Cho nên Dương Khai cảm thấy mình chỉ cần trốn trong Hư Không Địa thì sẽ không có vấn đề gì, Hư Không Địa bây giờ có hai đại Thánh Linh tọa trấn, trong đó có một người là Bí Hý đã sống qua vô số năm, địch nhân không xuất động Khai Thiên bát phẩm thì đừng mơ tưởng bắt được hắn!
Vui vẻ hàn huyên với Bí Hý hết cả một ngày, thỉnh giáo hắn một chút về những pháp môn tinh tiến huyết mạch Long tộc, mãi đến khi đã hơi tối muộn thì Dương Khai mới cáo từ rời đi.
Hắn vốn có thương thế chưa lành, chỉ vì muốn do xét thái độ và nội tình của Bí Hý cho nên mới vội vã xuất quan, bây giờ tất nhiên là phải chạy về để tiếp tục tịnh dưỡng chữa thương.
Trước khi đi, Bí Hý chợt nói: "Tiểu hữu, lão phu có một yêu cầu quá đáng!"
Dương Khai nói: "Tiền bối mời nói!"
Bí Hý nói: "Lão phu lần này tỉnh lại cũng sẽ không lại ngủ say trong một khoảng thời gian ngắn, thương hải tang điền, người sai sử năm đó đều đã qua đời, cho nên lão phu muốn lấy hai người từ chỗ tiểu
hữu, thứ nhất có thể sai sử việc vặt, thứ hai có thể chọc cười giải buồn."
Dương Khai nghe thấy vậy thì cười một tiếng: "Vậy liền để Tiểu Hắc
và Tiểu Hồng phụng dưỡng bên người tiền bối được chứ?" Bí Hý cười nói: "Rất tốt rất tốt, như vậy liền đa tạ tiểu hữu."
Dương Khai nói: "Hai người bọn họ được tiền bối điểm hóa mới có thể vượt qua hoá hình chi kiếp, bây giờ lại có thể đi theo bên người tiền bối, đây là phúc phần của bọn hắn!" Dừng một chút, Dương Khai nói tiếp: "Tiền bối nếu như cảm thấy nhàm chán thì có thê ̉đi vài vòng dưới núi, Hư Không Địa chúng ta cũng có không ít Long tộc."
Tiểu Hồng Tiểu Hắc có thể ở bên cạnh Bí Hý chính là phúc phận của bọn hắn. Bí Hý không biết đã sống qua bao nhiêu năm, kiến thức rộng rãi, chỉ cần tùy tiện truyền thụ một chút đồ vật cho bọn hắn thì sẽ có thể giúp cho bọn hắn được lợi cả đời.
Dương Khai cũng đang nghĩ cách tạo mối quan hệ gần gũi với Bí Hý, vì vậy hắn tất nhiên mừng rỡ thuận nước dong thuyền cho việc này.
Hắn trở về tẩm cung của mình, tiếp tục bế quan chữa thương.
Thời gian nhoáng cái đã là mười ngày sau, trong nghị sự đại điện tại Thổ Linh Địa, Dương Khai ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hai bên trái phải ở phía dưới chính là tả hữu hộ pháp của Hư Không Địa là Nguyệt Hà và Mặc Mi, xuống một chút nữa, đông đảo thành viên của Trưởng
Lão các đều đã trình diện.
Nguyệt Hà và Mặc Mi đều là Khai Thiên lục phẩm, rất nhiều thành viên của Trưởng Lão các ngoại trừ Trần Thiên Phì là tứ phẩm ra,
những người còn lại đều là ngũ phẩm. Bây giờ Hư Không Địa có thể nói là nhân tài đông đúc, loại nội tình này phóng mắt khắp Tam Thiên thế giới, những thế lực có thể so sánh với nó cũng không nhiều.
Hư Không Địa từ lúc sáng lập đến bây giờ mới được mấy năm? Những thế lực nhị đẳng đỉnh tiêm kia lại được truyền thừa qua bao nhiêu đời? Trong đó tất nhiên có chiếm đại tiện nghi khi di chuyển võ giả của Định Phong thành, nhưng đây cũng là bản lãnh của Dương Khai.
Đây là lần đầu tiên cao tầng của Hư Không Địa tụ tập nghị sự, việc bàn bạc tất nhiên là tương lai của Hư Không Địa.
Có điều trước đó, tất cả mọi người vẫn tâm tình một phen về đủ loại được mất trong lần đại chiến trước đó. Trong trận đại chiến đó, Hư Không Địa bên này mặc dù đại hoạch toàn thắng, nhưng cũng không phải không có sai lầm. Bất kỳ phương thế lực muốn quật khởi nào cũng đều phải trưởng thành từ trong máu và lửa, đại chiến như vậy đối với Hư Không Địa chính là chất dinh dưỡng và chất xúc tác để trưởng thành, đó là thứ chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu đối với Hư Không Địa.
Mọi người bắt đầu phát biểu ý kiến của mình, tràng diện trở nên phi thường náo nhiệt.
Chờ đến khi đám người thoáng lắng xuống, Dương Khai mới nói: "Lần đại chiến này, Hư Không Địa ta mặc dù đại hoạch toàn thắng, thế nhưng chư vị cũng không nên lơ là, không nên cảm thấy các thế lực trong Tam Thiên thế giới này dễ bắt nạt. Lần này chúng ta chẳng qua chiếm lợi thế từ việc địch nhân chưa có tình báo và tính sai uy lực đại trận nên mới có chiến quả huy hoàng như vậy. Nếu như Khổng Phong kia sớm biết được nội tình của Hư Không Địa ta, suy nghĩ ra cách ứng đối thì kết quả của trận chiến này khó lòng dự liệu được. Chư vị sau này phải cố gắng tu hành, chỉ có thực lực của bản thân mới là căn bản của sự cường đại."
Đám người ầm ầm đồng ý, dù Dương Khai không nói thì bọn hắn cũng đã nhận ra điểm này. Hư Không Địa bây giờ mặc dù có không ít Khai Thiên cảnh, khoảng chừng ba bốn trăm vị, nhưng chín thành chín đều là vừa mới tấn thăng, nội tình không đủ, căn cơ bất ổn, tại thời điểm đơn đả độc đấu với võ giả cùng cảnh giới, rõ ràng có hơi lực bất tòng tâm, điểm này Nguyệt Hà và Mặc Mi là những người trải nghiệm nhất sâu sắc nhất.
Nhất là Mặc Mi, trước đó khi đối đầu với Loan Bạch Phượng kia, nàng ta gần như bị áp chế đến mức chỉ có thể phòng thủ.
Có điều đám người này nếu như tu hành thì cũng cần một lượng lớn tài nguyên, nhất là Khai Thiên Đan và vật tư tu hành có phẩm giai
khác nhau, đây là những thứ có nhu cầu lớn nhất.
Nếu như không có một trận chiến trước đó, tài chính của Hư Không Địa e rằng sẽ lại rơi vào trạng thái khẩn trương.
Cũng may sau trận chiến kia, địch chết hơn vạn, chiến lợi phẩm thu hoạch được cũng không ít, vẫn còn có thể thỏa mãn nhu cầu của Hư Không Địa trong một thời gian ngắn.
Nhị tổng quản Biện Vũ Tình đi ra khỏi hàng, báo cáo đơn giản về những chiến lợi phẩm tịch thu được trước đó, Dương Khai khẽ gật đầu, phân phó: "Sự tình vật tư tu hành, làm phiền Nhị tổng quản hao tổn tâm trí, nhất định phải đảm bảo nhu cầu tu hành của từng cá nhân trong bổn tông."
Biện Vũ Tình cung kính đáp: "Vâng!"
Bây giờ Hư Không Địa cũng bắt đầu thi hành chế độ điểm cống hiến, võ giả tham dự trận chiến trước đó đều thu được đại lượng điểm cống hiến, hoàn toàn có thể hối đoái tài nguyên mình cần. Còn việc cân đối trong đó như thế nào thì không phải là thứ mà Dương Khai cần quan tâm, Biện Vũ Tình và Trưởng Lão các bên này sẽ tự động xuất ra một bảng điều lệ.
Dương Khai nhìn qua phía dưới một lượt, ngón tay khẽ vuốt lên tay vịn, mở miệng nói: "Miệng ăn núi lở như thế này cũng không phải là
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất