Hai người Nguyệt Hà và Mặc Mi lĩnh mệnh, muốn phóng tới chỗ Chúc Cửu m bên kia. Trận chiến giữa các Khai Thiên Thượng phẩm, cả Hư Không Địa cũng chỉ có hai lục phẩm bọn họ mới có thể miễn cưỡng nhúng tay vào. Đám người Bàng Đoạt tu vi tuy có Khai Thiên ngũ phẩm, thế nhưng trong trận chiến cấp độ này thì căn bản là không đáng chú ý, nếu thật sự đi qua thì cũng chỉ là đưa đồ ăn cho người ta, còn không bằng không đi cho bớt phiền.
Cho nên đám người Bàng Đoạt căn bản là không nhúc nhích, chỉ chăm chú thủ hộ bên cạnh Dương Khai, tránh việc bị địch nhân thừa cơ tấn công.
Thế nhưng Nguyệt Hà và Mặc Mi vừa mới tấn thăng không lâu, có thể giúp được bao nhiên thì đúng là khó nói.
"Đừng tới đây!" Chúc Cửu m bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, hiển
nhiên cũng đã nhận ra động tác của Nguyệt Hà và Mặc Mi.
Nguyệt Hà và Mặc Mi lập tức dừng bước, nếu Chúc Cửu m đã bảo các nàng đừng đi qua, vậy chứng tỏ hai người bọn nàng đi qua cũng vô dụng, sẽ chỉ thêm phiền, trong lúc nhất thời, trái tim của tất cả mọi người đều bị nhấc lên tới cổ họng.
Mặc dù tứ đại chiến trường quanh Hư Không Địa đã có ba khu đại hoạch toàn thắng, Bách gia liên minh gần như toàn quân bị diệt, ngay cả kẻ cầm đâ ̀u Khổng Phong cũng đều bắt sống, thế nhưng trận chiến giữa Chúc Cửu m và hai vị Khai Thiên thượng phẩm mới thật sự là trận chiến quyết định xu thế chiến trường.
Nếu như Chúc Cửu m thắng, vậy thì Hư Không Địa liền bình yên không lo. Nhưng nếu như nàng bại trận, thắng lợi trước đó đều sẽ trôi theo dòng nước, lực lượng của hai vị Khai Thiên thượng phẩm, căn bản không phải là thứ mà Hư Không Địa trước mắt có thể chống lại.
Sự tồn vong của Hư Không Địa, bây giờ đều được đặt lên trên người Chúc Cửu m!
Dương Khai siết chặt song quyền, bờ môi căng thẳng, nhìn không chớp mắt động tĩnh của chiến trường bên kia. Theo thời gian trôi qua, ngay cả hắn cũng nhìn ra thế cục của Chúc Cửu m có hơi không ổn.
Thực lực của hai vị Khai Thiên thượng phẩm kia không phải tầm thường, phối hợp thân mật vô gian, Chúc Cửu m trong lúc nhất thời vướng trái vướng phải, nỗ lực ngăn cản mấy chiêu, bị cường giả của Vạn Ma Thiên kia thừa lúc, một thanh trường thương đâm tới ngay ngực.
Chúc Cửu m hoa dung thất sắc, nhanh chóng bứt ra thối lui, nhưng trường thương này lại giống như giòi trong xương, không thể thoát được.
Mắt thấy Chúc Cửu m sắp sửa bị đâm trúng, một tiếng oanh bạo hưởng vang lên, một đầu quái vật khổng lồ bỗng nhiên hiện thân.
Đó là một đầu Bát Cước Tri Chu to lớn vô địch, toàn thân trắng bạc, sau lưng còn có một ấn ký hình loan nguyệt, oai lực Thánh Linh tràn ngập hư không.
Thiên Nguyệt Ma Chu!
Chúc Cửu m bị buộc ra hiện ra chân thân.
Dương Khai trong lòng xiết chặt, nếu không vạn bất đắc dĩ thì Chúc Cửu m hẳn là sẽ không hiện ra chân thân, bây giờ nếu hiện ra chân thân thì hiển nhiên đã đến thời khắc sinh tử tồn vong.
Đầu Thiên Nguyệt Ma Chu kia đầu người thân thú, trông có vẻ quái dị đến cực điểm, nhưng cũng có một cỗ phong tình cực kỳ yêu dã,
tám cái chân huy động, biên chê ́linh võng trong Hư Không Địa, muốn giam hai vị Khai Thiên thượng phẩm ở trong đó.
Người cầm kiếm kia vừa công kích vừa nói: "Thì ra phu nhân là Thiên Nguyệt Ma Chu nhất mạch, đúng là đã nhiều năm chưa từng thấy qua. Phu nhân đã là Thánh Linh, vậy thì cần gì phải mua dây buộc mình, không bằng nhanh chóng thối lui, tránh phạm phải sai lầm!" Sau đó hắn chém xuống một kiếm, đạo đạo tơ nhện đứt gãy.
Chúc Cửu m cắn răng không đáp, vừa tiếp tục biên chế linh võng, phong thiên tỏa địa, vừa đạp thật mạnh xuống đất, mỗi lần đạp xuống đều khiến cho mặt đất chấn động run rẩy.
Người cầm kiếm chau mày, không biết Chúc Cửu m đang giở trò quỷ gì.
Tên Khai Thiên thượng phẩm của Vạn Ma Thiên kia quát khẽ: "Đêm dài lắm mộng, tốc chiến tốc thắng đi!"
Người cầm kiếm nhẹ nhàng gật đầu, một thân kiếm ý bỗng nhiên phóng lên tận trời.
Hai người liên thủ điên cuồng tấn công, lăng lệ đâu chỉ gấp đôi vừa rồi, cục diện của Chúc Cửu m càng thêm nguy hiểm. Nếu như nàng lẻ loi một mình đối mặt với hai tên Khai Thiên này thì chưa chắc sẽ chật vật như vậy, bởi vì ở trong Hư Không Địa này, thứ làm cho nàng
cố kỵ nhiều lắm. Nàng ta vốn chưa khôi phục lực lượng đỉnh phong, lại bị bó tay bó chân, còn phải thủ hộ sự an toàn của Dương Khai, không có cách nào bỏ chạy, tự nhiên tạo thành cục diện trước mắt.
Có điều mặc dù nàng liên tục lùi về phía sau, nỗ lực chèo chống, nhưng vẫn không ngừng xúc động đại địa, khiến cho sâu trong lòng đất vang lên những âm thanh giống như nổi trống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất