Quan hệ giữa Dương Khai và ba ̀chu ̉không tệ, Thích Kim tất nhiên là có biết việc này, chẳng những Thích Kim biết mà Khổng Phong cũng biết. Khổng Phong lôi kéo được Thích Kim tới đây là vì địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, Thích Kim tất nhiên vui lòng hợp tác với Khổng Phong.
Chẳng những Kim Hồng châu bị lôi kéo tới, mà ngay cả Sâm La đàn cũng ở chỗ này, sau khi Thích Kim lên tiếng, Sâm La đàn Lăng Xuân Thu cũng đứng dậy.
Thù hận giữa hai nhà này và bà chủ căn bản là không có cách nào hóa giải, bà chủ còn từng lập tâm ma đại thệ, thề san bằng tổng đàn của hai nhà bọn họ, nếu không đời này tuyệt không tấn thăng Khai Thiên thất phẩm!
Trước đó bà chủ chưa thực hiện lời thề là bởi vì một bàn tay không vỗ nên tiếng, nàng tất nhiên có thực lực lục phẩm đỉnh phong, chiến lực cá nhân cao minh, nhưng bất kể là Kim Hồng châu hay là Sâm La đàn thì cũng đều là thế lực nhị đẳng, chỉ bằng vào một mình nàng, căn bản là vô kế khả thi.
Cho nên mặc dù Thích Kim và Lăng Xuân Thu đều tận mắt chứng kiến bà chu ̉lập tâm ma đại thệ, thế nhưng bọn hắn lại không hề lo lắng gì. Có điều sau khi thấy được nội tình cường đại của Hư Không Địa, trong lòng bọn hắn không khỏi sinh ra cảm giác nguy cơ nồng đậm.
Dương Khai và Lan U Nhược kia tâm đầu ý hợp với nhau, trước kia Lan U Nhược không đối phó bọn hắn là vì nhân thủ không đủ,nNếu như cộng thêm nhóm Khai Thiên cảnh này của Hư Không Địa, bất kể là Kim Hồng châu hay là Sâm La đàn thì cũng đều không ngăn cản được. Nếu để cho người ta binh lâm thành hạ thì bọn hắn cũng không có thứ như Cửu Trọng Thiên đại trận để ngăn cản.
Cho nên trong đông đảo thế lực ở đây, nếu như nói có ai đó thực tình muốn đánh nát Hư Không Địa, ngoại trừ Khổng Phong và Loan Bạch Phượng ra thì cũng chỉ có Thích Kim và Lăng Xuân Thu.
Hồng lão cũng không ngờ rằng hai người này lại tích cực hưởng ứng mình như vậy, hắn vừa rồi bất quá chỉ là thuận miệng hô một câu mà thôi, có điều việc này tất nhiên là nhân thủ càng nhiều càng tốt, vì
vậy hắn liền cười nói: "Có Thích huynh và Lăng huynh trợ trận, lão phu an tâm rồi."
Các thế lực khác nhìn thấy Kim Hồng châu và Sâm La đàn tích cực như vậy, tất nhiên cũng không thể giả vờ câm điếc, cộng thêm việc Thiên Kiếm minh cũng đứng ra làm gương, cho nên bọn họ cũng đều nhao nhao điều động nhân mã ra.
Chỉ trong chốc lát, Bách gia liên minh liền xuất động bốn, năm ngàn người, đứng dàn thành một mảnh đen kịt. Trong đó có hơn trăm tên Khai Thiên cảnh, ngũ phẩm mặc dù không nhiều, chỉ có khoảng năm sáu vị, thế nhưng tam phẩm tứ phẩm thì lại không ít.
Khổng Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn nhìn qua mấy ngàn người kia, thi pháp quát: "Hôm nay nếu như có thể phá đại trận này thì chư vị đều sẽ là công thần, bổn minh chủ chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi. Chư vị lần này vào trận, không cầu giết địch, chỉ cần tận lực tự vệ, quấy cho đại trận biến hóa, chỉ cần kéo dài thời gian một nén hương, Loan ngục trưởng sẽ tự có cách phá trận!"
Dưới sự cầm đầu của đám người Thích Kim và Lăng Xuân Thu, mọi người ở đây đều ầm ầm đồng ý. Nhiều người tăng thêm lòng dũng cảm, mấy ngàn người tụ tập cũng một chỗ, mọi người đều cảm thấy lực lượng mười phần, cảm thấy đại trận kia cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Khổng Phong vung tay lên, nói: "Đi thôi, cẩn thận làm trọng!"
Mấy ngàn người lĩnh mệnh mà đi, xông vào trong đại trận từ khắp các phương vị. Bọn hắn quả nhiên làm theo phân phó của Khổng Phong, tiến vào đại trận không cầu giết địch, đều tranh thủ thời gian thôi động lực lượng phòng hộ, tế ra bí bảo phòng hộ bảo vệ quanh người, đồng thời không ngừng thi pháp quấy phá tứ phía, dẫn dắt sự biến hóa của đại trận.
Vừa rồi hơn trăm người của Thanh Hà điện xông pha đánh trận đầu, nhân số cũng không nhiều, một mình Trần Thiên Phì ra sân là đủ để thu thập toàn bộ đối phương, đại trận cũng không thay đổi gì nhiều. Bây giờ mấy ngàn người xông trong đó, chỉ trong thoáng chốc liền
khiến cho đại trận sôi trào biến hóa, hai con ngươi màu tím của Loan Bạch Phượng liên tục chuyển động, dò xét hư thực của đại trận.
Trong Hư Không Địa, Dương Khai nhìn thấy mấy ngàn người tràn vào trong đại trận, không những không hoảng không loạn mà còn nở một nụ cười lạnh. Hắn thản nhiên nói: "Phạm trưởng lão!"
Phạm Vô Tâm dẫn đầu mấy trăm tên Khai Thiên cảnh bước ra khỏi hàng, ôm quyền nói: "Tông chủ!"
Phạm Vô Tâm cũng là võ giả của Định Phong thành, khi ở trong Định Phong thành, hắn vốn chỉ là một tên chấp sự. Cũng chính hắn là người lúc trước bắt Dương Khai và Khúc Hoa Thường về Định Phong thành. Có điều hắn lại cô đọng tài nguyên ngũ phẩm, bây giờ đã thành tựu Khai Thiên ngũ phẩm, trở thành một thành viên của Trưởng Lão các.
Vừa rồi tại thời điểm đi cứu đám người Lô Tuyết, Khai Thiên ngũ phẩm của Hư Không Địa tuôn ra hết, duy chỉ có hắn đứng yên không nhúc nhích, chính là bởi vì hơn 300 vị Khai Thiên cảnh kia cần hắn thống soái.
Giờ phút này nghe thấy Dương Khai gọi mình, hắn liền vội vàng tiến lên.
Dương Khai quay đầu nhìn hắn: "Đến lượt các ngươi ra sân." Phạm Vô Tâm nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói: "Vâng!"
Giống như Khổng Phong, Dương Khai cũng không quên căn dặn hắn: "Số lượng địch nhân lần này hơi nhiều, trong đó hẳn là có mấy vị Khai Thiên ngũ phẩm, các ngươi vạn sự cẩn thận, giết địch làm phụ, tự vệ làm đầu, tuyệt đối không thể khinh địch liều lĩnh. Các ngươi đều là nhân tài trân quý của Hư Không Địa ta, tổn thương bất kỳ người nào cũng đều là tổn thất khổng lồ đối với ta."
Phạm Vô Tâm nói: "Tông chủ yên tâm, chúng ta nhất định quay về không thiếu người nào."
Dương Khai gật gật đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất