Dương Khai tỏ vẻ kiệt ngao nhìn qua hắn: "Ngươi nói thả người liền thả người, ngươi là cái thá gì?"
Người cầm kiếm thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi Hư Không Địa chiếm hết tiện nghi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi."
Lão giả mai rùa cu ̃ng đau khổ khuyên nhủ: "Tiểu gia hỏa, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện a, hai người này không phải dễ trêu, phía sau
bọn hắn nhất định có người lợi hại hơn."
Hắn mặc dù ngủ say nhiều năm, không hỏi thế sự, nhưng cũng biết co ́thể xuất động Khai Thiên thượng phẩm thì nhất định phải là Động Thiên Phúc Địa. Tính tình hắn vốn nhát gan sợ phiền phức, nếu không cũng không trốn ơ ̉trong Hư Không Địa nhiều năm như vậy, hắn làm gì dám khiêu chiến với Động Thiên Phúc Địa cơ chứ?
Dương Khai sắc mặt âm trầm, câm nín trong chốc lát rồi nói: "Lão đại nhân mở miệng, tiểu tử tất nhiên cấp cho lão đại nhân mặt mũi."
Lão giả đeo mai rùa tươi cười rạng rỡ: "Trẻ nhỏ dễ dạy. . ."
Khổng Phong cũng nặng nề mà thở ra một hơi, trước đó khi bị người ta bắt sống, hắn đã mất hết can đảm, gần như cho là mình nhất định phải chết tại Hư Không Địa. Ai ngờ sự tình còn có thời điểm phong hồi lộ chuyển, trong lòng tràn ngập cảm kích với người cầm kiếm kia, sau đó hắn lại hung tợn nhìn Dương Khai một cái, trong mắt tràn đầy thần sắc oán độc.
Lần này Bách gia liên minh tổn thất nặng nề, những người của Thiên Kiếm minh gần như chỉ còn sót lại một mình hắn, có thể nói hành động lần này đã thất bại thảm hại, nhưng cũng không phải không có thu hoạch. Ít nhất, hắn đã thăm dò được nội tình của Hư Không Địa, có thể báo cho cấp trên một cái nhìn trực quan về Hư Không Địa.
Lần này tiến công không thành, đợi lần sau chuẩn bị thỏa đáng, Hư Không Địa nhất định không thể nào ngăn cản.
Quân tử báo thù mười năm không muộn, chỉ cần tính mạng còn đó, ngày sau luôn có thời điểm ngóc đầu dậy.
Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên hừ lạnh, nói: "Tiểu tử, coi như ngươi thức thời."
Người cầm kiếm cũng gật đầu nói: "Còn không thả người?" Dương Khai gật gật đầu: "Ta thả. . ."
Nói xong, hắn liền chộp lấy thanh Thủy Hàn Trường Kiếm từ trong tay Lô Tuyết, sau đó chém xuống một kiếm, giữa thiên địa chỉ còn lại hào quang của một kiếm này.
Vẻ tươi cười cứng ngắc trên khuôn mặt của lão giả đeo mai rùa, Chúc Cửu m có hơi thất thần, hai vị Khai Thiên thượng phẩm ngơ ngẩn đi. . .
Khổng Phong kinh ngạc vạn phần nhìn qua Dương Khai, đôi mắt hắn trừng lớn đến mức còn lớn hơn cả hai quả trứng gà!
Dương Khai đạp một cước trên người Khổng Phong, ánh mắt thăm dò nhìn về phía hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia. Một thân tu vi của Khổng Phong bị giam cầm, làm sao có thể phản kháng một cước này, thân thể không tự chủ được mà lướt về phía bên kia, kinh sợ
kêu lên: "Dương Khai tiểu nhi, ta làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Khi hắn vừa dứt lời, cần cổ bỗng nhiên nứt ra một cái khe nhỏ màu đỏ thẫm, ngay sau đó một cái đầu lâu phóng lên tận trời, máu tươi dũng mãnh phun ra như suối từ chỗ cái cổ của hắn!
Một kiếm kia của Dương Khai trực tiếp chặt xuống cái đầu của đối phương, bất quá bởi vì động thủ quá nhanh, làm cho cái đầu và thân thể của hắn vẫn còn tương liên chặt chẽ. Khổng Phong thân là Khai Thiên lục phẩm, sinh mệnh lực vô cùng ương ngạnh, giúp cho hắn trước khi chết còn có thể phát ra một tiếng oán rống kinh thiên.
Nhưng mà cái đầu bị chém, dù có sinh mệnh lực mạnh hơn nữa thì cũng không làm nên trò trống gì, sau khi hô xong một câu, sinh cơ của hắn liền cấp tốc tiêu tán.
Mê vụ trên người người cầm kiếm quay cuồng, hiển lộ rõ ràng tâm cảnh đang ba động kịch liệt của hắn. Hắn cắn răng nói: "Tiểu tử ngươi thật lớn mật!"
Vị Khai Thiên thượng phẩm kia của Vạn Ma Thiên thì lại có hơi hăng hái đánh giá Dương Khai, hơn nữa trong đó còn có một tia thưởng thức. Người của Vạn Ma Thiên đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt, cử động lần này của Dương Khai rất hợp khẩu vị của hắn, nếu không
phải bởi vì lập trường khác biệt, e rằng hắn đã kêu lên một tiếng hảo với Dương Khai rồi.
Tất cả mọi người không ngờ rằng Dương Khai lại xuất thủ quả quyết như thế, một khắc trước còn đồng ý thả người, một chớp mắt sau liền lấy đi tính mạng của Khổng Phong, chuyển biến thái độ có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Khổng Phong thì lại càng khổ cực không gì sánh được, đường đường lục phẩm Khai Thiên lại chết dưới tay một tên Đế Tôn cảnh, không dám nói là sau này không còn ai, nhưng tuyệt đối là xưa nay chưa từng có.
Dương Khai tỏ vẻ lạnh nhạt nhìn về phía người cầm kiếm kia, lắc lắc trường kiếm trong tay, nói: "Tiểu tử đảm lượng không lớn lắm, bất quá nếu như có người khi dễ tới cửa thì cũng sẽ không ngồi chờ chết, người dám phạm Hư Không Địa ta, Hư Không Địa ta tuyệt đối không nhân nhượng!"
Người ta đã khi dễ tới cửa rồi, Dương Khai sao có thể lùi bước được. Lần này hắn thả Khổng Phong đi, Khổng Phong và thế lực sau lưng đối phương chă ̉ng lẽ sẽ mang ơn hắn sao? Oán thù này đã kết xuống, nhất quyết không có khả năng hoà giải, thay vì thả hổ về rừng, còn không bằng trảm thảo trừ căn. Nếu không hiện tại thả Khổng Phong, ngày sau lại xuất hiện Lưu Phong Triệu Phong gì đó
thì làm sao bây giờ?
Trước đó số lượng Khai Thiên cảnh bị giết mặc dù không ít, thế nhưng phân lượng không đủ, có điều Khổng Phong thì khác, đường đường là minh chủ Thiên Kiếm minh mà cũng gãy trong Hư Không Địa, sau chiến dịch này, Hư Không Địa nhất định sẽ danh chấn càn khôn, cũng khiến cho những gia hỏa đánh chủ ý với Hư Không Địa biết rằng Hư Không Địa không dễ chọc.
Tin tưởng sau khi trải qua chiến dịch này, những a miêu a cẩu kia còn muốn gây bất lợi cho Hư Không Địa thì phải xem xem cổ của mình có đủ cứng rắn hay không.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất