Vừa nhìn đã nhìn ra chút tính toán trong lòng của Bách Hoa Tiên Tử rồi, ngồi cùng với Chu đại thiếu gì chứ? Sao có thể?  

             Phải biết, cho dù là hạng Thiên Kiêu thì cũng không thể ngồi cũng với Bách Hoa Tiên Tử, đây còn không biết Chu đại thiếu từ đâu xuất hiện lại có thể khiến Bách Hoa Tiên Tử ngồi hầu hạ, quả thực nực cười, mà giải thích duy nhất, toàn bộ chuyện này đều là do Bách Hoa Tiên Tử tự biên tự diễn, Chu đại thiếu gì này chẳng qua là nghe theo mệnh lệnh của Bách Hoa Tiên Tử mà thôi.  

             Còn vì sao Bách Hoa Tiên Tử phải làm như thế, đương nhiên là bởi vì Tiêu Trần, muốn để Tiêu Trần ghen.  

             Xa vạn dặm từ hồ Thiên Đảo đi tới thành Ngũ Hành, còn tự biên tự diễn ra trò khôi hài này, hơn nữa mục đích chính là muốn để mình ghen, trên đường Tiêu Trần bất đắc dĩ cười khổ, đều nói Bách Hoa Tiên Tử này không chỉ có tướng mạo tuyệt mỹ mà còn mưu trí cũng là vô song, thậm chí còn có thể nói là nữ nhân hoàn mỹ, thế nhưng lần này sao lại trẻ con như vậy? Thế nhưng cũng chính bởi vì nàng ấy trẻ con như vậy, lại thể hiện ra một mặt đáng yêu của Bách Hoa Tiên Tử, còn có tình cảm của nàng ấy với Tiêu Trần, nếu không như vậy, nàng ấy đương nhiên không cần thiết làm như vậy.  

             Một mạch trở về chỗ ở, đám người Tiêu Trần ở một biệt viện độc lập, là một tên môn khách đã thuê lại, diện tích không lớn, thế nhưng thỏa mãn sinh hoạt thường ngày ăn uống của đám người Tiêu Trần rồi, hơn nữa mọi người cũng không thể ở nơi này lâu. Nhiều nhất cũng là năm, sáu ngày Ngũ Hành Đạo Cung cũng sắp mở ra rồi, đến lúc đó mọi người sẽ tiến vào Ngũ Hành Đạo Cung.  

             Trực tiếp quay về nơi ở, cùng lúc đó, Bách Hoa Tiên Tử đang ở bên trong Bách Tiên Lâu nghe được tin tức này, lúc này nụ cười trên mặt chìm xuống, trong miệng còn khẽ kêu lên: "Tiêu Trần chết tiệt, đồ đầu gỗ thối, đồ đầu gỗ mục..."  

             Tức giận nảy sinh, mà đối diện với Bách Hoa Tiên Tử là một tên trẻ tuổi tướng mạo tuấn lãng, khí chất bất phàm, lúc này đang có chút thấp thỏm, đứng ngồi không yên.  

             Hắn ta chính là Chu công tử, thân phận cũng xem là tốt, nhưng chỉ hạn chế ở trong thành Ngũ Hành thôi, vốn toàn bộ sự việc giống như Tiêu Trần nghĩ vậy, là một màn kịch Bách Hoa Tiên Tử tự biên tự diễn, thế nhưng đáng tiếc vai chính là Tiêu Trần lại hoàn toàn không theo sách vở ra bài, trực tiếp đi rồi, như vậy, Bách Hoa Tiên Tử đương nhiên cũng không có cách nào diễn tiếp được.  

             Một trận tức giận mắng mỏ, sau đó Bách Hoa Tiên Tử lãnh đạm liếc nhìn Chu đại thiếu, không hề nể mặt quát lên: "Cút."  

             Chu đại thiếu đáng thương, lúc này biến thành thùng trút giận của Bách Hoa Tiên Tử Bách, nhưng cho dù như vậy, hắn ta cũng không dám than thở, lập tức vội vàng ra khỏi phòng.  

             Đuổi xong Chu đại thiếu, Hoa Tiên Tử càng nghĩ càng giận, Tiêu Trần chết tiệt này, chẳng lẽ bản thân kinh khủng như vậy? Ngay cả nhìn một chút mình thôi cũng không muốn?  

             Phải biết, phóng tầm mắt toàn bộ Thiên Thần lục địa, một câu nói của Bách Hoa Tiên Tử quả thực có vô số kẻ đồng ý vì nàng ấy nhảy vào nước sôi lửa bỏng, thế nhưng cứ là Tiêu Trần, hoàn toàn không thấy mình, điều này khiến Bách Hoa Tiên Tử bị đả kích.  

             Trong lòng mắng Tiêu Tần một trận, cuối cùng, Bách Hoa Tiên Tử giận đùng đùng rời khỏi Bách Tiên Lâu, đi thẳng đến chỗ ở của Tiêu Trần.  

             Chỗ ở của đám người Tiêu Trần cách Bách Tiên Lâu không xa, rất nhanh, Bách Hoa Tiên Tử đã đi tới ngoài sân, một tên môn khách mở cửa cho Bách Hoa Tiên Tử, khi nhìn thấy người tới là Bách Hoa Tiên Tử, tên môn khách Thiên Kiêu này trực tiếp mở ra, trên mặt càng lộ ra vẻ mặt ta hiểu rồi nói.  

             "Bách Hoa Tiên Tử nhất định là đến tìm Yêu Kiếm Kiêu Vương đúng không? Hắn ở phòng phía Đông."  

             Không ngăn cản, thậm chí còn chủ động thông báo gian phòng của Tiêu Trần, nghe thấy lời của tên Thiên Kiêu này, Bách Hoa Tiên Tử khẽ mỉm cười với hắn ta, thấy thế, tên Thiên Kiêu lúc này lộ ra vẻ si mê, mãi cho đến khi Bách Hoa Tiên Tử rời đi mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.  

             Vốn không ngờ tới Bách Hoa Tiên Tử sẽ trực tiếp đến giết tận cửa, lúc này Tiêu Trần vốn là đang nhắm mắt tu luyện, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy Bách Hoa Tiên Tử nổi giận đùng đùng đi vào, nhìn thấy Tiêu Trần, trực tiếp mở mồm mắng.  

             "Tiêu Trần, ngươi khinh người quá đáng, ở trong mắt ngươi, lẽ nào ta khó coi như vậy sao? Ngay cả nhìn ta một cái ngươi cũng không muốn, đúng không?"  

             Tức giận quát mắng, thế nhưng nói xong, trong mắt của Bách Hoa Tiên Tử lại dâng lên nước mắt, thấy thế, Tiêu Trần hết chỗ nói.  

             Nhìn ra toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của Thiên Thần lục địa, người dám to gan tự tiện xông vào nơi ở của Tiêu Trần còn mở miệng quát mắng tuyệt đối không nhiều, cũng chỉ có mấy người Kiêu Vương kia mà thôi, mà bây giờ lại thêm một Bách Hoa Tiên Tử, đồng thời đối với sự tức giận quát mắng của nàng ấy, Tiêu Trần lại không còn cách nào, bản mình lại không thể đánh nàng ấy một trận được?  

             Nhìn thấy nước mắt của Bách Hoa Tiên Tử như mưa, Tiêu Trần bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới trước người Bách Hoa Tiên Tử, sắc mặt có chút phức tập nói.  

             "Tiên Tử sao lại nói lời ấy, dung mạo của Tiên Tử như tiên nữ, cho đến nay đều là Tiêu mỗ ta không dám trèo cao mà thôi."  

             Thực sự không muốn có quá nhiều hiểu lầm với Bách Hoa Tiên Tử, thứ nhất là bởi vì mình đã có Tần Thủy Nhu, tuy dựa theo nhận thức của Thiên Thần lục địa, một chồng nhiều thiếp rất đỗi bình thường, thế nhưng Tiêu Trần không muốn Tần Thủy Nhu đau lòng, còn nữa mình cũng không muốn đem quá nhiều tinh lực đặt ở tình yêu nam nữ, nếu như hôm nay Bách Hoa Tiên Tử đến rồi vậy thì đem mọi chuyện nói rõ ràng đi, nghĩ như vậy, Tiêu Trần mở miệng nói.  

             Lời đã nói rất thẳng thắn rồi, Bách Hoa Tiên Tử nghe xong trầm mặc, sắc mặt không ngừng thay đổi, đối với lần này, Tiêu Trần cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đứng ở một bên lựa chọn cách im lặng.  

             Bản thân mình cũng đã nói như vậy, tin rằng Bách Hoa Tiên Tử cũng có thể hiểu ra rồi chứ.  

             Một lúc lâu trôi qua, Bách Hoa Tiên Tử đã ngừng khóc, thần sắc trong mắt dần trở lên kiên định, hình như là quyết định quyết tâm một cái gì đó, nhìn Tiêu Trần, Bách Hoa Tiên Tử hình như là dùng hết sức lực của toàn thân hét lên vậy.  

             "Tiêu Trần, ta thích ngươi, ta chính là thích ngươi, ở hồ Thiên Đảo, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi, hôm nay ta nói cho ngươi biết, cả đời này ta sẽ dựa vào ngươi, ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào thế nhưng ta chính là thích ngươi, chính là muốn lấy ngươi, ngươi không cắt đuôi được ta đâu, cả đời này ngươi cũng không thể cắt được."  

             Đường đường là Bách Tiên Lâu Thập Diễm Chi Thủ, lúc này Bách Hợp Tiên Tử lại vô lại như vậy, nói xong lời nói này, sắc mặt Bách Hoa Tiên Tử đỏ lên, hiển nhiên bày tỏ ra như vậy, cũng là khiến trong lòng của Bách Hoa Tiên Tử giận dữ và xấu hổ không ngớt, có điều, nàng không hối hận, từ sau lần từ biệt ở hồ Thiên Đảo, nàng đã thử quên đi Tiêu Trần, thế nhưng đáng tiếc, không thành công. trái lại ngày càng nhớ Tiêu Trần, đã từng rất nhiều lần, Bách Hoa Tiên Tử đều muốn tự mình đi tới Cửu Tiên cung để tìm Tiêu Trần.  

eyJpdiI6InpMWVFMeEVZazRcL1RjZEI5UTN5K3hBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBob1ZIUXFPbFZacENBVjVVOVRSMEJBZ3lKWmlBUkZ6N2xtS24xd2ZaQjRaNVRsSWQzUUhyUlFWSUE1eGRJdUVSQUdWV2dnVUJFQlVnZlN6NnVTMVwvZldOUUhcLzE1T1loelYrUVpQR1hDVXJTS2NCQlM1MlwvQjNpRERXYzRReDFXTUp1NjJ3UzVBc0lpZlc1VVZHdjJOem1BaFpmdDBmUUJUd1NcL0NlMUNLUWV1cjdQQlFBV0JvRnVxSFZHMUtsKzhLMXVYVnhaOU1BM3h4N2F5MzZMNk13bEp2NEpKdlwvR0ZCZlRjRmFGck5zd0NpUWNKZUY4QU0zNWVRd0l5TnZnSjBuUjJReEFORlp2WTBPdGlwQ1lQZkY3UTJ6akNVMXZBRmdRUkhBakJjS2dpbnFTRzhuYWorYndkZFBCemdzK21NM09wN3JXNzZPK3VqTndYeUJjbTVWNlwvalJ1NmRqakpIbkhKZHM1TlA1UFwvbTJrZ2Q3dHF3aXNqYUgzWTdJNE40Q2crS1RJMFY0RUZiMFVEMmR4dEpwTkM0ZUF3NW9YNytVYmtYRFZBckE0WWNpdElCakNuSGp2b0w3T1RvUm9ncnF3OCs0c3FTWDllVTRkNXBnb0xud2Q2MWN6T2RwWUE5ODhFXC8zNkpqcXFaQmFpbFUreExTQXVlTklOcHNVSGxkTnRwVjdSNmlBVXJ5VTJcL25Nc2FmZz09IiwibWFjIjoiMTUxNTUyNTQ1YjQ0YTc1MzQyZjcwMzY3NmRiZjFmMmI3OWRmOTMzMzA5OGM0ZGQ2YzdiYzM2ZmU5MzgwMmFkOSJ9
eyJpdiI6IlhiN3BGbW9aaFo1OHp0Q2JXcDY5UUE9PSIsInZhbHVlIjoiTlRlc2dqOTB4YUl4XC9rSmdvamxtbDk1T1J3ZHMyMEdja1VBR09Sa2NPTnBiNWdPbFlST2pRSStGTUV1b0FveEZYM2U0aUVjOERJT09uUFNxWDArcUFhMG1tRWhBK1FSbkdtMSttMnhDWTFsYTVVWURxUkRNOWtTQTZ2ZklTOFFWVHBhQnVwcjB6aXFzYU5VMXVjY2NxVGozcEd3aFB4anBcLzVQU3dpYnZYVUlCT1BUKzZUdTJEOGlrUDhkbmNxTW85VFlmdVRKQ0ZmRlgrTHpLN0o1c2tJeFpqQmZcLzJTczdYNHZUOVNDZXhzcyttMFdYOW9qaFRaSUtIMlNQVDFuaUQrZnJuXC8xMGNFNis1TnZUcnEzVEVaZUNIcGd0VnFtN0dHZFA4bmFyd0tpRzh5MTl2OUROeTFqZnB4VnNsejBib3BiR1F5OUt1dlNhUUFKejZ4eklyTWpwdCthTk1FVUxvQ0gycWJxTlgzVkFJMkVMdWl4ZktJQU8xK3YzNkV5OEJEMlVYXC9yRHJDSFhmdGtqU3BvVjVPOWM2OTFWY3U0XC96OGtBbngxZ1wvbHdyS3U2TURiekg5dHQrdlh1bDN5V3dYZXFQRXM0b25jckw0Y0pCWGFWN2lMelhNV2JPUFRaeVhxajdvM2NqUTJKUFg0UkZqb1BmbHd1d2NIQXV2b2xNNGdVV3dBZlE5U1JucWlBYUVLMjBnaXhtYmQ3U3hpdkFaWmt2N2VJXC9RaTNRVytlNm1QcVFLRVVvaFk3aDNIV2hcL2ZEenRDRlwvVk9DY3cwckJjT1dXVXN3ZXNKeVY0XC9cL2p4ZSsrSTBxM1o4RXhsM2FoWkw4T291QXZzVnlVR3FOS3N5TmljWGZqQXZ3eHpaaW9BRzZKWWRVUzl5VVwvYnBxNk1McnZkQUdBYWh5dnRxcnY1ZnZMZ1wvNyswZGVhWlwvRXR2cUxFYTBoUXI4MVp5RjV1ZGdlOHk3Y3pWc1l5c2N0NFZGZUxYdkc4bEh3ZTlwUDlmZWNcL2d3dCtOd1wvT05IMmR2bEtjQyswWHVqQzZxVTA3aEt5MWR0RDg1R0lySUltY0NcL2hFbUlVVkhCV2MwajB3dWRDMzdObnliWDhYS2tzVEYrTVhvSTJIOUxhdmJRYldPM09zRk1ibkVQRFZJQ1BxcmdheHNlRFBoNmdnaFhpMzdDOFRLd3F1VUVjQ0xUbGF4WXYremtZMlh0bmdUa2tiTW5YRDE2cVhuVmE5NXBZNUVyK1BhSytBVkVkeHhqalBvMzZ3amZvK1wvNStGT0JXeSIsIm1hYyI6IjEwOTIyYzlmMmM4NTY0MmEyOWJmNDdlMzE3MmFmNGNkMzYzN2RmMGQ1MTQ3ZThhYTQzZjVkOWQ1Yjc3NTE1NTkifQ==

             Có người muốn ám sát Tiêu Trần, đồng thời cùng lúc tên áo đen này ra tay, sắc mặt của Bách Hoa Tiên Tử đang đứng ở trước mặt Tiêu Trần liền thay đổi, hoàn toàn không kịp cân nhắc, theo bản năng đẩy Tiêu Trần ra, để thoát khỏi đòn trí mạng này, nhưng đáng tiếc phi đao không đâm trúng vào Tiêu Trần, nhưng lại đâm vào trước ngực của Bách Hoa Tiên Tử.

Ads
';
Advertisement