Hiểu ý của Tiêu Trần, kèm theo đó là cái siết chặt trong tay Cô Độc Vô Nhai, thanh trường kiếm lơ lửng ở chân trời nhanh chóng hóa thành một đoá sen xanh đỏ như máu.
Thanh niên vô cùng yêu dị, đồng thời tạo ra cho người ta cảm giác khiếp sợ, nhìn thấy thanh niên thành hình, Trọng Sơn Quỷ Vương cũng không quan tâm đến nỗi đau thể xác, khoé mắt hắn bất giác nhảy lên, sẵn sàng qua tay và tháo chạy ngay lập tức, nhưng mà bây giờ hắn ta muốn trốn thoát, đã muộn rồi, chỉ nghe thấy Cô Độc Vô Nhai khẽ hét lên:
“Hồng liên kiếm, pháp bách thế liên sát.”
Kèm theo lời nói của Cô Độc Vô Nhai, thanh liên đỏ như máu bắn dữ dội về phía Trọng Sơn Quỷ Vương, nhìn thấy thanh niên lao tới, Trọng Sơn Quỷ Vương trông giống như một con thỏ bị giẫm nát đuôi, ngay lập tức chạy trốn ở độ cao ba thước, nhưng mà tốc độ của hắn ta rõ ràng không thể nhanh bằng thanh liên được, trong nháy mắt thanh liên đã đuổi kịp, ngay sau đó lập tức một tia sáng chói loá bùng nổ, thân hình của Trọng Sơn Quỷ Vương đã bị luồng ánh sáng màu đỏ nuốt chửng.
Bách thế liên sát, đây là hồng liên kiếm pháp là chiêu thức mạnh nhất, đồng thời đó cũng là tuyệt chiêu cuối cùng của Cô Độc Vô Nhai.
Cô Độc Vô Nhai cùng với thanh liên đánh vào Trọng Sơn Quỷ Vương, Tiêu Trần cũng không hề nhàn rỗi, nhất chỉ điểm xuất, thi triển thái a kiếm chỉ, thanh kiếm mạnh mẽ tựa núi bắn vào hồng quang một cách mãnh liệt, đánh trúng Trọng Sơn Quỷ Vương.
Đầu tiên nhất kiếm đã chọn cánh tay của Trọng Sơn Quỷ Vương, sau đó chiêu bách thế liên sái của Cô Độc Vô Nhai bạo phát, bây giờ lại là thái a kiếm chỉ của Tiêu Trần, xuyên suốt chiêu thức liên tiếp tấn công, nếu Trọng Sơn Quỷ Vương có trở nên mạnh hơn, tuyệt đối cũng không có một tia cơ hội hy vọng sống.
Thành công trảm sái Trọng Sơn Quỷ Vương, Thập Đại Kiêu Vương cùng lúc ra tay, có thể hắn ta là người tiên phong giết được Quỷ Vương, đó là nhóm của Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai.
“Chư vị, ta và Cô Độc Vô Nhai huynh đi trước một bước rồi, nhớ cuối cùng ai sẽ là người muốn mời rượu, không được thất hứa đâu đấy.”
Đối với tám người Hoàng Phủ Ngạo vẫn đang trong trận chiến ác liệt, Tiêu Trần cười hứng khởi, sau đó thậm trí cùng với Cô Độc Vô Nhai còn lao vào vòng chiến bên dưới, đi chi viện cho Chúng Thiên Kiêu.
Nhất Tôn Quỷ Vương Viên Lạc, hai vị Kiêu Vương đến tham chiến, một thời gian, khí thế của Niệm Quỷ đại quân nhanh chóng suy yếu, đối mặt với Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai, đừng nói đó là cấp độ Niệm Quỷ ở Địa Minh Cảnh, ngay cả Thiên Quỷ cũng hoàn toàn không phải là đối thủ của nhất kiếm.
Mục tiêu rất rõ ràng, Tiêu Trần và Cô Độc Vô Nhai sẽ giết những Thiên Quỷ đó, cả trăm Thiên Quỷ, miễn là bọn họ có thể giải quyết được, vì vậy mặc dù có vô vàn cấp độ Niệm Quỷ còn lại ở Địa Minh Cảnh, nhưng mà cũng không nên trò trống gì.
Nhìn thấy hai người Tiêu Trần đã trảm sái Trọng Sơn Quỷ Vương, tám người Hoàng Phủ Ngạo càng ngày càng ra sức hơn, cuộc tấn công ngày càng ác liệt, đến cuối cùng, Hoàng Phủ Ngạo và đám người bọn họ đã thành công giết được Lạc Nham Quỷ Vương, và Mộc Hợp bốn người đã chậm hơn bọn họ một bước, cuối cùng cũng thành công trong việc trảm sái Bách Thụ Quỷ Vương, như vậy, Tam Đại Quỷ Vương đều bị trảm sái, Thập Đại Kiêu Vương tham gia trận chiến, chiến thắng đã được định sẵn.
Với sự tham gia của Thập Đại Kiêu Vương, việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều rồi, hàng trăm Thiên Quỷ nhanh chóng bị giết chết hàng loạt, chỉ còn một số lượng lớn Niệm Quỷ ở Địa Minh Cảnh, đương nhiên không thể kiên trì thời gian dài trước khi bị trảm sái.
Tam Đại Quỷ Vương liên minh, đã bị loài người tiêu diệt trong vòng chưa đầy một canh giờ, trận chiến kết thúc, tất cả Chúng Thiên Kiêu nằm trên mặt đất yếu ớt vì sự phản ứng dữ dội của đan dược, sắc mặt có chút đau khổ, nhưng mà trên khuôn mặt của mọi người đều có nụ cười phấn khích.
Cuối cùng đã thắng rồi, và trận chiến này, sự gặt hái mọi người có thể tượng tượng được, tuyệt đối không ít, hơn nữa việc Tiêu Trần và những người khác kết thúc trận chiến này đi đôi với việc được ghi lại xưa nay chưa từng có, đó là hoàn toàn đưa Quỷ Vương vào trong Ngũ Hành Đạo Cung, và để giết chết Bán Bộ Quỷ Vương.
Muốn biết, Ngũ Hành Đạo Cung đã được mở bao nhiêu lần, nhưng chưa từng có một người nào có thể giết hết tất cả Bán Bộ Quỷ Vương đến chết.
Về cơ bản mở Ngũ Hành Đạo Cung, Bộ lạc Quỷ Vương an toàn tuyệt đối, bởi vì không có người nào dám tấn công Bộ lạc Quỷ Vương, và Bộ lạc Bán Bộ Quỷ Vương cũng như vậy, loài người chỉ dám động thủ với những Bộ lạc Niệm Quỷ nhỏ bé.
Tuy nhiên lần này, dưới sự lãnh đạo của Tiêu Trần và Thập Đại Kiêu Vương, loài người đã càn quét toàn bộ Ngũ Hành Đạo Cung, trảm sái tất cả Quỷ Vương và Bán Bộ Quỷ Vương trong Ngũ Hành Đạo Cung, đây chắc chắn là điều mà trước đây không một con người nào đạt được.
Cùng ngồi bên nhau, trải qua trận chiến này, Tiêu Trần và những người khác bị tiêu hao năng lượng khá lớn, nhưng mà tâm trạng lúc này của mọi người rất tốt, như đã nói trước trận chiến, trận chiến này là trận chiến cuối cùng của mọi người trong Ngũ Hành Đạo Cung, vậy là thắng rồi chuyến đi đến Ngũ Hành Đạo Cung này xem như là một kết thúc hoàn hảo.
“Mộc Hợp, Lâm Nặc, Hoang Cổ, Cố Mộ, bốn người các ngươi thua rồi, đừng quên lời mời rượu khi quay về Thiên Thần Đại Lục đó.”
Sắc mặt có chút tái lại, nhưng mà trên mặt nở một nụ cười, Phụng Lăng Dạ nhìn Mộc Hợp bốn người họ mỉm cười.
Bốn người Mộc Hợp bọn họ vây giết Bách Thụ Quỷ Vương, nhưng mac đến cuối cùng mới có thể tấn công được, vì vậy dựa theo giao hẹn, bốn người bọn họ phải mời rượu mọi người.
Nghe lời Phụng Lăng Dạ nói, Mộc Hợp bất hảo khó nói:
“Hắn ta. Mẹ. Thật sự không may mắn lắm thôi, ai biết được Bách Thụ Quỷ Vương kia lại có bản lĩnh cao cường khôi phục được sức mạnh, vết thương trên cơ thể hắn ngay tập tức có thể được khôi phục, nếu không phải như vậy, bọn ta có lẽ sẽ là người đầu tiên giết được Quỷ Vương.”
Mộc Hợp trong lòng ấm ức, về sức mạnh của Bách Thụ Quỷ Vương có thể không phải là mạnh nhất trong Tam Đại Quỷ Vương, nhưng về khả năng phục hồi và mệnh lực, Bách Thụ Quỷ Vương chắc chắn sẽ hơn Lạc Nham Quỷ Vương và Trọng Sơn Quỷ Vương.
Vì khả năng phục hồi và mệnh lực của Bách Thụ Quỷ Vương rất khủng khiếp, bốn người bọn họ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giết được.
“Nói chuyện thì nói chuyện, Mộc Hợp, sao vậy, ngươi định khất nợ à?”
Nghe những lời Mộc Hợp nói, Hoàng Phủ Ngạo nói với một nụ cười trên khuôn mặt mình.
“Ai khất nợ hả, không phải chỉ là một bữa rượu thôi sao, ta mời.”
“Haha, được, nhưng mà ta không uống một bữa rượu bình thường, như vậy đi, ta nghe nói rằng Mộc Thiên Chủ, tổ tiên của Mộc Gia ngươi rất thích nấu rượu, tương truyền rằng có một vò rượu ngon được cất giữ hàng trăm năm rồi, vậy uống rượu này đi, thế nào, Mộc Hợp, ngươi có đồng ý không?”
Hoàng Phủ Ngạo nói tiếp.
Hũ rượu kiêu hãnh của Hoàng Phủ Ngạo, vậy chắc chắn là một bảo vật, ngay cả Mộc Thiên chủ cũng miễn cưỡng uống rượu, nghe những lời này, sắc mặt của Mộc Hợp ngay lập tức thay đổi, nếu như là một đồ vật khác, tổ tiên của ta vẫn có thể đồng ý, nhưng mà vò rượu đó là báu vật của tổ tiên đó.
Ngay cả các bậc thầy cũng thèm muốn vò rượu trong tay của Mộc Thiên chúa tể, bây giờ Hoàng Phủ Ngạo thực sự muốn Mộc Hợp mời tất cả mọi người loại rượu này.
Nhìn Mộc Hợp trả lời, Hoàng Phủ Ngạo nhìn với vẻ mặt một cách đắc thắng, mọi người cũng đang mỉm cười, có một tia mong đợi đối với vò rượu do Mộc Thiên Chúa Tể cai quản.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất