân tôi, tôi ấn mạnh chân mình vào môi cô ấy để phản đối, thì có một thứ gì đó ấm nóng hơn, ướt át hơn đôi môi bắt đầu di chuyển tới mắt cá chân tôi.
“Vầy là được chưa?”
Sendai-san nhìn lên rồi hỏi.
“Chưa được”
Làm gì có chuyện đó hả.
Sau cùng thì chính Sendai-san là người quyết định đồng ý làm điều này cơ mà.
Làm gì có chuyện cô ấy làm cho qua loa để mà lừa tôi rồi gọi thế là xong được. Tôi không cho phép điều đó.
“Liếm cho đàng hoàng đi. Đấy chỉ là đặt môi cậu lên thôi chứ có gì đâu”
“Tớ thấy nó có khác nhau đâu”
“Có đấy”
Khi tôi khẳng định vậy, Sendai-san kéo chân tôi ra rồi cắn vào ngón cái chân tôi. Dù là cô ấy có nương tay, nhưng do hàm răng cô ấy rõ là đã áp một lực đáng kể lên đó nên thực sự vẫn rất đau. Tôi định mở miệng ra cằn nhằn. Nhưng trước khi tôi kịp nói gì thì cô ấy bắt đầu liếm mu bàn chân tôi.
Cô ấy trườn đầu lưỡi mình quanh mu bàn chân tôi, rồi bắt đầu liếm lên tới mắt cá chân.
Cảm giác ấm ấm từ chiếc lưỡi trườn lên da mình thế này, có lẽ cũng không đến nỗi tệ.
Vào hôm đầu tiên mà tôi bảo Sendai-san liếm chân tôi, dù là chính bản thân mình nói ra, nhưng lúc đó tôi vẫn thấy khá là khó chịu. Thế nhưng, khi đó, cứ nghĩ đến việc một người chẳng hề có gì hợp cạ với tôi như Sendai-san lại nghe theo mệnh lệnh của tôi mà liếm chân tôi thế này, đem lại cho tôi một cảm giác như mình là thánh vậy.
Nhưng mà bây giờ thì khác rồi.
Chiếc lưỡi đang lướt bên trên từng đốt xương trên chân tôi khiến tôi cảm giác như có dòng điện đang chạy dọc theo xương sống mình. Cái cảm giác ấy khác hoàn toàn với cảm giác khó chịu khi đó.
Khi tôi áp một lực nhẹ lên chân mình và ấn vào lưỡi Sendai-san thì đầu lưỡi cô ấy như dính vào chân tôi. Và rồi, không chùn bước, cô ấy ấn lưỡi về lại phía tôi.
Trong căn phòng không được ấm cúng cho lắm này, thân nhiệt của cô ấy thực sự làm tôi cảm thấy rất thoải mái. Cùng lúc, tôi cảm thấy bất mãn với Sendai-san, vì tuy vẫn có thể chấp nhận cái điều kiện trao đổi này, song có những lúc cô ấy không chịu làm theo điều mà tôi muốn.
Tại sao.
Tại sao Sendai-san lại phải học trường đại học ngoại tỉnh cơ chứ.
Dù cứ ngoan cố muốn tôi thay đổi nguyện vọng của mình, cô ấy lại chẳng hề có ý định thay đổi nguyện vọng của chính bản thân cô ấy.
Không, lý do tại sao Sendai-san muốn chọn một trường ngoại tỉnh có lẽ là vì hoàn cảnh của cô ấy với gia đình mình, tôi biết chứ. Nhưng mà, dù là cô ấy dám làm cả những thứ thế này ở trường, vậy mà khi mà tôi nói “ở lại đây đi”, cô ấy lại chẳng thèm đoái hoài đến, điều đó làm tôi phát cáu.
Dù tôi có thể đoán ra được lý do là gì, nhưng tôi không thể chấp nhận được.
Đó là lý do tại sao tôi không muốn nói cho Sendai-san biết.
Tuy là tôi đã bảo với Maika là mình có ý định xin vào trường mà cậu ấy đang nhắm vào, nhưng tôi không muốn nói điều đó với Sendai-san, vì tôi không muốn Sendai-san nghĩ rằng tôi đang theo đuổi cô ấy.
Nhưng mà, tôi cũng hơi tò mò.
Nếu như giờ tôi nói điều đó cho Sendai-san biết, thì liệu chiếc lưỡi đang liếm chân tôi kia, đôi môi kia, và cả giọng nói tuy dịu dàng lại không mấy dịu dàng đối với tôi kia, sẽ nói gì với tôi?
“Vẫn còn phải làm tiếp hả Miyagi?”
Phát ra từ cô ấy là những điều khác với điều mà tôi muốn biết.
“Tiếp đi”
Tôi đá nhẹ vào cô ấy.
Trong một khắc, Sendai-san nhau mày lại, và rồi ánh mắt cô ấy nhanh chóng chĩa xuống phía dưới.
Thế nhưng, có thứ gì đó không phải lưỡi cô ấy đang chạm vào chân tôi. Những ngón tay mảnh khảnh đó vuốt ve mắt cá chân và lướt lên tới bắp chân tôi. Cô ấy vén váy tôi lên, đôi môi ấy nhẹ nhàng chạm vào chân tôi, và rồi chiếc lưỡi bắt đầu bò lên đó.
Chiếc lưỡi ấy như vuốt ve chân tôi nhẹ nhàng, đôi lúc cũng hơi thô bạo.
Rõ ràng là cách liếm của cô ấy khác với lúc trước, nên theo phản xạ, tôi rút chân mình về, nhưng lại nhanh chóng bị kéo ra lại.
Cứ như con tim của tôi đang bị co bóp lại vậy, cảm giác khó thở quá.
Sendai-san cứ tiếp tục liếm chân tôi như đang cố lau sạch đi thứ chất lỏng vừa bị đổ lên sàn vậy.
Thế này không ổn rồi.
Dù không muốn nghĩ về nó, nhưng những ký ức đó đang hiện lên lại trong tôi.
Vào hôm cuối cùng của kỳ nghỉ hè, ngay tại căn phòng tôi, Sendai-san đã—.
Tôi lấy một hơi thật sâu, rồi thở ra, đem những ký ức của ngày hôm đó theo.
Mỗi lần tôi mất cảnh giác là mọi thứ lại trở nên vậy.
Hôm trước, kể cả lúc tôi ra lệnh cho Sendai-san liếm tay tôi cũng vậy, cô ấy cũng không tuân lệnh tôi như bình thường. Cô ấy liếm tôi theo một cách khiến tôi có cảm giác rằng hành vi đó còn một ý nghĩa nào khác nữa cơ.
“Stop. Đủ rồi”
Tôi đẩy đầu Sendai-san ra khỏi đầu gối mình.
Nhưng thay vì thả tôi ra thì cô ấy bắt đầu mút mạnh, rồi cắn yêu lên chân tôi.
Hồi nghỉ hè, tôi đã nghĩ là có làm thế này với Sendai-san cũng không sao. Điều đó đúng, không sai, nhưng tôi không nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để làm những thứ như vậy.
Tôi đúng là sai lầm khi đã nghĩ cứ tiếp tục thế này cũng không sao mà.
Những thứ cảm xúc đang hướng về phía Sendai-san này không phải là điều tốt.
“Khoan đã Sendai-san, dừng lại đi”
Ở trong góc phòng nhạc cụ, tuy là tôi không có lớn tiếng, nhưng không thể nào có chuyện
Sendai-san không nghe thấy tôi được.
Thế nhưng, Sendai-san lại kéo váy tôi lên tới giữa đùi
rồi đặt môi cô ấy vào mặt trong đùi tôi.
Phần thịt bị lộ ra tiếp xúc với không khí lạnh lẽo trong căn phòng lẽ ra phải cảm thấy lạnh, song phần bị Sendai-san chạm vào lại có cảm giác rất nóng.
Đôi môi cô ấy lại một lần nữa ấn mạnh vào đó, và rồi tôi nghe thấy một tiếng “chụt”.
——Nếu cứ tiếp tục hơn thế này nữa sẽ không ổn chút nào.
Trong lúc tay cô ấy đang thò vào sâu bên trong chiếc váy, tôi cố đẩy đầu Sendai-san ra xa.
Nhìn đi nhìn lại cũng vẫn thấy quá đáng thật chứ.
Sendai-san đang chui đầu vào giữa hai chân tôi, còn váy tôi thì lộn xộn quá trời quá đất. Cứ nghĩ có mỗi mình mình là phải chịu trong cái bộ dạng này lại thấy xấu hổ thật chứ.
Bây giờ tôi đang rất là muốn cằn nhằn, không chỉ một mà phải mười hay hai mươi lần mới hả dạ, nhưng trước mắt, tôi dùng hết sức bình sinh đẩy cái đầu của Sendai-san ra. Sau đó, tôi điều chỉnh lại chiếc váy nhăn nhó của mình.
“Tôi không có nói cậu làm thế”
Tuy tôi đã ra lệnh cho cô ấy liếm chân mình nhiều lần, nhưng cũng chưa một lần cô ấy lại đi xa tới mức này cả.
Tôi đưa mắt lườm Sendai-san, cô ấy vẫn trông như chả có chuyện gì xảy ra vậy.
“Thì tớ làm theo Miyagi bảo, tớ chỉ liếm chân cậu thôi mà”
“Đấy không phải là liếm”
“Thế theo cậu thì thế nào mới là liếm?”
Sendai-san nhấc chiếc váy lên một chút rồi liếm lên đầu gối tôi. Dù tôi không bảo mà cô ấy vẫn làm thế, nên chân tôi hơi co giật lại. Bắt đầu cảm giác như có cái thứ đó ướt ướt mềm mềm bám lên đùi mình, tôi đẩy trán Sendai-san ra.
“Dừng lại mau. Với cả chỗ đấy có phải [bàn] chân đâu”
“Là chân còn gì. Đầu gối mà”
“Không phải. Chân là chân, đầu gối là đầu gối”
“Thế dựa trên lý lẽ của cậu thì từ đâu tới đâu là chân?”
Nói rồi, Sendai-san vuốt ve bắp chân tôi. Những ngón tay của cô ấy cứ như thế mà lướt lên khắp bắp chân tôi, nên tôi tát vào tay cô ấy một cái.
“Chân từ đâu tới đâu mà chả được, tôi đã bảo thôi ngay đi rồi cơ mà. Tránh xa ra chút coi”
Khi tôi đẩy trán Sendai-san ra thì cô ấy ngoan ngoãn rời đi rồi rũ người xuống. Thế nhưng, đấy chỉ là mới đầu thôi, ngay sau đó thì cô ấy lại nắm lấy chân tôi.
“Để tớ đeo vớ vô cho cậu”
“Khỏi, tôi tự đeo”
“Nhưng mà giày cậu ở đây cơ mà?”
Chiếc vớ nãy cô ấy cởi ra đang nằm trong chiếc giày của tôi một cách nhăn nhúm. Hơn nữa, giày của tôi lại ở phía bên Sendai-san, nên tôi khó có thể nào mà có thể vừa ngồi trên ghế vừa với tới được.
“Trả đây”
“Tớ đã bảo là để tớ đeo cho cậu rồi mà, ngồi yên đó đi”
Giờ có muốn đứng lên cũng không được, vì chân tôi vẫn đang bị nắm vào thế kia. Dù Sendai-san có không nói thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi yên, chứ có muốn tự cởi hay tự đeo vớ vào cũng không được.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo cô ấy.
Những ngón tay đó chạm lên mu bàn chân tôi.
Sau khi nhẹ nhàng chạm vào đó một lúc, làm tôi bắt đầu thấy hơi nhột, Sendai-san, với bàn tay đã quá quen việc này của mình, đeo vớ vào chân tôi.
Những thứ thế này lẽ ra chẳng bình thường chút nào, nhưng Sendai-san lại nhanh chóng chấp nhận sự bất bình thường ấy, làm quen với nó, rồi đối xử nó như điều bình thường. Điều này làm tôi cảm thấy khó chịu, vì tôi có cảm giác như tôi đã trở thành một phần trong đời sống hằng ngày của cô ấy rồi vậy.
Sendai-san chẳng hề quan tâm tôi nghĩ gì.
Đeo chiếc giày vào chân tôi xong, Sendai-san hôn lên đầu gối tôi.
“Tôi đã bảo là đừng có làm mấy thứ như vậy cơ mà”
“Lần tới tớ sẽ chú ý”
Sendai-san nói, chẳng có vẻ gì là ăn năn hối cải hay là “lần tới sẽ chú ý” gì cả.
Nếu cứ ngồi đây mãi thế này thì tôi cũng chẳng biết là mình sẽ còn bị làm gì nữa.
Đứng dậy, tôi vỗ vỗ làm nghiêm chỉnh lại chiếc blazer chưa hề bị đụng tay vào. Sendai-san cũng đứng lên theo, phủi bụi trên chiếc váy rồi nói.
“Thế, đủ điều kiện chưa? Giờ tớ được chạm vào Miyagi rồi ha?”
Đòi quyền lợi như đúng rồi luôn.
“Ờ, chạm vào đi. Nhưng mà, ngoài hôn ra thì cậu cũng không được cởi đồng phục của tôi ra. Cúc áo cũng không được nốt”
“Tới mãi sau mới thêm vô điều kiện, cậu ăn gian quá vậy?”
“Ăn gian cái gì? Sendai-san lúc nào cũng lăm le làm mấy thứ kỳ cục, không nói trước thì có mà chết tôi à? Với cậu cũng nói là sẽ không làm gì khiến tôi nổi giận cơ mà?”
Phạt cho cái tội đi quá trớn.
——Là điều mà tôi muốn nói, nhưng tôi cũng không biết là nếu tôi để cô ấy tự do tự tại thì cô ấy sẽ còn sờ tôi tới mức nào đây. Có thể cô ấy cũng sẽ chỉ chạm một chút thôi, cơ mà xét theo những điều mà Sendai-san đã làm từ trước tới giờ thì, không đời nào có chuyện đó.
“Ừm. Như tớ đã nói, tớ sẽ không làm gì khiến Miyagi giận đâu”
Sendai-san nhẹ nhàng nói như hoa bay trong gió, rồi mỉm cười. Thế nhưng, nụ cười dịu dàng đó là thứ mà tôi thường thấy trên khuôn mặt của Sendai-san lúc ở trường, nên nó chỉ càng khiến tôi chẳng thể đặt quá nhiều niềm tin vô đó được.
“Đừng có làm cái gì đó kỳ cục đó”
Khi tôi nói lại để chắc ăn, một giọng nói bất mãn đáp lại tôi.
“Tớ không đáng tin tới vậy cơ à?”
“Cậu lo mà kiểm điểm những thứ cậu vừa làm đi”
“Tớ biết rồi mà, không sao đâu”
“……Vậy thì được”
Tôi vẫn còn hơi bất an.
Nhưng mà, kể cả khi có đi quá xa thì Sendai-san vẫn luôn giữ lời.
Nên tôi cũng phải vậy.
Trong lúc tôi cứ đang nhìn chằm chằm vào Sendai-san, thì, một bước, hai bước, cô ấy từ từ tiến lại gần tôi.
Cơ thể tôi co cứng lại, không biết là chuyện gì sẽ xảy đến với tôi đây.
Sendai-san tới gần tôi như lúc chúng tôi hôn nhau, nên tôi vô thức lùi một bước về phía sau, khiến chân tôi đụng phải chiếc ghế.
Một tiếng động lớn vang lên, và Sendai-san giữ lấy tay tôi. Sau đó, cô ấy ôm tôi vào lòng.
“Cái gì đây…”
Sendai-san và tôi đang gần nhau hơn cả lúc chúng tôi hôn nhau, khiến tôi tự lẩm bẩm với mình.
“Tớ nghĩ cái này người ta gọi là cái ôm á”
“Cái đấy tôi biết”
Tôi biết, nhưng khoảng cách giữa tôi với Sendai-san lại gần quá mức, nên tôi mới muốn hỏi. Với cả đây là lần đầu tiên mà tôi được ôm thế này, cả cái không khí lạnh lẽo trong căn phòng giờ cũng trở nên ấm áp, khiến người tôi như đang trôi nổi vậy.
Cả con tim tôi cũng trở nên kỳ lạ nữa.
Mặc dù cô ấy chẳng làm gì cả mà nó cứ đập thình thịch thình thịch đến nỗi có khi Sendai-san còn nghe thấy nữa.
“Đừng có ở lại đây nữa”
Đột nhiên Sendai-san nói thứ gì đó mà tôi không hề ngờ tới.
“Ý cậu “đừng ở lại” là gì?”
Tôi có thể hiểu đại khái điều mà cô ấy muốn nói. Thế nhưng, tôi vẫn hỏi lại, và rồi Sendai-san càng ôm tôi chặt hơn nữa.
“Tớ muốn cậu học ở một trường nào đó mà bọn mình vẫn có thể đi ăn với nhau như mọi khi á”
Tôi muốn biết bây giờ cô ấy đang làm bộ mặt thế nào.
Nhưng vòng tay đang ôm chầm lấy tôi lại khiến tôi không thể cử động được.
Điều duy nhất có thể cho tôi biết cảm xúc của Sendai-san là giọng nói, nhưng giọng nói ấy lại không có chút thăng trầm, chỉ là một giọng nói đơn điệu, nên tôi cũng chẳng thể mường tượng nổi cảm xúc của cô ấy là như thế nào.
“Sendai-san không có quyền quyết định hướng đi của tôi”
Khi tôi lẩm bẩm trả lời cô ấy, thì một giọng nói trầm lặng đáp lại.
“Ngay cả bây giờ chúng mình cũng vẫn ăn chung với nhau ở nhà Miyagi đúng không nè. Chẳng phải lâu lâu đi ăn với nhau kể cả sau khi tốt nghiệp nghe cũng thích đó sao?”
Một Sendai-san thế này, tôi chẳng biết phải đáp lại thế nào nữa.
Tương lai mà cô ấy nhắc đến nghe có vẻ rất vui.
Bữa ăn với Sendai-san lúc nào cũng ngon miệng hơn nhiều so với khi ăn một mình, và kể cả khi không nói chuyện với nhau thì việc có ai đó bên cạnh tôi cũng đem lại cho tôi cảm giác an tâm hơn. Sẽ khá là buồn chán nếu sau khi tốt nghiệp tôi không còn được gặp Sendai-san nữa.
Nhưng tôi không có đủ tự tin để có thể tin vào những lời nói đó của Sendai-san.
Kể cả bây giờ, tôi còn chẳng biết cô ấy trông thế nào, và giọng nói của cô ấy nghe thật vô cảm. Làm sao mà tôi có thể tin được những thứ như thế.
“Miyagi?”
Một tiếng nói văng vẳng bên tai tôi.
“Hết giờ rồi”
Vừa cố không đả động vào giấc mơ sau khi tốt nghiệp hoang đường đó, tôi vừa cố thoát khỏi vòng tay của cô ấy, nhưng đôi tay ấy vẫn không chịu buông lỏng.
“Một chút nữa đi”
“Không được”
“Có sao đâu”
“Có sao đấy”
“Hãy nói là không sao hết đi. ——Shiori”
Sendai-san thì thầm, cảm giác như có thứ gì đó mềm mại đang chạm vào tai tôi thì phải.
Lập tức, tôi nhận ra đó là đôi môi cô ấy.
Môi cô ấy áp mạnh vào tai tôi khiến tôi cảm thấy nhột, nên tôi đẩy cô ấy ra hết sức có thể.
“Đừng có gọi tên tôi”
Tôi tách mình ra khỏi Sendai-san như tách hai tờ giấy bị dán keo chặt vào nhau. Và rồi tôi lau tai mình.
“Mặc dù mệnh lệnh của cậu tàn nhẫn đến vậy, tớ nhận lại một chút cũng không được à?”
Sendai-san bất mãn nói rồi nhìn tôi.
“Quá đủ rồi”
Tuy là sau đó tôi có thêm điều kiện vào, nhưng ngay từ đầu cô ấy cũng phải biết là cô ấy không có nhiều thứ để làm với tôi, nên chẳng có lý do gì mà giờ lại cằn nhằn cả. Giờ cũng chẳng có gì để làm tiếp, và việc hôn, cho dù có là trên tai đi chăng nữa, cũng là trái với điều kiện mà tôi đưa ra.
Với lại ôm nhau như vậy, cứ như——.
Vội xoá đi thứ vừa hiện lên trong đầu mình, tôi thở dài rồi cầm cặp lên.
“Nếu từ giờ tớ vẫn tiếp tục nghe theo lệnh Miyagi thế này thì tớ có được chạm vào cậu nữa không?”
“Không”
Sendai-san càng gần gũi với tôi hơn thì việc cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ mỗi lúc lại càng trở nên tự nhiên hơn.
Kể cả sau khi tốt nghiệp, cả hai vẫn sẽ bên cạnh nhau, vẫn sẽ ăn uống cùng nhau.
Cảm giác như lúc đó, tôi vẫn sẽ ra lệnh cho cô ấy như lúc này đây, và từng ngày cứ trôi qua như thế.
Nhưng, quả nhiên, điều đó không thể xảy ra được.
“Dù cậu có nói không đi chăng nữa thì nếu tớ gọi cậu cũng vẫn sẽ tới thôi đúng không”
“Tôi không có tới đâu, đừng có mất công”
“Vâng vâng”
Sendai-san thong thả nói, chả biết là lời tôi nói có lọt qua tai cô ấy không nữa, và rồi, Sendai-san tới gần và nắm lấy bàn tay tôi.
“Gì?”
“Giờ mình về đúng không?”
“Nắm tay nhau vầy á?”
“Tất nhiên, là tớ đùa thôi mà”
Sendai-san nở nụ cười rồi buông tay tôi ra.
“Tôi về trước đây. Sendai-san ở đây đợi tôi”
Tôi tránh xa cô ấy ra, giữ khoảng cách giữa cả hai.
“Đợi là đợi bao lâu?”
“Tầm mười phút”
“Năm phút đi chứ”
“Không cho. Kiểu gì Sendai-san cũng chạy cho mà coi”
Thực sự thì tôi cũng không nghĩ là cô ấy sẽ chạy đâu.
Nhưng tôi cần thêm thời gian.
Trong một khoảng thời gian ngắn vậy mà đã có quá nhiều thứ xảy ra, tâm trí tôi giờ đã vỡ vụn hết rồi.
Quay lưng lại với Sendai-san, tôi rời khỏi căn phòng nhạc cụ.
Từ từ bước trên hành lang, tôi quay người lại.
Tôi rời khỏi khu trường cũ rồi tiến tới cổng trường.
Tuy là giờ chẳng còn có ai trường đâu, nhưng khu hành lang này lại yên tĩnh quá mức, làm tôi cứ có ảo giác rằng vẫn có người nào đó hiện diện nơi đây vậy. Nếu giờ trời mà đã tối sầm rồi thì có khi tôi sợ tới mức cụp đuôi lên mà chạy quá, nhưng mà ngoài trời vẫn sáng. Tôi vội vã bước nhanh, cuối cùng cũng tới được tủ giày mà không chạm mặt ai cả.
Thay giày xong, tôi ra ngoài.
Cơn gió lạnh đến rùng mình thổi qua, tôi quay lưng lại.
Sendai-san không có ở đó.
Tất nhiên rồi.
Tôi chính là người đã bảo cô ấy là không được đi cho tới mười phút sau, và Sendai-san sẽ giữ lời. Nếu không thì giờ cô ấy đang đứng bên cạnh tôi rồi, vì cả hai chúng tôi đều có cùng một đích đến mà.
Hôm nay tôi có gọi Sendai-san tới. Nếu đi về chung với nhau thì có lẽ sẽ đỡ tốn thời gian hơn, nhưng chúng tôi đã giao kèo là không được nói chuyện với nhau ở trường rồi.
Phù, tôi thở dài.
Tuy hơi thở tôi không tới mức trắng bệch, nhưng trong bầu không khí lạnh lẽo chả mấy dịu dàng này, tôi có thể biết được ngay, rằng năm nay có vẻ sẽ lạnh hơn năm ngoái rồi đây.
Không có Sendai-san ở đây lạnh thật đó.
——Không đúng.
Lúc Sendai-san tới gần tôi trong căn phòng nhạc cụ đó thì tôi có cảm thấy nóng thật, nhưng đó chỉ là vì có thân nhiệt của người khác thôi. Dù người đó có không phải là Sendai-san thì tôi cũng vẫn sẽ thấy ấm, nên là giờ tôi cảm thấy lạnh là vì thời tiết bên ngoài quá lạnh, chứ không phải là vì Sendai-san không có ở đây.
Tôi nhìn về phía trước.
Nếu cứ thong thả đi thì Sendai-san sẽ đuổi kịp tôi mất.
Tự dưng cô ấy lại ôm tôi, xong bảo tôi đừng ở lại đây nữa.
Những điều Sendai-san nói và làm khiến tôi cảm thấy có chút quan ngại, nhưng giờ không phải lúc để lo mấy thứ đó nữa. Nếu cứ suy nghĩ nhiều thì tâm trí tôi sẽ bị vướng mắc vào đó, và những điều Sendai-san làm sẽ dần trở nên có ý nghĩa mất.
Rời khỏi cổng trường, tôi vừa chạy nhanh về nhà vừa cố không để bị hụt hơi.
Đi trên con phố, tôi bước ngang qua rất nhiều người, rất nhiều nơi. Và rồi, tôi dừng chân lại ngay trước siêu thị mà mình hay ghé qua vài lần mỗi tuần.
Hình như giờ tủ lạnh nhà mình chẳng còn cái gì luôn thì phải.
Không có đồ đông lạnh, không có đồ chế biến sẵn, cũng không có mì ăn liền luôn. Ở nhà giờ chẳng còn gì dễ ăn cả.
Nếu Sendai-san không chạy full mã lực như con ngốc thì có lẽ tôi cũng sẽ có dư ra một chút thời gian đi chợ.
Tôi vào trong siêu thị rồi cầm theo một chiếc giỏ.
Bắp cải này, khoai tây nữa.
Tôi bỏ một ít đồ đông lạnh, một ít cà ri với bò hầm chế biến sẵn vào trong giỏ. Rồi, sau khi do dự một lúc thì tôi quyết định lấy thêm một ít thịt gà, thịt heo, với roux cà ri rồi đem ra thanh toán. Lúc tôi xong xuôi hết rồi đem cái túi nặng hơn nhiều lúc bình thường ra ngoài thì đã hơn hai mươi phút trôi qua rồi.
Nhìn vào điện thoại mình thì thấy có vài tin nhắn từ Sendai-san gửi tới. Có vẻ là cô ấy đã tới căn hộ trước tôi rồi.
Tôi soạn tin nhắn hồi âm, xong lại ngừng tay.
Sau những chuyện xảy ra hôm nay thì có khi hôm nay Sendai-san cứ về nhà đi thì tốt hơn.
Thay vì bảo cô ấy rời khỏi căn phòng đó sau mười phút, lẽ ra tôi nên nói cô ấy đừng tới thì hơn. Sau khi Sendai-san làm những điều mà cô ấy chưa bao giờ làm trước kia như vậy, tôi còn chẳng biết nên nhìn vào cô ấy với bộ dạng thế nào nữa.
Tôi lắc lắc chiếc túi đựng đầy những thứ mình không hay mua.
Cục tạ trên tay khiến bước chân của tôi chậm lại.
Sau một hồi lê lết từng bước chân về thì tôi cũng về gần tới nhà mình. Thấy ánh sáng từ khu chung cư, tôi bước về phía cửa trước. Và rồi, một giọng nói gắt gỏng kêu lên.
“Đi trước cả tớ mười phút mà giờ này mới về tới có hơi trễ không thế? Chẳng chịu ngó giờ giấc gì hết phải không”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, tôi nhìn về phía bức tường thì thấy Sendai-san, người mà tôi đã nghĩ có khi về rồi cũng nên. Đầu mũi của cô ấy có hơi đỏ lên, cho thấy tôi bắt Sendai-san đợi hơi lâu rồi, nên dù có là một người sợ nóng như cô ấy cũng đang lạnh run người lên rồi.
“Đợi nãy giờ luôn cơ à”
“Tất nhiên là tớ đợi rồi chứ. Tự dưng chơi tớ một vố, kêu mười phút nữa rồi tới, xong bắt tớ đợi như con hầu vậy. Nay lạnh lắm đấy, đừng có mà vòng sang chỗ khác chứ”
Nếu đã lạnh thì sao không về đi.
Nói rồi, tôi đưa cho cô ấy chiếc túi xách trên tay mình.
“Cầm”
“Gì? Ý là kêu tớ xách lên ấy à?”
“Nguyên liệu cho Sendai-san làm bữa tối”
Tôi đùn đẩy túi đồ cho Sendai-san rồi mở cửa vào ra.
“Nay tớ làm bữa tối à?”
“Là lệnh đấy”
Khi tôi nói ra câu khiến cô ấy không thể bất tuân, Sendai-san lẩm bẩm “ra là thế” rồi vào trong. Hai chúng tôi bước vào thang máy rồi lên tới tầng sáu. Sendai-san không hề nắm tay hay nói chuyện gì với tôi. Vào trong, chúng tôi cởi giày ra rồi đi thẳng vào trong bếp.
Sau khi tôi bật điện đóm với điều hoà lên hết thì Sendai-san bắt đầu lấy đồ trong túi ra. Tuy không phải là giữa chúng tôi có chuyện gì đó, nhưng cô ấy cũng chẳng nói gì. Sendai-san bây giờ đang cư xử bình thường đến mức tôi không thể tin được là vừa rồi trong căn phòng nhạc cụ, cô ấy vừa ôm tôi.
Mà lúc nào cô ấy cũng vậy, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì vẫn làm bộ như chẳng có chuyện gì cả. Bình thường thì tôi sẽ thấy ngứa mắt đấy, nhưng hôm nay thấy cô ấy như vậy làm tôi nhẹ nhõm hơn. Nếu cô ấy cứ nhìn tôi với ánh mắt như có chuyện gì đó thì tôi khó mà có thể ở cạnh cô ấy lắm.
Đợi cô ấy thu dọn xong xuôi hết, tôi đưa cô ấy 5000 yên.
“Giờ nếu tớ bảo không cần thứ đó thì sao?”
Sendai-san nói cứ như là lần đầu thấy tờ 5000 yên không bằng ấy. Thế nhưng, điều này đã trở thành nghi thức đối với chúng tôi rồi, nên nếu tôi không đưa cô ấy tờ 5000 yên này thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ không thành. Nếu như Sendai-san làm bữa tối cho tôi mà không cần tôi trả tiền, thì đó sẽ không còn là tôi ra lệnh nữa, và tôi cũng sẽ trông như vừa bị cô ấy tiêm nhiễm vào đầu cái câu chuyện ăn chung với nhau sau khi tốt nghiệp ngu xuẩn kia.
Việc hôm nay có người nấu ăn cho tôi và việc đó là hai thứ toàn khác nhau.
Chỉ là lâu lâu tôi muốn ăn đồ ăn của ai đó nấu thôi.
Tôi chỉ nghĩ có vậy thôi.
“Nếu cậu muốn về thì không cần phải nhận làm gì”
Khi tôi định cất tờ 5000 yên đi thì Sendai-san kéo nó lại.
“Cám ơn cậu. Hôm nay là tớ nấu ăn ấy nhỉ?”
Sendai-san vừa cất tờ 5000 yên vào bóp vừa hỏi tôi.
“Ừ”
“Vậy thì tớ nấu trước, ăn xong rồi học ha?”
“Được”
“Thế, tớ nên nấu gì đây?”
“Nấu gì tuỳ ý cậu”
Khi nghe tôi thờ ơ nói thế, thì Sendai-san thay vì nhìn vào bên trong tủ lạnh lại nhìn sang phía tôi.
“Tuỳ là tuỳ thế nào. Cậu đã ra ngoài mua nguyên liệu về rồi thì phải biết là mình muốn ăn cái gì chứ?”
“Gì mà chả được. Tôi có nấu ăn đâu, cũng chả biết mua cái gì, nên tôi mua đại cái gì đó rồi đem về thôi”
“Nghe không não thế”
“Đã bảo là tôi có biết gì đâu”
Khi tôi trả lời thật lòng như vậy thì Sendai-san lại rên rỉ. Xong, cô ấy đóng sầm cánh tủ lạnh vào rồi đứng dậy.
“Tớ cũng chẳng phải là vua đầu bếp, nên cứ mua đại thế xong bảo tớ nấu gì tuỳ thích tớ cũng không làm nổi đâu”
“Thế thì sao không hâm nóng cái kia lên đi”
Tôi chỉ tay vào túi đồ chế biến sẵn trên bàn.
“Thì thế cũng được nhưng mà…… Nếu vậy thì đâu còn gọi là tớ nấu cho cậu nữa. Hay là làm cà ri đi nhỉ? Có khoai tây với thịt này. Tuy không có hành tây hay cà rốt nhưng cũng không sao.
Người ra lệnh đã bảo hâm nóng lên cũng được thì làm theo cũng có sao đâu. Tuy nhiên, Sendai-san lại cẩn trọng quá mức, không thích cái ý tưởng ăn đồ chế biến sẵn. Tuy tôi không ghét tính nghiêm túc của cô ấy, nhưng đôi khi cũng phiền phức thật đấy.
Nếu cái gì cũng chỉ cần làm đại cho qua thôi thì cô ấy cũng sẽ chẳng cần phải nhúng mũi vô chuyện tương lai của tôi làm cái gì. Như thế thì tôi sẽ chẳng cần phải nghĩ ngợi vớ vẩn làm gì.
“Nhờ cậu đó”
Tuy có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng tôi quyết định để cho Sendai-san làm điều cô ấy muốn rồi rời khỏi căn bếp. Tôi ngồi vào ghế trong phòng khách rồi quan sát Sendai-san từ đây.
Một khi cô ấy đã quyết định thứ gì rồi thì có nói cũng vô ích.
Bằng chứng là, trước cả lúc tôi nói “nhờ cậu đó” thì cô ấy đã đang rửa khoai tây, xong còn bày ra cả nồi dao các thứ rồi.
Tôi không nghĩ là lúc Sendai-san nói “ăn uống cùng nhau” có bao gồm luôn cả việc nấu ăn đâu, nhưng thực sự thì việc xem ai đó nấu ăn thế này cũng không tới nỗi tệ. Nó làm tôi cảm thấy an tâm, vì tôi biết được trong căn nhà này ngoài mình ra vẫn còn một người khác.
Việc “một người khác” đó là Sendai-san là điều mà tôi mong muốn, và việc những điều thế này vẫn sẽ tiếp diễn như lẽ thường tình cũng là điều mà tôi khao khát. Thế nhưng, cái tính ngẫu hứng của tôi cũng có thể, một ngày nào đó, làm cho những cái “lẽ thường tình” mà Sendai-san đã tạo nên biến mất.
Dù hôm nay tôi cảm thấy vậy, có lẽ ngày mai nó sẽ khác.
Cứ nghĩ đến điều đó thì lòng tôi lại cảm thấy nặng lòng.
Với cả, càng nhìn Sendai-san, tôi càng có cảm giác như cô ấy đang điều chỉnh bản thân mình với tôi, như lúc cô ấy đọc những cuốn tạp chí kia chỉ để nói chuyện với Ibaraki-san. Dù là có điều chỉnh cho hợp với tôi thì cũng có được ích lợi gì đâu, nhưng có lẽ cách nghĩ đó lại tự nhiên hơn.
Trong lúc Sendai-san gọt vỏ, chạm khắc, tạo hình cho những miếng khoai tây rồi xào chúng lên, tôi hỏi.
“……Sendai-san không có ý định ở lại đây à?”
Không phải là tôi lấy hết can đảm mình mới hỏi được câu đó đâu.
Chỉ là, dù tôi muốn hỏi, nhưng rất khó để có thể hỏi cô ấy câu đó, nên miệng tôi cứ như cứng đờ lại, họng tôi cứ như bị tắc nghẽn. Có lẽ vì vậy mà nghe cứ như là tôi đang nói về vấn đề nào đó quan trọng lắm vậy, nên tôi có hơi hối hận, lẽ ra mình không nên nói ra.
Sendai-san thì lại không nói gì cả.
Tôi không có ý định nói nhỏ đến mức cô ấy không nghe thấy, nhưng Sendai-san vẫn tiếp tục làm món cà ri.
Tôi sẽ không thúc giục cô ấy chỉ vì cô ấy không trả lời tôi đâu.
Trong lúc đang cắm cả cái đầu mình xuống bàn, tôi nghe thấy giọng Sendai-san.
“Ý cậu là cậu muốn tớ ở lại đây đúng không?”
“Tôi mới là người đang hỏi”
Ngẩng mặt lên, tôi thấy Sendai-san trên tay đang cầm bắp cải, chuẩn bị làm salad.
“Tớ không học đại học ở đây đâu”
Dù tôi chỉ hỏi cô ấy rất mơ hồ, nhưng những ý nghĩ của tôi lại được truyền đạt đến cô ấy một cách rõ ràng, và đáp lại tôi là một câu trả lời đúng như những gì tôi đã đoán. Tôi biết chứ, nhưng suy nghĩ của cô ấy lại chẳng giao động một chút nào khiến tôi chỉ muốn cằn nhằn.
“……Nếu muốn sống một mình thì ở đây cũng được vậy”
“Tớ không muốn sống ở đây”
Sendai-san trả lời ngắn gọn rồi bắt đầu thái bắp cải. Và rồi, cô ấy tiếp tục nói, giọng nói của cô ấy cứ như đang bị chìm vào trong tiếng động vang lên.
“Không biết tớ còn được ăn với Miyagi bao lâu nữa nhỉ—— Còn mấy tháng nữa ta?”
Cô ấy cố tình hỏi.
“Tự mà tính đi”
“Lễ tốt nghiệp sẽ là vào đầu tháng ba, và bọn mình gần như cũng không có lớp vào tháng hai, nên chắc là còn khoảng tháng mười hai với tháng một thôi nhỉ?”
“Chắc vậy”
Ngày tốt nghiệp vẫn chưa tới gần tới mức đó.
Tuy vậy, cứ nghĩ đến việc từ tháng hai trở đi là Sendai-san sẽ không tới nữa làm tôi cảm giác như từ giờ trở đi có ăn cái gì cũng nuốt không trôi. Chỉ cần thiếu bóng dáng ai đó bên cạnh tôi thôi là căn phòng ấy sẽ lại trở nên lạnh lẽo. Tuy chỉ có thế thôi, nhưng lẽ ra Sendai-san nên ở bên cạnh tôi mới đúng. Giờ việc ấy đã trở thành lẽ thường tình với tôi rồi, cô ấy không còn bên tôi nữa thì tôi biết làm sao đây.
Trong một khoảnh khắc tôi đã nghĩ, rằng nếu đã thế này thì có lẽ hôm cuối cùng của kỳ nghỉ hè đó tôi thà làm tới bến đi cho rồi. Dù là tôi đã quyết định đó là điều không nên làm rồi, nhưng có lẽ trước khi nghĩ tới ba cái thứ tầm bậy kia, tôi nên nói cho Sendai-san biết về việc mình xin vào chung trường đại học với Maika thì hơn.
Thế nhưng, căn nhà này lại có quá nhiều kỷ niệm giữa tôi với Sendai-san, làm tôi chỉ muốn đi ra khỏi nơi này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất