Tần Duy kể lại cho Dương Nhã Tinh nghe chuyện nắm giữ tư liệu phạm tội của Lưu Giang. 

Nghe Tần Duy kể xong, lúc này Dương Nhã Tinh mới giật mình. 

Chẳng trách Lưu Giang lại e ngại Tần Duy như vậy, thì ra do trong tay anh có nhược điểm của ông ta. 

Trước cửa nhà họ Dương, hai người Dương Đình Lâm đúng lúc đi ra ngoài và nghe rõ cuộc đối thoại của hai người. 

Bọn họ cũng giật mình, thì ra Lưu Giang lại nghe lời như vậy. 

Cũng không phải vì Tần Duy ghê gớm gì. 

Mà vì anh nắm được nhược điểm của người ta để uy hiếp... 

Sắc mặt của hai vợ chồng Dương Đình Lâm vẫn không có được tốt. 

Dù sao, bởi vì Tần Duy đã khiến căn gia đình bọn họ phải giáp mặt với vô số kẻ địch, cất bước gian nan. 

Hai người hừ lạnh một tiếng, không nói một lời lái xe rời khỏi nơi này. 

Đối với thái độ của hai vợ chồng Dương Đình Lâm, Tần Duy cũng không cảm thấy bất ngờ gì cả. 

Anh biết hai người này hết sức coi thường anh. 

“Ông chú, anh đừng nóng giận, ba mẹ em là kiểu người như thế đấy” 

Dương Nhã Tinh sợ Tần Duy tức giận, vội vàng nói. 

Tần Duy thở dài một hơi, lập tức cười bảo: "Nhã Tinh, anh không có tức giận” 

"Anh chỉ đang suy nghĩ, thân phận của anh, địa vị của anh, hoặc là tài phú cùng thanh danh của anh đều không xứng với em, em ở bên cạnh anh nhất định sẽ mệt chết đi 

được." 

Dương Nhã Tinh nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi: "Ông chú, anh lại nói bậy rồi, em đã nói là em không quan tâm đến những thứ này mà" 

Tần Duy cười cười, lắc đầu nói: "Nhã Tinh, ở thế giới thế tục này, không ai có thể hoàn toàn ngoại lệ” 

“Anh biết em sẽ không để ý, nhưng rất nhiều người sẽ để ý, bọn họ sẽ luôn dùng ánh mắt khác thường nhìn chúng ta. 

"Ba mẹ em, gia đình em, bạn bè em, thậm chí tất cả mọi người xung quanh, bọn họ đều sẽ chống lại chúng ta, chỉ cần chúng ta ở bên nhau một ngày, tình huống này sẽ tiếp tục kéo dài thế đấy... Chúng ta sẽ không hạnh phúc đâu." 

Lời nói của Tần Duy khiến hốc mắt Dương Nhã Tinh đỏ lên. 

“Ông chú, anh đừng nói nữa, anh đừng nói nữa.. 

Cô cảm giác được cảm xúc của Tần Duy có chỗ không đúng lắm, cho rằng Tần Duy muốn chia tay. 

Lòng Tần Duy mềm nhũn, anh lau đi nước mắt nơi khóe mắt Dương Nhã Tinh. 

“Cô bé ngốc, em khóc cái gì? 

“Ông chú, có phải anh muốn chia tay với em không?” 

Khóe mắt Dương Nhã Tinh đỏ bừng, nước mắt không ngừng chảy xuống. 

“Sao có thể thế được, anh muốn nói, mặc dù hiện tại rất nhiều người không coi trọng đoạn tình cảm này của chúng ta, cũng có rất nhiều người xem thường anh.” 

“Nguyên nhân căn bản là gì anh biết, gia thế bối cảnh của anh đều rất bình thường, hơn nữa còn từng đi ở rể, bởi vậy rất nhiều người đều xem thường anh” 

“Nhưng anh không thể khinh thường chính mình” 

"Tuy rằng hiện tại anh không quyền không thế, nhưng anh sẽ cố gắng dựa vào chính hai tay của mình tạo ra một cuộc sống có thể cho em hạnh phúc, Nhã Tinh, em có bằng lòng đi tiếp với anh không?" 

Ánh mắt Tần Duy dịu dàng nhìn Dương Nhã Tinh. 

"Ừ." 

Dương Nhã Tinh không chút do dự, cô gật đầu nhào vào lòng Tần Duy. 

“Ông chú, cho dù anh có bối cảnh hay thân phận gì, có tiền hay không có tiền, cho dù ăn cám nuốt rau, em vẫn thích anh. 

“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh” 

Cảm nhận giai nhân mềm mại trong lòng, Tần Duy ôm chặt lấy cô. 

“Nhã Tinh, anh sẽ không để em phải thất vọng đâu” 

Trong lòng Tần Duy đã quyết định một điều. 

Cho dù cả đời này có xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ tốt người phụ nữ trong lòng này, sẽ không để cho cô chịu chút ấm ức nào. 

Biệt thự nhà họ Tiết. 

Loảng xoảng! 

Tiếng gạt tàn thuốc rơi trên mặt đất đinh tai nhức óc, quanh quẩn trong đại sảnh biệt thự. 

Hai mắt Tiết Hải Sâm phun lửa, ngồi trên xe lăn lửa giận ngút trời. 

Vừa rồi, anh ta nhận được tin tức, dưới sự giúp đỡ của Tần Duy, nhà họ Dương đã lấy lại quyền thi công. 

Anh ta tức giận đến nỗi tâm trạng hậm hực của bản thân càng trở nên tồi tệ hơn! 

“Tin tức là thật sao?” 

Tiết Hải Sâm bình phục cảm xúc đôi chút, nói với vệ sĩ áo đen trước mắt. 

“Cậu Tiết, tin tức đã chứng thực, không biết Tần Duy thuyết phục Lưu Giang như thế nào, nhưng quyền khởi công hạng mục khu Vạn Phong đã được phê chuẩn rồi. 

Tên áo đen nói. 

“Tần Duy!” Tiết Hải Sâm rít gào một tiếng, vẻ mặt đầy lửa giận, cuồng loạn nói: "Tần Duy! Lại là cái tên Tần Duy này!” 

“Tên khốn kiếp, nếu ông đây không giết chết tên đó thề không làm người!” 

Tiết Hải Sâm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. 

“Cậu Tiết, nên xử lý Tần Duy này như thế nào?” 

Tên áo đen hỏi. 

Sắc mặt Tiết Hải Sâm âm trầm, anh ta suy nghĩ một chốc, sau đó nói: "Lúc trước tôi đã phái sát thủ ám sát anh ta, nhưng cứ theo lời mấy sát thủ kia nói, thân thủ Tần Duy này có phần lợi hại, người bình thường có lẽ không phải là đối thủ của anh ta.” 

“Vậy ý của cậu Tiết là?” 

Người áo đen kia hỏi. 

Tiết Hải Sâm suy nghĩ một lát. 

Anh ta móc điện thoại di động ra rồi gọi một cuộc điện thoại. 

Trong một khách sạn năm sao cao cấp ở Trung Hải. 

Bên cạnh cửa sổ sát đất, một người đàn ông ngâm mình trong bể bơi. 

Tướng mạo của người đàn ông đó rất thô, hơn bốn mươi tuổi, mặt đầy râu ria, giữa mày mơ hồ ẩn hiện sát khí. 

Ngực lộ ra trên mặt nước, cơ bắp nở nang, tràn ngập cảm giác sức mạnh bùng nổ. 

Bỗng nhiên, ông ta run rẩy một cái, một người phụ nữ tướng mạo diễm lệ nhô lên mặt nước. 

Phù... 

Người đàn ông thở dài một hơi, cầm lấy rượu vang đỏ bên cạnh nhấp một ngụm. 

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động đặt bên cạnh bể bơi bỗng nhiên vang lên. 

Người phụ nữ kia bơi qua, cầm điện thoại di động lên. “Ai gọi tới thế." Người đàn ông nhắm mắt lại nói. 

“Tiết Hải Sâm, vị cậu chủ nhà họ Tiết kia gọi tới. 

Người phụ nữ nhìn thoáng qua màn hình, sau đó đáp lời. 

Người đàn ông mở mắt ra, hơi nhíu mày. 

“Cậu ta gọi điện thoại cho tôi làm gì? Đưa điện thoại tới đây” 

Người đàn ông vẫy vẫy tay. 

Người phụ nữ đưa điện thoại cho ông ta. 

“Ha ha, anh Hùng, bây giờ anh đang làm gì vậy?” 

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tiết Hải Sâm. 

“Chuẩn bị đi ngủ, cậu Tiết, có chuyện gì sao?” 

Người đàn ông trầm giọng nói. 

“Có một chuyện muốn nhờ, không biết anh Hùng nghĩ sao?” Tiết Hải Sâm ở đầu dây bên kia cười nói. 

“Không phải chuyện làm ăn thì miễn bàn.” 

Người đàn ông có chút không kiên nhẫn. 

"Cuộc buôn bán lớn ba trăm tỷ, anh có muốn làm hay không?" 

Tiết Hải Sâm cười nói. 

“Ồ? Cậu nói đi.” 

Hai mắt người đàn ông trung niên hơi hứng thú nheo lại. 

“Giúp tôi giết một người, sau khi chuyện thành công, anh sẽ có được ba trăm tỷ!” Tiết Hải Sâm trầm giọng nói. “Ba trăm tỷ? Vung tay lớn thật. 

"Không biết là vị nhân vật nào đáng giá để cậu bỏ ra ba trăm tỷ để đi giết gã?" 

Anh Hùng hơi có chút ngoài ý muốn, cái giá này đối với ông ta mà nói rất mê người. 

“Hiện tại tôi đang gửi tài liệu cho anh, nếu anh cảm thấy có thể hợp tác thì gọi lại cho tôi. 

Sau khi cúp điện thoại, anh Hùng mở tài liệu Tiết Hải Sâm gửi tới ra xem. 

Xem xong những tài liệu này, anh Hùng nhíu mày. 

Nguyên nhân không phải gì khác mà là bởi vì Tần Duy này quá bình thường. 

Không quyền không thế, gần như không hề có bối cảnh gì. 

Người như vậy cũng đáng để Tiết Hải Sâm bỏ ra ba trăm tỷ mời ông ta ra tay ư? 

“Anh Hùng, anh có nhận đơn hàng này không?" Người phụ nữ kia bơi tới, dựa sát vào ngực ông ta mà hỏi. 

“Nhiệm vụ này quá đơn giản, có phải tên họ Tiết này muốn hãm hại tôi không?” 

Anh Hùng nhíu mày. 

eyJpdiI6InVBNkV5Q3ZiYUsyblppXC9EbVQ4bnF3PT0iLCJ2YWx1ZSI6Iis4WFwvd3dDa3dJTE8rZnJUU1lTME1OZ1RzRE9MeXJrckZEcXZ0UXVHaVNnS1NOVU4yTUtiVzcxYVV6R2hcL0p4TUptRXZtS3NSSVViTlZncVZGNWUxZEZlK1pxOG9neUhcL3JBZ0RYRXhcL3JhVGIwTXlHOUdBVnRaNXBOZjArcldsSjZadlVwSThxd1hTc3BRN25uVjE4bXFVVzFRZlZ4bXNKQ2tMQWtXN05DdWpxME9DNHFBUExzenhzYTVMcjZ4RWFrQ2xmdzN1Nk1mSURQVW9vRTZlbDlYMzlKdkdveG9TNDArMWNlN2lWY3NYdHhoSmpyakNlSEJYU0FxXC9zQ2lORFdCS3JUZ0wrMFozSERvcmhWbVBCRnZVRFJhNGZqdXJFOHlwREtpbXpoaDJHUlN2SzMrU1lrSklHeEgyRGpnYXEiLCJtYWMiOiJlNDRmMTFmNzY5NDM1NGZiZWJiMTM1Y2QwMjExNDlmMWFmZjdjNmEzZWZkZTg2MmU5YjQwNGQ5YjVmYThjMDY5In0=
eyJpdiI6IkV0akh2XC9GR2VFUlhvc1VEU0taQ21RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBGR3ltQlRNUk1EeVdMSUozd0JRekRwY0NhRERvMXJcL0V4MVlGc0kweDBYNzB2VThnVzd5blY5dWViMlVFRVpMQkJKcG5hZ2RVeFRKOXZuN2RXSmlzeW5kZ2VLNGZOYTJCTUxPOElxcHJEdklTMHFYYUtjZWswOXk1QU5iQXJvUFExUUU5UHpaXC85Ukg2SVhJMlFPWkxnPT0iLCJtYWMiOiI5YzRmNGJhYzYwNDkyZjg3ZjFhOTI4NTg3N2Y2Y2UzMDUxY2M2ZTVjOWNjN2FlMGY4NWQwMjk0YjZmNWRmNmNiIn0=

Anh Hùng gật gật đầu, sau đó gọi điện thoại lại cho Tiết Hải Sâm.

Ads
';
Advertisement