Đôi mắt lạnh lùng của Bách Lý Ngự Thiên nhìn chằm chằm vào bóng người lãnh đạm trước mặt, vốn đã vô cùng tức giận, thể hiện uy lực của một chiến thần bất khả chiến bại, trên thiên hạ này không có ai có thể địch lại được.  

             Nhưng mà, hai người Trác Uyên nhìn dáng vẻ uy nghiêm của lão ta, họ chỉ lặng lẽ đứng đó, không có chút kinh ngạc hay sợ hãi, thậm chí trong ánh mắt của hắn còn lạnh lẽo và chết chóc hơn, điều này khiến nội tâm đang đầy tức giận của lão ta, đột nhiên lại cảm thấy có chút lạnh lẽo từ tận xương.  

             Người này là có ý gì, chẳng lẽ xem thường thực lực của lão phu sao? Hay là… Căn bản hắn không sợ hãi chút nào, lại càng không tin lão phu có thể thu phục hắn?  

             Bách Lý Ngự Thiên nghĩ đến điều này, vốn có tâm lý rất vững vàng, bất giác lại cảm thấy có chút đứng ngồi không yên…  

             “Kiếm Tôn đại nhân, xin hãy suy nghĩ kỹ lại!”  

             Tuy nhiên đúng lúc này, giọng nói thờ ơ của Trác Uyên lại xuất hiện lần nữa, lạnh lùng và tàn nhẫn: “Lần này chúng ta theo lệnh của sư phụ đến đây để thu phục Hải Yêu Bắc Hải, rồi đưa về sơn môn để làm thú canh cổng, không muốn dính dáng đến việc của thế tục, cũng không mong sẽ bùng lên bất cứ tranh chấp vào với quý quốc. Nhưng hiện tại chuyến đi của Kiếm Tôn, lại gây khó dễ với chúng ta!”  

             Mí mắt của Bách Lý Ngự Thiên không nhịn được mà run lên, lão ta không khỏi cảm thấy giật mình.  

             Cái gì… Thu phục Hải Yêu Bắc Hải, là để canh… Canh cổng?   

             Nhưng chưa kịp đợi lão ta suy nghĩ cẩn thận lại, Trác Uyên liền khoác lác mà phóng đại cuồng ngôn, nói: "Nếu Kiếm Tôn đại nhân nhất quyết hành động, chúng ta không ngại xóa sổ ngài và những người khác, đảm bảo thuận lợi cho nhiệm vụ lần này!”  

             “Xóa sổ?”  

             Khi Bách Lý Ngự Thiên nghe được lời này thì không nhịn được mà nhíu mày, không khỏi lại dấy lên lòng cuồng ngạo, nhếch miệng cười giễu cợt: “Khẩu khí thật lớn, cho dù Thiên Ma sơn có rất nhiều cường giả, nhưng Bách Lý gia ta cũng không phải là người ăn chay. Bây giờ những người ở trước mặt ngươi là những người mạnh nhất ở Bách Lý gia, ngươi làm cách nào để xóa sổ họ đây?”  

             Trác Uyên hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào lão ta, cũng bất đắc dĩ mà thở dài, lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: “Thế nhân mù quáng, không biết trời cao đất rộng, còn tưởng rằng nhân vật ở phàm giai đỉnh phong, ắt sẽ có điểm tự mình hiểu lấy, ai ngờ vẫn không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu ý như trước, vẫn kiêu ngạo như vậy.”  

             “Người Thiên Ma sơn chúng ta muốn diệt trừ, không ai có thể chạy thoát được. Năm đó ngũ tông ở Tây Châu cũng vậy, bây giờ các ngươi cũng vậy! Đáng lẽ nếu ta tấn công một mình, dù không chắc chắn, nhưng muốn bắt tất cả mọi người cũng không phải dễ dàng, chỉ có sử dụng bảo vật mà gia sư tặng cho ta trước khi đi. Nhưng mà… Hừm, nguyên bản đây là cái dự bị cho Hải Yêu Bắc Hải, bây giờ lại dùng để đánh các ngươi, thực quá lãng phí. Có điều… Hừ hừ, không còn cách nào, thế nhân mù quáng, tự gây họa, không thể sống…”  

             Nói rồi, Trác Uyên chậm rãi vung tay lên, Nhẫn Lôi Linh trong tay lóe lên ánh sáng chói mắt, hơi thở kinh người không ngừng phát ra, dường như thật muốn mang ra cái thứ gì đó để hủy diệt trời đất.  

             Con ngươi của Bách Lý Ngự Thiên không khỏi co rút kịch liệt, trong lòng cả kinh, lo sợ bất an, trên trán chảy ra một giọt mồ hôi mịn hiếm thấy.  

             Lão ta không biết thực lực của Thiên Ma sơn, nhưng không biết mới là đáng sợ nhất, đặc biệt là nhìn thấy một bộ nước chảy mây trôi kia của Trác Uyên, cho dù lão thấy thực lực như vậy nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh thường, lại nghĩ tới thực lực đáng sợ của tiểu cô nương sáu bảy tuổi kia.  

             Lần đầu tiên trong đời, Bất Bại Kiếm Tôn nười luôn luôn sát phạt tàn nhẫn này, trong lòng lại bùng lên sự hối hận.  

             Vừa rồi chính mình cũng quá bốc đồng, nếu người này thật sự có vật gì kì lại, có thể trị được Hải Yêu Bắc Hải, như vậy nhất định phải rất kinh người, đối với hắn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.  

             Chưa kể những gì hắn nói là, giết tất cả mọi người ở đây trong một hơi thở, chưa chắc đã phải là việc không thể…  

             Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên đầu Bách Lý Ngự Thiên càng chảy ra nhiều hơn, vẻ mặt của đám người Bách Lý Ngự Lôi cũng ngưng trọng mà nhìn về phía trước, thân thể không tự chủ lùi lại, khẽ run lên.  

             Đây có thể coi là Cửu Kiếm Vương của bọn họ, ngoại trừ Bất Bại Kiếm Tôn, đây là lần đầu tiên tỏ ra ghen tị với người khác…  

             "Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên… Hôm nay rất vui được gặp ngài, nhưng mà… Vĩnh biệt…” Trong ánh mắt của Trác Uyên tràn đầy sự chết chóc, trong chiếc nhẫn kia bỗng dưng sáng lên một ánh vàng rực rỡ, rất nóng mà quỷ dị, trần đầy hơi thở khủng bố.  

             Con ngươi của Bách Lý Ngự Thiên run lên kịch liệt, nhanh chóng xua tay, vội vàng nói: “Chờ đã!”  

             “Sao vậy, Kiếm Tôn đại nhân còn có lời trăn trối cuối cùng gì muốn nói sao?”  

             “Vừa rồi ngươi một mực nói về phàm giai đỉnh phong, chẳng lẽ nói… Trên đời này thực sự có cảnh giới cao hơn cả Quy Nguyên sao?” Mi mắt lão ta không ngừng nhảy lên, Bách Lý Ngự Thiên nhìn hắn với vẻ mặt yên lặng, lẩm bẩm nói.  

             Khóe miệng của Trác Uyên thoáng qua một nụ cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu: “Đương nhiên, Đế Thánh Hoàng Linh Phàm, năm kiếp luân hồi của trời đất, tu luyện từ nhỏ đến Quy Nguyên cảnh, chỉ là phàm nhân mà thôi. Đột phá Quy Nguyên, mới có thể siêu phàm thoát tục, đạt tới Linh Vương cảnh, điều khiển sức mạnh không gian, có tuổi thọ không giới hạn, thoát khỏi bánh xe số phận của thiên nhân. Trừ khi buông xuống thiên kiếp, nếu không sẽ không bị sinh lão bệnh tử! Đây chỉ là vừa mới tiến vào ngưỡng cửa hành hương, tu luyện mới đạt chút thành tựu. Mà truyền thuyết nói rằng nếu tu luyện đến Đế cảnh, càng có thể sống thọ cùng trời đất, vĩnh viễn không chết. Đương nhiên, từ xưa đến nay rất hiếm người đạt tới điểm này, nhưng khó khăn vạn lần không ngừng!”  

             “Cái gì, còn có cảnh giới cao như vậy ư?” Thân thể của Bách Lý Ngự Thiên không khỏi chấn động, không nhịn được mà kinh ngạc, những Kiếm Vương khác cũng không khỏi ngẩn ra, khó có thể tin được.  

             Trác Uyên không nhịn được cười, nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Kiếm Tôn đại nhân, còn muốn hỏi cái gì nữa không? Nếu không thì tiếp tục đi!”  

             “Chờ một chút!”  

             Bách Lý Ngự Thiên vội vàng xua tay, đột nhiên nghe được bí mật lớn như vậy, trái tim vốn yên tĩnh đã lâu không khỏi đột nhiên kích động, trong mắt hiện lên vẻ thăm dò: “Thiên Ma sơn… Rốt cuộc thì là nơi như thế nào vậy, có người siêu việt phàm nhân không?”  

             Trác Uyên lắc đầu cười, không nói: “Đây là cơ mật của sơn môn, thứ lỗi không thể tự tiện nói ra. Đương nhiên, nếu các ngươi sắp chết, sẽ là chuyện khác…”  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc của lão ta, khóe miệng tràn đầy ý cười giễu cợt.  

             Ánh mắt Bách Lý Ngự Thiên ngập ngừng, có vẻ do dự, nhưng cuối cùng lão ta thở dài một hơi, đột ngột thu lại khí thế, lắc đầu bất lực.  

             “Xem ra… Kiếm Tôn đại nhân là muốn sống để tự mình tìm ra câu trả lời!”  

             Trác Uyên trầm mặc gật đầu, từ từ hạ cánh tay xuống, khí tức kinh người trong nhẫn lập tức biến mất, cười nhạt nói: “Nhưng còn một điều nữa cần nhắc nhở ngài, khi tự mình thăm dò thì phải để ý một chút, một số nơi có thể dò xét, nhưng một số nơi thì dò không được đâu. Giống như Hải Yêu Bắc Hải này, có thể khuất phục bởi sức mạnh phi thường, tốt hơn là ngài không nên kích động nó!”  

             Bách Lý Ngự Thiên nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, rốt cục không nhịn được mà thở dài một hơi, cúi đầu: “Đa tạ tiên sinh nhắc nhở, lão phu xin lĩnh hội. Chỉ là lần này lão phu tới là vì Phong Thiên Kiếm, cũng không định đụng tới Hải Yêu kia. Đợi lão phu lĩnh hội kiếm đạo, ngày rời khỏi phàm trần, vẫn muốn đến thăm Thiên Ma sơn một chút. Chỉ là không biết liệu có vinh hạnh này không, đi lên sơn môn, gặp mặt sơn chủ?”  

             “Vạn sự tùy duyên đi!”  

             Trác Uyên nở nụ cười nhẹ, khẽ nói: “Đệ tử của Thiên Ma sơn xuống núi tu luyện trong thiên hạ, sau đó trở về núi tĩnh tu, rồi đến truyền thừa y bát. Nếu như lần sau Kiếm Tôn đại nhân lại có thể gặp được đệ tử của Thiên Ma sơn, có lẽ sẽ có cơ hội, có thể nhìn qua sơn môn một lần đấy!”  

             Bách Lý Ngự Thiên suy nghĩ một hồi, có vẻ hơi thất vọng, nhưng lão ta cũng khẽ gật đầu, cuối cùng nghiêm nghị chắp tay nói: “Đệ tử của Thiên Ma sơn xuống núi tu luyện, hẳn sẽ không nhúng tay vào chuyện của thế tục chứ, huống chi tiên sinh vừa mới nói, mình là vì Hải Yêu mà đến, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đúng không?”  

             Những lời này vừa nói ra, đám người Bách Lý Ngự Lôi đều liếc nhìn Bách Lý Ngự Thiên, trong lòng choáng váng, nhưng lại cúi đầu không phát ra tiếng.  

             Bởi vì họ đã phát hiện ra rằng, mặc dù đây là một thỏa thuận, nhưng nó giống như một lời thỉnh cầu, thỉnh cầu của một Bất Bại Kiếm Tôn mạnh nhất đại lục. Nếu là trước đây, điều đó chắc chắn sẽ không bao giờ xảy ra.  

             Bách Lý Ngự Thiên, có đệ tử khắp thiên hạ, là hạng người kiêu ngạo ra sao!  

             Nhưng bây giờ… Thiên Ma sơn này quá mạnh, lại có những người siêu phàm nhập thánh, Bách Lý Ngự Thiên tự hạ thấp địa vị của mình, chủ động đưa ra một cuộc thỏa thuận, cũng không có gì là kỳ quái!  

             “Đó là điều đương nhiên!”  

             Khóe miệng của Trác Uyên nở một nụ cười thoáng qua, khẽ gật đầu, lãnh đạm nói: “Đệ tử của Thiên Ma sơn xuống núi luôn luôn hạ mình, không tham gia vào các trận chiến thế tục. Cho nên lần này Bắc Châu giới nghiêm như thế, chúng ta cũng không muốn làm to chuyện, làm phiền những người ở đây. Dù sao Thiên Ma sơn cũng là tông môn ở ẩn, nên không để lộ mũi nhọn ra ngoài quá. Chỉ cần các hạ không gây trở ngại cho chúng ta, chúng ta sẽ không phản ứng gì về việc của ngũ châu cả!”  

             Nghe vậy, Bách Lý Ngự Thiên thở ra một hơi, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.  

             “Kiếm Tôn đại nhân, ta có thể đi chưa?”  

             “Ồ, mời tiên sinh!”  

             Trác Uyên thấy đã đạt được mục tiêu, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt hỏi. Bách Lý Ngự Thiên thì vội vàng khẽ cúi người làm động tác mời, vô cùng cung kính.  

             Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều không khỏi trợn tròn mắt. Bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy lão tổ tông của mình có bộ dáng khiêm tốn như vậy gần vạn năm qua, cũng chỉ có ở trước mặt Thiên Ma sơn này…  

             Bạch!  

             Nhưng mà vào lúc này, trước mặt mọi người xuất hiện một bóng trắng xinh đẹp, chính là Lãnh Vũ Kiếm Vương, Bách Lý Ngự Vũ.  

             Nàng ta nhìn mặt Trác Uyên, lại không hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, nàng ta lập tức cười xấu xa một tiếng, giơ ngón tay kiếm ra uy hiếp Trác Uyên: “Xú tiểu tử, ngươi cho rằng chỉ bằng một cái Hải Dương Tông thì có thể cứu tính mạng của ngươi sao? Hừ hừ, ảo tưởng! Bây giờ cô nãi nãi sẽ tiêu diệt đám người các ngươi, để xem ngươi làm sao?”  

             Nói xong, Bách Lý Ngự Vũ liền muốn động thủ lần nữa!  

             “Dừng tay!”  

             Tuy nhiên, nàng ta chưa kịp di chuyển thì một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên, quay đầu lại nhìn thì người đó không ai khác chính là lão tổ tông Bách Lý Ngự Thiên.  

eyJpdiI6Ik5yaXBTOUJpTUE5R3BzSXRVRFRoZlE9PSIsInZhbHVlIjoiQUVENXRqcjNTQ2o3UHF0R3ZxUXZSRjMxYlBFWFdaRHpIWUJ2dTdqaExNUU5qbVpqRWh3UmluNDFFWWhHdXRKeGVQd0g3QStcL2RuUmJzbktGb3Y2Z2tHNE5RenplV3dxMkhnU2JBb0E3aFgzVFo0OHF0akUyU0k3R2N1UGxoT2dseThTM0FSRTFcL2pScmJBUXJkcStTZThTY1JjQnJzOGlPQWNXc2NXZ3RMN1ZmTkdPS0RkNTJlSFZFZk9hV0xCQkp4Q0pDVCt6MzhCMmR1dG1wdkNOUlliQkRvcUlJSDJiQXJqUVdQZTlJQlpPdk9XMUdRRmtOOXUxSkFnd3RKbXJNU2ZSWWNQTUdCdjFrMEQ4ejJqVHlsWjEyRzBxaTRPZjhSR2F5NFNnRFBjTnFvSHdZOU9BMVJHT0txb3VzZUpERVRVYzZuRFZINTFXc0RZWXVURVc3XC9vMTN3QWc1WXhcL3hGbkVsMEZqUFpEN0lKVFhoZGdyVDJyZ0R5U1wvUE5cL0RaR0tLTWxkWjVRMnRSVEczNjFPQm5WSDNRd1RkeFwvXC9UZ1l6dldTNkorNDlIWFpscGFkVEdNUHlFZ2lJU2xITVJCa2FjakF6RjBqcmxaK2RlV1hKeWpVaERLUU5ZUEhVUFdYZDNVSlN2Z21tczJmSzZkQkxtakxNNitvVmY3Z3JteVwvdnNUeEdtK3UwYlFrN2xrN0hQUTBNSU9yNTN1V3ZaTHlKUEVjWlR4dkZSVDZvT2ttVmV5U1R4ZUllODhEaUxRVFhhSzVSckVBT1hUTDBxbTdKbkMrQmxQYm52YUNWMm93cW9JWERLRjh0NWhSdGtLSU1MaFp0TjNOYnlob0R5dlhcL1k5Y1hTMit0ZHlIejVqN0VscnMzNjFXbDFyT25vbzgyNktUWVJIaURhZjg1K3NITVNOWEt5Z1JKMnU5RW9QNEhVMnBzNTcxcnN2UWF1VGp5VVB4VnZjcUxBeUs2YjM0MlhlTjFYakRGOHpCOVV5U3NRdGcrTXlvYUZDMU5VdVwvSXZFcXhBcGhocXBIbUNuakp1cEZFd0kzZklMTkl4ZDdaVDBCM2NYWG84ekx5Ukc0RmsrSjZKdGF1OTlrbklaalNQMXpCcUl5TURRN1BaRXI1eFJTVGZyZXhYM2lqTmZKMUlQTEFxeVJaS2hMWkpNYW5nYlBEOEwyXC9xdEV6UFpKVEZKV3pJajJJQlhRR1daRExZSFg3YVQ2eHlsUGFYbzZtSG10MVNPMDhzc2VyK2s0NTBacDNtOEpcLzlQUlFFMmgzR2pxZ25sZ1REWHhYRFNuVVNYd1JEK1A1UmlCRDdyQURQNFppNWI0aTQ9IiwibWFjIjoiNWFiOTI2N2FiOTdiMDFjMDY2YTk0NzRmYmNjZjM1MzUxZjdjY2JhMzRjNzk2ZGViNWNiY2IzYWIzY2Q5ZmVkNyJ9
eyJpdiI6ImFyZHNkOXZ5b2dyOHRBZHNqaHpvWHc9PSIsInZhbHVlIjoiTFpSTGJQdEtkSlZtS2xQWGhrSXdtSHhwWnhIR1d0RzZPRW1abmdtN091VmJzQVZMZHBlY1BsRGdTYmtDdkVKQnpmVGNqMEhTN0tKZDdFaVdTUTFRYWpaTlNXQ3dyTnRHcE42SnRtOGNoQ0pjaGtDOHZRb0MzcVVqTjMya0t0eUR2Rm1nZVwvSEtoMzNmUVpQN1o4anFxWFluSTJpZUJVdU4xOWJGXC9jTW9vcm5JTjl1NlNGK3psUzBjUzFCa0hzdlo4OUE2eVwvOHV0OVhFVWVHdVRDZVwvbDVmUVAwTTBJTTBEUVRtSGs3NTRUUEFUUFozTTZ4MWFGc3JpSFZlZlBhVUthekxEbGNvbFYyVUJLdEhxT1E5NEg1alYzRDV3V3JPcHcyelhQbVBOZ0Nucm1oRXR3bk8xaWJ1UklzUFluQmVzOUZURTRSUVpCVFFrU3VOeHVPaElIV0RvMXJcL1VUbTBjZzBYT2RWNnpleU54V3A5aGNOc3JVQjJzME1oVUduMW1yQ0lZY2J4UEdXXC9RU0p1N0RFZ1ladWRSR2h4QjlHeVYxY3RUSk5TTzkreHZEZHhGVXE1a1cwQ3lmZWtCZkZwUiIsIm1hYyI6IjVlMjYxYTg4NWQxOTRlZDAwZmQzY2RiMjZlZjFjZThlZjA5MzEwOGM4MTVlMWE3MmM1YTgyNzM3MzcwNGJlNTAifQ==

             Thế nhưng nàng ta chưa kịp ra tay, đụng một tiếng, cơ thể của nàng ta đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, bay lên không trung rồi phốc một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, rơi vãi dưới bông tuyết trên bầu trời…

Ads
';
Advertisement