Vào thời khắc cuối cùng, điều duy nhất Tề Nghiên thấy vui đó chính là Tiêu Trần không có mặt tại Thiên Kiếm Phong, có vậy thì mạch của Thiên Kiếm Phong cũng coi như không hoàn toàn bị tiêu diệt bởi vì tiểu sư đệ vẫn còn sống.
Nước mắt chảy ra, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, vừa khóc vừa cười, khóc là bởi vì sư phụ và sư huynh chết rồi, còn cười là vì Tiêu Trần vẫn còn sống.
Cuối cùng, Tề Nghiên chỉ cảm thấy tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, thiếu niên bạch y trên trời dần dần không nhìn thấy rõ nữa rồi, hơi thở chết chóc không ngừng dồn lên trên não cuối cùng Tề Nghiên ngã xuống.
Cái chết của Tề Nghiên, đối với Thiên Phong Kiếm ở thời điểm hiện tại mà nói thì đó là một cảnh rất bình thường, bởi vì lúc này khắp nơi trên Thiên Phong Kiếm đều là đầu lâu máu me bay lượn, mỗi một phút giây đều có đệ tử hoặc trưởng lão của Thiên Phong Kiếm ngã xuống, đối với đệ tử và trưởng lão của Thiên Phong Kiếm mà nói, kiếp nạn này đến một cách đột ngột không hề có lấy một điềm báo nào, hơn nữa đối với kiếp nạn này tất cả người của Thiên Kiếm Phong hoàn toàn không có cách nào hết chỉ có mỗi bất lực và tuyệt vọng.
Bước đi trong nơi thây sơn huyết hải, đối với những kẻ tàn sát Thiên Kiếm Phong mà nói, đệ nhất Ma Sứ hoàn toàn không để tâm những người này chẳng qua cũng chỉ là một phần trong số tất cả những kẻ đã bị hắn giết trong cả đời của hắn thôi, chỉ như hạt muối bỏ biển mà thôi.
Dẫm lên thi thể, đệ nhất Ma Sứ bước vào trong Vô Trần Cư ở trước viện nhìn thấy gương mặt bi thương tuyệt vọng của Tần Thủy Nhu và hai người Thanh Dao, Thanh Lạc.
Đối mặt với kiếp nạn của Thiên Kiếm Phong, Tần Thủy Nhu vô cùng đau khổ nhưng lại chỉ biết bất lực, thậm chí huynh ruột chết rồi Tần Thủy Nhu cũng không cách nào ra tay cứu giúp được.
Lúc này đối diện với đệ nhất Ma Sứ, Tần Thủy Nhu nắm chặt bàn tay lại móng tay đâm vào da thịt nhưng vẫn cắn chặt răng, Tần Thủy Nhu lạnh lùng nói.
“Muốn giết thì giết đi.”
Đối diện với cái chết cận kề, ngược lại Tần Thủy Nhu trở nên bình tĩnh hơn, không có năng lực phản kháng muốn hận thì chỉ có thể hận do bản thân quá yếu ớt, ở trước mặt Đạo hoàng cảnh đại năng sự tồn tại của bản thân chỉ giống như kiến bọ thôi, mà kiếm bọ thì sao có thể thoát được kết cục bị dẫm chết.
Đối mặt với cái chết, Tần Thủy Nhu trong lòng chỉ ngập tràn lưu luyến, không nỡ xa Tiêu Trần.
Nghe Tần Thủy Nhu nói vậy, đệ nhất Ma Sứ cười nhẹ.
“Bây giờ ngươi vẫn chưa thể chết được.”
Vừa nói, đệ nhất Ma Sứ vừa nhẹ nhàng vươn cánh tay phải ra, một cánh tay hư ảo do linh lực hình thành trực tiếp chui vào cơ thể Tần Thủy Nhu.
Giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng đối diện với hành động này của đệ nhất Ma Sứ, hai người Thanh Dao Thanh Lạc ở phía sau lưng Tần Thủy Nhu giống như bị một nguồn sức mạnh nào đó áp chế hoàn toàn không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.
Có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cánh tay linh lực của đệ nhất Ma Sứ giống như đang tìm thứ gì đó ở trong cơ thể mình, thời gian trôi qua, Tần Thủy Nhu theo bản năng cảm nhận được trong cơ thể mình hình như có thứ gì đó bị lấy đi, đồng thời cùng với sự biến mất của đồ vật, cơ thể của bản thân giống như có một loại cảm giác được phá bỏ xiềng xích vậy.
Thực ra Tần Thủy Nhu không hề biết rằng, từ nhỏ đến lớn nàng ấy chính là một cơ thể mẹ, là một cơ thể mẹ dùng để ôn dưỡng chìa khóa của Tu Ma Giả, chiếc chìa khóa này có tên là Ấn ký huyết ma.
Một trận chiến của ba ngàn năm trước, Tu Ma Giả bị Thiên thần lục địa đánh bại, có điều một bộ phận Tu Ma Giả may mắn sống sót hơn nữa còn ẩn nấp bên trong lục địa Thiên thần.
Sau hàng ngàn năm lên kế hoạch ẩn nấp, đám Tu Ma Giả còn sót lại này đã tìm thấy phương pháp từ cấu trúc đường hầm không gian mới đó chính là Ấn ký huyết ma.
Ấn ký huyết ma này là bảo bối trong thế giới Tu Ma Giả, có thể đả thông không gian hơn nữa còn có thể liên kết được một cách chính xác với lục địa mà Tu Ma Giả đang ở, từ đó khiến lục địa mà Tu Ma Giả đang ở và lục địa Thiên thần liên thông với nhau.
Ba ngàn năm trước, đại quân Tu Ma Giả cũng thông qua không gian đạo mà Ấn ký huyết ma mở ra và tìm được phương pháp, hơn nữa sau trận chiến của năm đó Ấn ký huyết ma cũng bị lưu lạc tại lục địa Thiên thần.
Dưới sự tìm kiếm qua các thế hệ của Tu Ma Giả, cuối cùng bọn chúng cũng tìm thấy Ấn ký huyết ma rồi, chỉ có điều đáng tiếc rằng Ấn ký huyết ma này bởi vì do cuộc đại chiến đó mà đã bị tổn thương nghiêm trọng, không đủ để cấu trúc đường không gian nữa rồi, muốn tu sửa nó thì rất phiền phức ngay cả Đạo hoàng cảnh đại năng cũng không làm được.
Ngay cả cường giả Đạo hoàng cảnh đại năng cũng bất lực, có điều sau khi tiến hành nghiên cứu sâu, cuối cùng đệ nhất Ma Sứ cũng tìm được cách để sửa Ấn ký huyết ma.
Muốn tu sửa Ấn ký huyết ma, thì nhất định phải tìm được một người có chí âm thể chất đặc biệt, đem Ấn ký huyết ma này đưa vào trong cơ thể, dùng thể chất đặc biệt trong cơ thể sản sinh ra âm khí lạnh lẽo ôn dưỡng nó, như vậy sau nhiều tháng Ấn ký huyết ma sẽ dần dần hồi phục.
Chí âm thể chất ở đây, không phải là thể chất bậc thấp như âm linh thể gì đó, mà là bắt buộc phải có thể chất đỉnh cấp mới phù hợp với yêu cầu.
Chỉ có điều, lục địa Thiên thần mặc dù dân số nhiều, nhưng người có chí âm thể chất đỉnh cấp thì hoàn toàn không tồn tại, vì tìm kiếm người như vậy có thể nói đệ nhất Ma Sứ đã dùng thời gian hơn một trăm năm tìm hết mọi ngóc ngách của lục địa Thiên Thần.
Bắt đầu từ Trung thổ thần vực, nhưng đi cả một vòng cũng không có lấy một người đạt yêu cầu, những người có chí âm thể chất đặc biệt, thì thể chất đặc biệt trong cơ thể bọn họ quá thấp không đủ để ôn dưỡng Ấn ký huyết ma.
Trung thổ thần vực không có, sau đó đệ nhất Ma Sứ lại đi đến Tứ đại địa vực, cũng không có, cuối cùng đến Đông dương vực, chính vào lúc đệ nhất Ma Sứ muốn bỏ cuộc thì hắn ta gặp được một đứa trẻ mới sinh, mà đứa trẻ mới sinh này chính là Tần Thủy Nhu.
Trời sinh đã mang hàn khí hơn nữa còn là hàn khí cực cao, ngay cả đệ nhất Ma Sứ thân là Đại hoàng cảnh đại năng hiện tại lần đầu gặp Tần Thủy Nhu cũng cảm nhận được một phần ý lạnh.
Khí lạnh cao như vậy rất rõ ràng, chí âm thể chất đặc biệt của Tần Thủy Nhu không hề đơn giản, sau khi đọc một lượng lớn sách cổ, cuối cùng thì đệ nhất Ma Sứ cũng tìm được đoạn giới thiệu liên quan đến thể chất của Tần Thủy Nhu.
Băng thần thể, thể chất chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, không ai biết rốt cuộc nó có tồn tại hay không chỉ nghe nói rằng vào thời kỳ cổ đại từng xuất hiện một băng thần thể, mà những ghi chép này chính là dựa theo băng thần thể ở thời kỳ thượng cổ mà có.
Liên quan đến những ghi chép về băng thần thể phần lớn đều là phán đoán, nhưng lại cực kỳ đúng với Tần Thủy Nhu.
Đoán rằng có lẽ Tần Thủy Nhu chính là băng thần thể, nếu như thực sự là vậy thì Tần Thủy Nhu hoàn toàn phù hợp với yêu cầu ôn dưỡng Ấn ký huyết ma, có băng thần thể ôn dưỡng vậy thì có thể rút ngắn được thời gian hồi phục của Ấn ký huyết ma rồi.
Trong nhất thời đệ nhất Ma Sứ cực kỳ vui mừng, lập tức không hề do dự đem Ấn ký huyết ma đưa vào trong cơ thể của Tần Thủy Nhu, nhưng tất cả chuyện này Tần Thủy Nhu lại không hề hay biết, nghĩ cũng đúng hành động của một Đạo hoàng cảnh đại năng thì những kẻ nhỏ bé như Tần Thủy Nhu sao có thể nhận ra được.
“Haha, ba ngàn năm, ba ngàn năm, thành công rồi, cuối cùng cũng thành công rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất