Bỗng dưng ba ngươi đang náo loạn chơi đùa giật mình dừng lại, quay đầu nhìn lại. lạy thấy một bóng người xinh đẹp không dính bụi trần đứng ở trước mặt họ, nhưng mà trên mặt lại rét lạnh như sương, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ.
Trác Uyên nhìn nàng ta thật lâu, hắn ngỡ ngàng, bởi vì hình dáng nữ tử này đúng là khiến người ta kinh diễm, gần như không ở dưới Sở Khuynh Thành. Hắn thật sự khó có thể tin được, trên đời này còn có người có thể sánh vai với vẻ ngoài của thê tử hắn. Nhưng mà nhìn khuôn mặt giật mình lo lắng của Trác Uyên, nữ tử kia lại càng phẫn nộ hơn, càng tức giận lạnh lùng nói: “Cổ tiên sinh nhìn đủ chưa?”
“Hả, tại sao ngươi lại biết ta…”
Lông mày Trác Uyên run lên, hắn sửng sốt, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ. Đúng là khi ở Trung Châu hắn theo họ của Tiểu Tam Tử, dùng qua cái tên Cổ Liệt Uyên này, nhưng ở Bắc Châu…
Nhưng mà chưa đợi hắn giải đáp nghi ngờ trong lòng, lập tức một bóng người tiểu cô nương đáng yêu lại nhảy ra, nhìn thấy khuôn mặt Trác Uyên, tự nhiên hai mắt tỏa sáng, cười nói: "A, đây không phải là Cổ Liệt Uyên à, vết thương của con trai ngươi như thế nào rồi? Tuy là tiểu thư nhà ta không chào đón ngươi, nhưng lại cực kỳ quan tâm đến đứa bé kia, sua khi trở về vẫn luôn tìm manh mối y thuật, hi vọng có thể tìm ra phương pháp cứu người..."
"Trụy Nhi!"
Nhưng mà không đợi nàng ta nói xong, nữ tử kia đã hét to, đánh gãy lời nói của nàng ta, sau đó dúng khuôn mặt khinh bỉ nhìn Trác Uyên, mỉa mai: “Xem ra lần này Cổ tiên sinh phong lưu phóng khoáng, lại dám đùa giỡn con gái nhà lành giữa ban ngày ban mặt, chắc là vết thương của con tai ngài còn chưa khỏi hẳn, nếu không chắc chắn tiên sinh sẽ không có thú vui như này mới đúng!"
Ơ!
Trác Uyên cứng đờ người, nhìn đi nhìn lại hai nữ tử trước mặt, mới thở dài, bất lực lắc đầu.
Vốn dĩ hắn muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt ân nhân cứu mạng, nhưng mà ngàn lần không nghĩ đến, đuổi theo chuyện này lại hiểu lầm hết lần này đến lần khác. Đặc biệt là Bách Lý Ngự Vũ lại càng thêm mắm dặm muối, gây phiền toái cho hắn.
Bây giờ không nói đến ấn tượng tốt, cơ bản hắn không khác gì tên háo sắc. Nhưng dù vậy, vẫn phải nói đến chuyện chính một chút, sau đó Trác Uyên lập tức cúi đầu, trịnh trọng nói: “Hôm đó, cảm ơn tiểu thư đã cứu mạng con trai ta, không biết phải xưng hô với cô nương như thế nào, lần trước vội vàng rời khỏi, cũng chưa kịp hỏi!”
Nghe thấy vậy, gương mặt nữ tử kia lạnh lùng từ chối đưa ra ý kiến, thậm chí còn không thèm nhìn hắn. Mặt mũi Trụy Nhi đều là sự khinh bị, trợn mắt nhìn Trác Uyên, cười nhạo: “Tiên sinh như vậy quá giả dối, trong thiên hạ, chỉ cần nhìn thấy dung mạo tiểu thư nhà ta, nam nhân nào không cúi người hỏi xin tên của tiểu thư nhà ta? Lúc đấy tiên sinh không hỏi, là không nhìn thấy hình dáng tiểu thư nhà ta, bây giờ gặp lại, lại hỏi vào lúc này, cũng không kỳ lạ gì. Cái cớ lần trước vội vàng rời đi cũng quá nát thôi!”
Phụt!
Bách Lý Ngự Vũ che miệng cười, mặt chế nhạo liếc nhìn Trác Uyên, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, đúng là quá kém!”
Trác Uyên hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta, hắn phun ra một ngụm trọc khí thật dài. lại không có cánh nào, chuyện đã đến nước này, cũng không canh quang co lòng vòng, trực tiếp đi vào vấn đề chính là được, sau đò chắp tay, cười miễn cưỡng: “Cô nương đừng hiểu lầm. tại hạ không có ý gì khác, chỉ là lần trước hai vị cô nương có ơn cứu mạng đối với con trai ta, tại hạ không rõ tình hình lại lấy đi chí bảo của hai vị cô nương, bây giờ ta trả lại Bắc Hải Ngưng Giao, không biết hai vị cô nương có việc gì cần cống hiến sức lực, để cho tại hạ đi làm, coi như đó là trả ơn!”
Nói xong, ánh sáng trong tay Trác Uyên lóe lên, hắn lấy ra hồ lô kia, đưa lên. Trong mắt Trụy Nhi lóe lên ánh sáng kỳ lạ, lúc này đi đến lấy mở ra xem, quay đầu nhìn về phía tiểu thư nhà mình: “Tiểu thư, không thiếu tý nào!”
Trong tay Trác Uyên lóe lên ánh sáng, đã xuất ra cái hồ lô kia, đưa lên. Trong mắt lóe lên một đạo kỳ sắc, lúc này Trụy Nhi đi lấy tới, mở ra xem, quay đầu nhìn về phía tiểu thư nhà mình nói: "Tiểu thư, thật không mảy may thiếu!"
“Trả về!"
Vị tiểu thư kia lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, khuôn mặt lạnh nhạt: ”Hôm đó hắn dùng thánh linh thạch đổi, chúng ta không có lý do gì cầm về!”
“Không không không, toàn bộ thánh linh thạch đó xem như là trả ơn, tuyệt đối tiểu thư đừng khách sáo!”
Trác Uyên chặn lại, vội vàng xua tay. Vị tiểu thư kia cười nhẹ, lạnh lùng nói: “Tiên sinh đừng vội, ta còn chưa nói xong đâu. Một khi đã là buôn bán, ta sẽ không cầm về đồ vật đã bán. Mặt khác, đồ vật đã bị tay bẩn chạm qua, ta cũng sẽ không cầm lại!”
Nói xong , nữ tử kia búng ngón tay một cái, lúc này cách không lại đánh bay hồ lô kia về trên tay Trác Uyên.
"Cô nương, ở đây có vài chuyện hiểu lầm!" Mi mắt Trác Uyên run nhẹ, hắn chăm chú nhìn hồ lô, nhẹ giọng giải thích: “Những gì vừa nãy cô nương nhìn thấy cũng không phải tình hình thực tế, thật sự ta không phải một kẻ háo sắc, còn nàng ta…”
Nói xong, Trác Uyên chỉ về phía Bách Lý Ngự Vũ, nhưng vất vả lắm Bách Lý Ngự Vũ mới bắt đực cơ hội cho Trác Uyên nếm quả đắng, sao có thể buông tha được?
Chưa đợi hắn nói xong, nàng ta đã điềm đạm đáng yêu nói: "Cô nương, ta chính là một nữ nhân bình thường, tay không tấc sắt, bị đồ vô sỉ này to gan đùa giỡn, ngài nhìn vết thương trên mặt ta này, chính là do hắn đánh!"
Bách Lý Ngự Vũ chỉ những vết sưng đỏ trên mặt, biểu hiện rõ sở trường vu oan, thỉnh thoảng con nhân cơ hội người khác không để ý, đá lông nheo khiêu khích Trác Uyên.
Sắc mặt Trác Uyên không nhịn được mà trầm xuống, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà cho dù hắn hận bao nhiêu cũng không nhiều bằng hai nữ tử đối diện. Nhìn thấy tội đầy người, lúc này Trụy Nhi phẫn nộ, chỉ vào Trác Uyên mắng to: “Tên họ Cổ kia, lúc đấy thật sự chúng ta đã sai khi cứu ngươi, hóa ra ngươi là loại người này, đùa giỡn không thành còn tới cường bạo, đúng là không bằng heo chó!”
"Làm ơn đi, ngươi thấy rõ ràng ta ra ngoài còn dẫn theo con gái, có kẻ nào làm chuyện này mà dẫn trẻ con đi theo không?” Trác Uyên cũng hơi tức giận, chỉ tay về phía Tước Nhi, hét to.
Mí mắt Trụy Nhi run rẩy không ngừng, nàng ta lại phẫn nộ hơn: "Một mình ngươi làm điều ác cũng thôi đi, đến cả con cái cũng bị ngươi dạy hư, loại người như ngươi sống trên đời để làm gì? Đúng là không bằng cầm thú!"
Bờ môi Trác Uyên run rẩy, ngày bình thường hắn nhanh mồm nhanh miệng, nhưng ở trước mặt nữ nhân này, không hiểu sao đều khó nói nổi. Hoặc là như mọi người hay nói, tuyệt đối đừng nói đạo lý trước mặt nữ nhân, đúng là hợp lý. Cho dù ngươi đưa ra chứng cứ rõ ràng, các nàng cũng chỉ tin tưởng những thứ mắt mình nhìn thấy, lỗ tay nghe thấy, cơ bản là không cho ngươi giải thích mà! Trác Uyên bất lực lắc đầu, lại chỉ về phía Tước Nhi một lần nữa: “Các ngươi có thể hỏi con gái ta rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”
"Trời ạ, ngươi còn muốn liên lịu chuyện xấu xa này lên một tiểu cô nương, cuối cùng ngươi có phải là người hay không? Hơn nữa, nàng nhỏ như vậy thì biết cái gì? Hay là nàng nhỏ như vậy ngươi định để nàng cung cấp lời khai giả, đắc tội thay ngươi?”
Trụy Nhi não động mở rộng, thiên hạ vô địch,không cho Trác Uyên giải thích tí nào. Trác Uyên cùng không còn gì để nói chỉ nhìn nàng ta, bất lực chỉ có thể yên lặng gật đầu nói: "Được rồi cô nương, ngươi là đối thủ mạnh nhất từ lúc sinh ra ta gặp phải, tại hạ tình nguyện chịu thua. Các ngươi muốn nghĩ như thế nào tại hạ đều nhận!"
"Hừm, nếu đã nhận, vậy thì bổn cô nương cũng không thể làm như không nhìn thấy!" Ánh mắt nữ tử kia tự nhiên lạnh lẽo, hét to. Trác Uyên bất lực lắc đầu cười khổ. Hai nữ oa này, vu oan giá hoạ mà!
"Ta nhận thì sao, các ngươi muốn giết ta à?"
"Không sai, sinh mệnh ta cho, tạo nên cái ác, vậy thì để ta tự tay thu hồi mới đúng!" Bỗng dưng trong mắt nữ tử kia lóe lên sát ý trần trụi, nàng ta đạp chân xuống, đánh ra một chưởng về phía Trác Uyên.
Vù!
Cơn gió lạnh lẽo tận xương thổi ào ào, kèm theo một chưởng mạnh mẽ kia, đột nhiên xung quanh Trác Uyên xuất hiện sương băng màu lam nhạt, nhưng ở bên trong sương băng, lại có hỏa diễm thăm thẳm lạnh lùng đang thiêu đốt không ngừng, tất cả chỗ đóng băng đều biến thành một lò luyện đóng kín, trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều biến thành tro bụi!
Lúc này tròng mắt Bách Lý Ngự Vũ run run, nàng ta kêu lên: "Hàn Phong Liệt Diễm Chưởng - võ kỹ huyền gia cao cấp của Mộ Dung gia Nam Châu? Ngươi là Y Tiên Mộ Dung Tuyết - tiểu thư Mộ Dung gia?"
Mí mắt Mộ Dung Tuyết giật giật, liếc nhẹ nàng ta một chút, lại phất tay một cái không để ý đến.
Vù!
Một cơn gió lạnh lẽo xẹt qua, trong nháy mắt cả người Trác Uyên đông cứng trong đỉnh núi băng lam, ngọn lửa rực cháy không ngừng leo lên người hắn, bùng cháy dữ dội.
Vèo!
Mộ Dung Tuyết lắc người một cái, không tiếp tục nhìn Trác Uyên lấy một cái, mà lúc này nàng ta lại xuất hiện trước mặt Bách Lý Ngự Vũ, trong mắt đầy nghi ngờ: "Cô nương chỉ nhìn thoáng qua lại có thể nhìn ra tuyệt kỹ của Mộ Dung gia chúng ta, cũng không phải là người bình thường, sao có thể là là loại phụ nữ tùy tiện bị đùa giỡn?”
"Ha ha ha... Nếu nghi ngờ ta, tại sao còn một chiêu giết chết người kia? Chẳng lẽ ngươi không điều tra thêm, có lẽ trong này còn có sự kỳ lạ đấy? Có lẽ mọi chuyện, không phải như ngươi tưởng tượng, cũng không chắc chắn ngươi không giết nhầm người đó?”
Khóe miệng Bách Lý Ngự Vũ lộ ra một tia nham hiểm, nàng ta thở dài, xoa đầu Tước Nhi: “Nghe nói Mộ Dung gia luôn tự xưng là thế gia thay trời hành đạo, hành hiệp trượng nghĩa, cứu vớt vạn đan khỏ dầu sôi lửa bỏng, lại làm gia chuyện lạm sát người vô tội như thế này. Chỉ là đáng thương đứa trẻ mồ côi tội nghiệp này phải lưu lạc trần gian, chịu mọi khổ cực. Tuy nhiên ngươi yên tâm, sau này ngươi đi theo tỷ tỷ, hi hi ha ha!”
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nhìn nàng ta, chế nhạo: "Mộ Dung gia ta ra tay sẽ không vô duyên vô cớ. Cho dù chuyện này của ngươi kỳ lạ, cũng không gấp, hắn ở Trung Châu gây nên án lớn khó có thể tha thứ, bao nhiêu người vô tội vì hắn mà chết, có thể nói là tội nghiệp chất thành đống. Bây giờ ta diệt trừ hắn, cũng xem như là diệt trừ một ác lớn cho thế gian, không làm nhục gia phong của Mộ Dung gia!"
"Án lớn ở Trung Châu?"
Bách Lý Ngự Vũ nheo mắt lại, suy nghĩ cẩn thật, chợt sợ hãi kêu lên: "Chẳng lẽ chuyện ở cửa hàng Hải Xuyên lần trước... Là do hắn làm? Giết chết nhiều cao tầng của Đế Quốc như vậy, hừm, đúng là có năng lực, thật sự trước đây đã xem thường hắn!"
Mộ Dung Tuyết nhìn nàng ta thật sâu, lại nhìn ánh mắt hồn nhiên của Tước Nhi, lạnh lùng nói: "Mộ Dung Tuyết ta làm việc, sẽ tự mình khắc phục hậu quả. Xem ra cô nương cũng không phải người lương thiện, vừa vặn đứa nhỏ này cũng ngây thơ, vẫn có người dẫn đường. Nếu ta đã giết cha nàng, chính ta sẽ dạy bảo nàng, cũng không phiền cô nương tốn công tốn sức!"
"Hừm, ngươi nói mang đi thì mang đi à? Gần nhất đứa nhỏ này thân thiết với ta, không cần người khác phải nhúng tay vào!" Khóe miệng Bách Lý Ngự Vũ hiện lên một nụ cười tà ác, nàng ta mỉa mai.
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết lạnh lùng, khí thế toàn thân lại phóng lớn lần nữa: "Nói như vậy nghĩa là cô nương muốn đánh nhau à?"
Nhưng mà vào lúc hai người bọn họ tranh đoạt quyền nuôi dưỡng sau khi Trác Uyên chết, tranh nhau đến mặt đỏ tía tai, thì khuôn mặt Tước Nhi lại bình tĩnh, không thèm để ý, chỉ thỉnh thoảng nhìn về chỗ Trác Uyên bị đóng băng, từng tia từng tia lôi viêm màu đen, đang từ từ bò ra ngoài...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất