phương pháp này cũng chỉ có thể dùng được một lần.    

 

Thế nhưng mình còn có thể dùng lại một lần nữa! Cũng may có Nguyệt Hà nhắc nhở, bằng không hắn thật đúng là đã quên rằng trong tay mình còn có thứ này.    

 

Ngay sau đó hắn liền đứng lên, lặng lẽ đưa cho ba ̀chủ một chiếc nhâ ̃n, sau đó truyền âm qua.    

 

Bà chu ̉quay đầu nhìn hắn một chút, cũng không hỏi nhiều, chỉ mở miệng nói: "Diệp đường chủ, ta cũng muốn tăng giá!"    

 

Diệp Kiếm đang trong lúc khó xử, không biết lựa chọn như thế nào, khi nghe thấy vậy thì liền nói: "Lan phu nhân mời!"    

 

Bà chủ trực tiếp ném qua không gian giới chỉ mà Dương Khai đưa cho nàng, đồng thời quay đầu liếc mắt thị uy với Quách sư huynh.    

 

Quách sư huynh sờ sờ cái mũi, quay đầu nhìn qua một bên , trông có vẻ vô cùng chột dạ.    

 

"Đây. . . Đây là. . ." Trên sân khấu, Diệp Kiếm sau khi kiểm tra xong chiếc nhâ ̃n bỗng nhiên thấp giọng hô lên, trừng lớn hai mắt, trong mắt hắn chợt hiện lên một mảnh lửa nóng.    

 

Đám người ở dưới quan sát hắn, thật muốn biết trong chiếc nhẫn kia rốt cuộc có thứ gì, thế nhưng bọn hắn lại không nhìn thấy, cho nên tâm tình không khác gì bị mèo cào cả.    

 

Thậm chí ngay cả ba ̀chủ cũng không biết Dương Khai rốt cuộc giao cho nàng cái gì, chỉ bất quá nhìn thần sắc của Diệp Kiếm vào giờ phút này, hiển nhiên là nhận được đồ vật gì đó ghê gớm lắm, nếu không một vị Khai Thiên lục phẩm làm sao có thể thất thố như vậy được?    

 

"Ha ha ha ha!" Diệp Kiếm bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười như điên: "Thật sự là trời không tuyệt đường người a, tốt, rất tốt!"    

 

Nói xong, hắn trực tiếp ném trả lại không gian giới chỉ cho Quách sư huynh, ôm quyền nói: "Quách huynh thứ lỗi, Diệp mỗ quyết định lựa chọn đồ vật của Lan phu nhân, cũng  

 

"Quách huynh thứ định lựa đồ vật của Lan nhân, tiện thể nói cho Quách huynh biết, lựa chọn của Diệp mỗ cũng không phải là do giá trị cao thấp, mà là do thứ Lan phu nhân đưa ra chính là đồ vật mà Diệp mỗ đang có nhu cầu cấp bách!"    

 

Đám người phía dưới xôn xao. Thế mới biết mặc dù Lan phu nhân đã lại ra giá thêm một lần nữa, thế nhưng Quách sư huynh vẫn là người ra giá cao hơn, từ đó có thể thấy được hắn đã thật sự dốc hết cả vốn liếng, nhưng dù vậy thì vẫn không thể đả động được Diệp Kiếm.    

 

Thẻ đánh bạc của Lan phu nhân rốt cuộc là thứ quỷ gì? Lại làm cho Diệp Kiếm cam nguyện bỏ qua lợi ích lớn như vậy.    

 

Ở bên cạnh bà chủ, Dương Khai một mực lo lắng đề phòng không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, sau đó thở ra một ngụm trọc khí thật dài! Hắn và Nguyệt Hà liếc nhau, đều có thể nhìn thấy sự phấn chấn trong mắt của nhau.    

 

Mặc dù giao dịch vẫn chưa hoàn thành, nhưng Diệp Kiếm biểu thị thái độ như thế này, vậy chứng tỏ Nguyên Dương Huyền Sâm này đã là của hắn, trừ phi có người có thể đưa ra thẻ đánh bạc có thể đả động được Diệp Kiếm nhiều hơn hắn.    

 

Có điều khả năng này không lớn.    

 

Vị Quách sư huynh kia vuốt vẻ không gian giới chỉ, trầm ngâm một chút, sau đó buông lỏng tâm thần, không tiếp tục dây dưa không rõ nữa, chỉ mỉm cười nói: "Vậy liền chúc mừng Diệp huynh."    

 

"Cùng vui cùng vui, ha ha ha!" Diệp Kiếm mặt mày tỏa sáng, vui vẻ ghê gớm, làm cho vô số người hiếu kỳ quan sát.    

 

Đã có lựa chọn, Diệp Kiếm cu ̃ng không do dự nữa, lập tức tiến lên giao dịch với ba ̀ chủ.    

 

Theo yêu cầu lúc trước của hắn, Dương Khai lấy ra toàn bộ tài liệu lục phẩm trước đó chộp được trên đấu giá hội, sau đó tính toán giá trị, chênh lệch giá cả trong đó lại dùng Khai Thiên Đan để bổ sung đủ.  

 

Khai Đan đủ.    

 

Chưa đầy năm phút sau, song phương liền giao dịch hoàn tất, cả hai đều vui vẻ. Bà chủ tỏ vẻ giống như không có việc gì thu vào Nguyên Dương Huyền Sâm kia.    

 

Giao dịch hội vẫn tiếp tục như cũ, bất quá sau khi trải qua một lần giao dịch tài liệu thất phẩm, giao dịch còn lại đã nhạt nhẽo đi rất nhiều.    

 

Dương Khai thì đang suy nghĩ viển vông, hận không thể đi bế quan luyện hóa Nguyên Dương Huyền Sâm kia ngay lập tức, đâu còn có tâm tư tham gia giao dịch hội gì nữa.    

 

Lại hơn một canh giờ sau, giao dịch hội rốt cuộc kết thúc, đông đảo Khai Thiên cảnh đứng dậy, nhao nhao tán đi.

Một nhóm bốn người của Đệ Nhất Khách Điếm lấy bà chủ làm đầu nói lời chào tạm biệt với lão già của phòng đấu giá Đan Hà.    

 

Đi trên đường cái, Dương Khai tâm tình vui vẻ, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng mình.    

 

Lão Bạch quay đầu liếc hắn một cái: "Muốn cười thì cứ cười đi, cần gì phải nín nghẹn khổ cực như vậy?"    

 

Dương Khai lập tức cười to lên, làm cho người ngoài liên tiếp ghé mắt, cảm thấy người này e rằng là một kẻ điên.    

 

Ba ̀chu ̉hé miệng nói: "Ta thì lại rất hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc tăng thêm thẻ đánh bạc gì mà làm cho Diệp Kiếm mừng rỡ, lập tức quyết định trao đổi cùng ngươi như vậy."    

 

Dương Khai gật gù đắc ý nói: "Ba ̀chủ huệ chất lan tâm, không ngại đoán thử xem?"    

eyJpdiI6IkNocVhKUUpOOFZ0RTdBSDJJOVkwOVE9PSIsInZhbHVlIjoiZ0tRYnZhRlZlSkN1QVRsc2pVSm03emR1TDhVZmxiU3dIOGZ1SUR6M1E0Wm53XC9RUkx3cU1lMlBBWGQ5WHlmOWQiLCJtYWMiOiIzYjNlZDg0YzVhNGU5Y2NmNGUyYmJkNGQ0MGEyNTIzZmMzZDA1MjU1OGFlOGFlM2JlOWU4MTNlY2RmMzMyZmEyIn0=
eyJpdiI6IlVGcVM4Snc5U0tzSllNXC9RT3NrS2JBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRmRzNcLytGV1VXejZObStBd3hmWjNBMGE1cE9jS1RmaDJ3dUtJT011WlBPdndOWVZobVF1RXpaYjdTNHRFTUs3ZGc1UUg3bjRnbkpZRG1jXC9mWk5ZSGlEZ2RLcEI2OFI0Um9XemFQdTlFUFFhS2hnN0lRRnR3WlF0cW16cHJOS3ZQMFYyU09UaFVIVXUxaWpWZEZURVpXS2RleDRxMXJwZ3Y2aTEyMTFOK1l3V3U2aW1Zd2VlV25Ya2hMQzhHMUQ0clwvV3p0SkljREx4bHRIZWFtZ1FXRXkyQmoyNG42cFJRUW1BVWRDYUpraDVrZWNMeVBQRGsweFR3dGJOckx2VUw1MjByTXVNcm9XU3F6TUwzakxtRVhMb1laazlRV0hXY1BPZCtNSjhVV2tNa2lVSTM3RDh3YmJxNkFRaHplYm0wIiwibWFjIjoiYTZlYjIzZTk1ZWIyZTQxZjM4NTllYTEwYzg4ZTE1YjlmOWVmNTRhNmFiYTZlNDZlOWJiZjM4NWNlYTUyYjRmMyJ9

Dương Khai vẻ mặt không vui nói: "Bà chủ, ta lớn như vậy rồi a, ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, không cần luôn động thủ động cước như vậy có được hay không."   

Ads
';
Advertisement