Sợ hãi!
Ngạc nhiên!
Nghi ngờ!
Khó hiểu!
Đủ loại cảm xúc phức tạp thoáng chốc dâng trào.
Nỗi khiếp sợ quỷ dị, khó nói nên lời tựa rắn độc chớp mắt tràn vào lồng ngực Tiết Hải Sâm!
“Anh... Tại sao anh vẫn còn sống?”
Đầu óc Tiết Hải Sâm chẳng thể phản ứng nổi, anh ta hét lớn.
“Cậu Tiết, chẳng lẽ anh muốn tôi chết đến vậy ư?”
Tần Duy nở nụ cười lạnh lùng quái dị.
Đáy lòng Tiết Hải Sâm rét run, anh ta biến sắc, phẫn nộ quát: “Giết anh ta cho tôi!”
Đám đàn em của anh ta cầm súng vừa chuẩn bị nhắm bắn...
Pǎng pång pång!
Một loạt tiếng súng dày đặc vang lên!
Đám đàn em của Tiết Hải Sâm còn chưa phản ứng kịp, toàn bộ đã trúng đạn mà ngã vào vũng máu.
Mặt mày Tiết Hải Sâm đầy vẻ sợ hãi, bấy giờ anh ta mới chú ý, anh ta đã bị vô số họng súng nhắm vào.
“Tần...Tần Duy, rốt cuộc anh là ai?”
Khóe môi Tiết Hải Sâm run rẩy, sắc mặt hoảng sợ.
Ánh mắt Tần Duy lạnh lẽo, chậm rãi bước đến gần Tiết Hải Sâm.
Trong lòng Tiết Hải Sâm cực kỳ sợ hãi, anh ta muốn bỏ chạy, nhưng tay chân lại bị gãy, anh ta chỉ đành ngồi trên xe lăn, nhìn Tần Duy càng lúc càng đến gần mình.
Rất nhanh, Tần Duy đã đến trước mặt Tiết Hải Sâm.
Tròng mắt lạnh lùng toát ra ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Giọng nói trầm thấp: “Tiết Hải Sâm, tôi biết anh có thù phải trả, không phải thứ tốt lành gì!”
“Nhưng tôi chẳng ngờ, dù tay chân của anh đã bị đánh cho gãy, nhưng vẫn muốn đến trả thù tôi!”
“Điều khiến tôi không ngờ hơn là, anh lại ra tay ác độc đến vậy, chẳng những muốn giết tôi, còn muốn giết cả nhà tôi nữa!”
“Họa không liên quan đến người nhà, anh làm thế, khác nào súc sinh!!!”
Tần Duy nói đến cuối cùng, đã giận đến độ gầm lên.
Thoáng chốc bùng nổ mạnh mẽ ý muốn giết người!
Tiết Hải Sâm nghe vậy mặt mày tái nhợt, toàn thân không nhịn được mà run rẩy.
Trong ánh mắt của Tần Duy, anh ta cảm nhận được ý muốn giết người mãnh liệt.
“Tần Duy, rốt cuộc anh là ai?”
Tiết Hải Sâm khàn giọng.
Anh ta không hiểu, rõ ràng Tần Duy này chỉ là phế vật!
Tại sao ngay cả Gấu Xám cũng chết trong tay anh.
Vốn tưởng rằng Tần Duy chết chắc rồi, nhưng cuối cùng vui mừng cũng như không.
Ngay cả mạng nhỏ của mình cũng bị vướng vào trong chuyện này.
Tần Duy nở nụ cười lạnh lùng quái dị.
“Anh hỏi tôi là ai à?”
Nói xong câu này, hai người Thương Hổ và Thanh Xà đã đứng sau lưng Tần Duy.
Nhìn thấy cảnh đó.
Đồng tử Tiết Hải Sâm bỗng co lại.
Sắc mặt anh ta thay đổi lớn, hai tròng mắt hoảng sợ đến độ sắp nổ tung.
“Anh! Anh là cậu Tần!”
Lòng dạ Tiết Hải Sâm nhấc lên sóng to gió lớn.
Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ.
Tần Duy lại là cậu Tần!
“Không! Không thể nào, chuyện này không thể nào!” “Phế vật như anh, sao có thể là cậu Tần được!”
Tiết Hải Sâm lập tức gào lên, không muốn tin tưởng.
“Sắp chết đến nơi, còn lời gì muốn trăn trối không?”
Ánh mắt Tần Duy lạnh lẽo, lóe lên sát khí.
Tiết Hải Sâm run lên: “Cái gì!!! Anh muốn giết tôi!”
“Tần... Tần Duy, anh biết tôi là ai không hả?”
“Tôi là cậu Tiết, anh giết tôi, không sợ nhà họ Tiết trả thù sao?”
Tần Duy lấy khẩu súng ra.
Chĩa vào mi tâm Tiết Hải Sâm.
Sắc mặt hờ hững, ánh mắt lạnh băng.
“Không!”
“Đừng giết tôi!”
“Xin anh, đừng giết tôi!”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin anh!”
“Sau này tôi không dám nữa, tôi cũng không cần Dương Nhã Tinh...
“Xin anh...
Tiết Hải Sâm khiếp sợ đến tột độ, tròng mắt anh ta trợn to, không ngừng cầu xin.
Pǎng!
Tần Duy bóp cò.
Viên đạn xuyên qua mi tâm Tiết Hải Sâm!
Mất mạng ngay tức khắc!
Dù Tiết Hải Sâm đã chết, Tần Duy vẫn giận dữ khôn nguôi!
Nếu tên khốn này không bắt cóc mẹ anh!
Chắc chắn Tần Duy sẽ không nảy sinh ý muốn giết người!
Gấu Xám cũng vậy, Tiết Hải Sâm cũng thế... Chết cũng chưa hết tội!
“Mẹ tôi thế nào?”
Tần Duy ném súng, bước đến xe cứu thương, dò hỏi.
“Chảy máu quá nhiều, hoảng sợ quá mức, trên người có nhiều vết thương, nhưng không nguy hiểm tính mạng”
Bác sĩ theo cùng nói.
Bấy giờ Tần Duy mới yên tâm.
Tuy anh biết y thuật, nhưng vết thương thế này, chỉ có thể tĩnh dưỡng chữa trị.
Tần Duy theo mẹ vào bệnh viện.
Thương Hổ và Thanh Xà ở lại dọn dẹp hiện trường tan hoang.
Đối với Trung Hải mà nói, hôm nay không thể xem là một ngày bình thường được.
Gấu Xám là một trong Tam Hùng của Trung Hải, tối nay đã bị tiêu diệt, bản thân Gấu Xám cũng mất mạng.
Tin tức quan trọng thật sự, lại là Tiết Hải Sâm cậu chủ nhà họ Tiết, cũng bị người ta giết chết một cách thần bí ngay trong tối nay.
Hai sự việc kia đã khiến cả Trung Hải chấn động chỉ trong thời gian ngắn.
Dẫu không ai biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn trong khoảng thời gian sắp tới!
Nhà họ Tiết cũng vậy, Gấu Xám cũng thế, đều là người tài của Trung Hải.
Nhất là nhà họ Tiết, xếp hàng đầu trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải, thực lực mạnh mẽ.
Tiết Hải Sâm bị giết, nhà họ Tiết chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Còn về Gấu Xám, là một nhánh của Hồng Minh!
Hồng Minh càng không thể ngồi yên không quan tâm đến
Nhà họ Tiết lúc này!
Một thi thể máu me đầm đìa được khiêng vào cửa lớn nhà họ Tiết.
Cả nhà họ Tiết cực kỳ phẫn nộ, gào khóc thấu trời!
“Con trai! Con của tôi!!!”
Gia chủ nhà họ Tiết, Tiết Bá Thanh ôm con trai đau đớn bật khóc.
Hết sức đau buồn!
“Là ai?”
“Rốt cuộc là ai đã giết con trai tôi!!!”
Tiết Bá Thanh giận dữ gầm lên.
Một người có dáng vẻ quản gia cúi đầu nói: “Hiện trường không còn người sống sót, không tra được manh mối gì”
“Nhưng mà...
Quản gia kia lên tiếng.
“Nhưng mà cái gì?”
Tiết Bá Thanh phẫn nộ hỏi.
“Trước khi cậu Tiết qua đời, vẫn luôn muốn tìm một người tên Tần Duy để báo thù”
“Tần Duy kia là kẻ thù sinh tử của cậu Tiết, tay chân cậu ấy bị gãy, nghe nói có liên quan đến tên họ Tần kia!”
Nghe thấy câu này, mặt mày Tiết Bá Thanh tràn ngập sát khí.
“Là Tần Duy ra tay?”
Quản gia lắc đầu đáp: “Xét từ tình cảnh ở hiện trường, Tần Duy không có bản lĩnh đó.
“Nhưng cậu Tiết bị hại, chắc chắn có liên quan đến tên kia!”
“Điều tra!”
“Tra rõ cho tôi!”
Tiết Bá Thanh ngập tràn ý muốn giết người.
Đau đớn phẫn nộ gào lên: “Mối thù giết con, không đội trời chung!” “Mặc kệ là ai, tôi phải để kẻ đó chôn chung với con trai tôi!”
“Con trai, cha xin thề, thù này không trả, quyết không bỏ qua!!!”
Suốt đêm, Tần Duy đều ở cạnh mẹ mình trong bệnh viện.
Tự tay anh nấu thuốc trung y cho mẹ uống.
Một ngày sau Lý Lục Loan mới tỉnh lại.
Trải qua một đêm được Tần Duy chăm nom, sắc mặt bà ấy tốt hơn nhiều, cơ thể cũng hồi phục hơn. “Mẹ, không sao rồi, không sao rồi..”
Tần Duy kể lại đơn giản sự việc tối qua một lượt, sau đó đút bà ấy ăn cháo.
Chờ tâm trạng bà ấy ổn định, Tần Duy mới sắp xếp Tần Gia Lệ chăm sóc bà ấy.
Ra khỏi bệnh viện, trong lòng Tần Duy vẫn còn sợ hãi.
Nếu tối qua không đến kịp lúc, mẹ anh thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này, Thương Hổ đi tới.
“Duy Nhi, chuyện tối qua gần như đã ém xuống, đúng rồi, mẹ em không sao chứ?”
Tần Duy lắc đầu đáp: “Đã khỏe hơn nhiều, anh Thương Hổ, chuyện tối qua cám ơn mọi người”
Thương Hổ xua tay: “Đây là chuyện bọn anh nên làm.”
“Nhất là nhà họ Tiết, dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng anh đoán họ vẫn sẽ tìm đến em!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất