Qua trạm dừng đầu tiên, đoàn xe của Trác Uyên lại tiếp tục di chuyển bí mật giữa bão tuyết mênh mông, trên nền tuyết tích dày bên dưới là vết bánh xe in sâu vô cùng rõ rệt. Trên vết bánh xe, một bóng hình xinh đẹp lạnh lùng đột nhiên lắc mình, đạp mạnh lên thân xe. Người này nhìn đoàn xe phía xa xa vẫn băng băng lao về trước thì khóe miệng không khỏi nhếch lên thành một độ cong quỷ dị.  

             “Hừ, tiểu tử thối, để ta tặng cho ngươi một phần lễ lớn, cho ngươi mất thêm chiếc xe, mấy con linh thú và mấy thuộc hạ nữa, hừ hừ hừ…” Bách Lý Ngự Vũ chậm rãi nhấc tay lên, giữa bão tuyết lạnh lẽo thét gào, kiếm chỉ của nàng ta càng thêm rét lạnh thấu xương, khí thế bức người, trong mắt lại lộ vẻ bướng bỉnh và tà ác.  

             Soạt soạt soạt!  

             Không đợi Bách Lý Ngự Vũ ra tay, hơn mười bóng đen đột ngột xuất hiện trước mặt nàng ta, quây người vào giữa. Trong mắt bọn họ tràn ngập vẻ giễu cợt, toàn bộ khí thế mạnh mẽ trong người cuồn cuộn phóng ra áp chế nàng ta, tỏ vẻ ta đây ăn chắc ngươi.  

             Bách Lý Ngự Vũ thoáng giật mình, khẽ nhíu mày, ngờ vực nhìn nhóm người này, hỏi: “Các người là ai mà dám cản đường bà cô đây?”  

             “Ha ha ha… Một thám tử Trung Châu cỏn con mà cũng dám tiến hành mấy hành động phá hoại trên đất Bắc Châu ta, còn dám hỏi chúng ta là ai nữa? Ngươi đúng là có mắt như mù, ha ha ha…”  

             Kẻ cầm đầu là một hán tử thân hình vạm vỡ, lúc này đã tiến lên trước, ưỡn thẳng ngực, phóng ra toàn bộ khí thế Dung Hồn của mình, giọng điệu không khỏi điên cuồng và ngạo mạn, khẽ liếc mắt nhìn đồng bọn bên cạnh rồi bật cười trêu ghẹo: “Các huynh đệ, cô nương này chẳng hợp làm thám tử tẹo nào, hoạt động trên địa bàn ai mà cũng không biết, còn dám hỏi chúng ta là ai, đúng là trò hề tức cười! Các ngươi nói xem, chúng ta dạy dỗ nàng ta một trận trước, để nàng ta nhớ kỹ chúng ta là người phương nào, hay là…”  

             “Roẹt!”  

             Nhưng gã còn chưa rêu rao xong, chỉ thấy một lưỡi đao sắc lạnh thình lình xuyên qua người, gã thoáng run lên, đột nhiên ngưng trệ, đứng yên bất động, tim đập loạn nhịp, đáy mắt khắc sâu nỗi sợ hãi không tưởng tượng.  

             Đợi đến khi gió lạnh thổi qua, tiếng “roẹt” vừa vang lên, người gã đột nhiên bị chia làm hai, ngã ầm ra đất. Bên trong thân thể gã hán tử cầm đầu là một mảng cháy đen, ngay cả một giọt máu cũng không có để chảy ra, thậm chí đến thần hồn cũng không kịp chạy trốn đã mất mạng rồi, cứ thế lặng yên mà chết.  

             “Sư huynh!”  

             Đám người còn lại nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn thoáng qua thi thể vị sư huynh đã mất đi sức sống mà ngây ngẩn cả người. Sau đó bọn họ lại nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ với vẻ mặt khó tin, da mặt căng cứng, cõi lòng đột nhiên lạnh lẽo, sắp òa khóc đến nơi rồi.  

             Tình huống này là sao? Không phải nói chỉ bằng mười mấy thương đội cảnh giới Dung Hồn là có thể đuổi đánh nàng ta tán loạn khắp nơi à? Sao tình hình hiện tại không giống miêu tả ban đầu vậy?  

             Đội ngũ phe ta hơn năm mươi người, vừa mới lộ mặt thì sư huynh cảnh giới Dung Hồn đỉnh cao mạnh nhất hội đã bị nàng ta giết chết chỉ bằng một chiêu. Tào chấp sự còn bảo phải bắt sống nữa chứ? Cha tiên sư nhà ngươi, thế này làm sao mà bắt, có chết bọn ta cũng không bắt nổi…  

             Vẻ mặt cả đám đều vô cùng đau khổ, nhìn Bách Lý Ngự Vũ lạnh lùng phía đối diện mà muốn nhũn hết cả chân, trong lòng thầm rủa inh trời, có xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.  

             Bọn họ làm sao có thể ngờ đến, miệng bảo đi bắt thám tử, cuối cùng lại đá trúng tấm sắt chứ? Trên đời này có thám tử thực lực mạnh mẽ như vậy sao?  

             Bách Lý Ngự Vũ khẽ vén lọn tóc mai ra sau tai, dùng vẻ mặt ma mị nhìn về phía đám người kia, cười khẽ một tiếng: “Mới rồi ta định cho các ngươi cơ hội giới thiệu, kết quả các ngươi dông dài phát ghét. Giờ bổn cô nương không muốn nghe nữa, thế thì để các ngươi làm quỷ vô danh giữa đất trời mênh mông này đi, ha ha ha…”  

             “Roẹt!”  

             Bách Lý Ngự Vũ cười lạnh, vung tay rạch thêm đường kiếm nữa, chỉ nghe một loạt tiếng ầm vang, gần năm mươi cao thủ Dung Hồn nháy mắt bị nhấn chìm trong bão tuyết mù trời. Thời gian mới thoáng qua mà chỗ bọn họ mới đứng chẳng còn hơi thở sự sống nào, ngay cả thi thể hay máu thịt đều không lưu lại, như thể đã chìm xuống lòng tuyết, từ trước đến giờ chưa từng tồn tại trên thế gian.  

             “Rầm rầm rầm…”  

             Từng đợt chấn động ầm ầm vọng lại, cách xa xa, xe ngựa Trác Uyên đang ngồi cũng rung lên không ngừng. Mấy vị hộ vệ thông qua cửa sổ trông thấy trận chấn động mạnh mẽ phía sau, không khỏi la lên kinh hãi: “Tiên sinh, không biết đằng sau xảy ra chuyện gì mà động tĩnh lớn thế?”  

             “Cọp cái nổi đóa đó, đang thịt dê nấu ăn! Chuyện không liên quan đến chúng ta, tiếp tục lên đường đi!” Trác Uyên vẫn thảnh thơi ngồi trên ghế, khép hờ mắt, vẻ mặt vô cùng thản nhiên, chẳng qua khóe miệng hơi nhếch lên thành một đường cong quỷ dị.  

             Mọi người liếc mắt nhìn nhau chả hiểu gì, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, tiếp tục đi theo dặn dò của Trác Uyên…  

             Phía bọn họ bình yên vô sự nhưng bên Hải Dương Tông thì ngược lại, gặp phải vấn đề lớn, rất lớn, vô cùng lớn.  

             Tào chấp sự thở ra một hơi khói lạnh, trong mắt là cảnh “tuyết báo được mùa”. Hắn ta lẳng lặng đứng trước cửa tông môn, vẻ mặt tùy tiện thảnh thơi, sắc mặt hồng hào, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.  

             Muốn chia công với ta? Hừ! Thương nhân một giới cũng xứng hả?  

             Từ lúc nghe được tin tức trong miệng Trác Uyên, hắn ta đã âm thầm quyết định sẽ giành hết công lao bắt thám tử Trung Châu, một phần cũng không cho ai cướp mất.  

             Nhưng Tào chấp sự nào ngờ đến, chút tâm tư hẹp hòi của hắn ta đều nằm trong tính toán của Trác Uyên, hơn nữa Trác Uyên chưa chủ động cung cấp tình báo mà để hắn ta tự cầm lấy củ khoai lang nóng phỏng tay này. Đến lúc đó cho dù xảy ra vấn đề gì, hắn ta cũng không nắm được thóp Trác Uyên, chỉ còn nước im lặng chịu thua thiệt.  

             Rất hiển nhiên thời khắc hắn ta phải im lặng chịu thua thiệt sắp đến rồi…  

             “Tào chấp sự! Tào chấp sự…”  

             Tiếng la to kinh hoàng từ xa dồn dập truyền đến, một tên đệ tử mới được phái ra ngoài lăn một vòng xông vào trong cửa, vẻ mặt hãi hùng khiếp vía vọt về phía Tào chấp sự vẫn luôn đứng chờ tin tốt trước cửa tông môn nãy giờ.  

             Tào chấp sự bất giác mỉm cười, nhịn không được xoa xoa bàn tay vào nhau, toét miệng hỏi: “Bắt được rồi à? Ha ha ha, nhất định là một con cá lớn, coi ngươi kích động thành dạng gì kìa, ha ha ha… Người đâu?”  

             “Không… Không phải… Ặc, dạ thưa!” Người nọ bất giác run rẩy khóe miệng, sắc mặt hoảng hốt, không thốt nổi nên lời.  

             Tào chấp sự thấy tình huống này thì không khỏi tức giận, xua tay nói: “Phải là phải! Không phải là không phải! Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”  

             “Tào chấp sự… Người nọ đúng là… một con cá lớn, song….”  

             “Song cái gì?”  

             “Song lớn ngoài sức tưởng tượng! Bọn thuộc hạ không ăn được!” Tên đệ tử nọ vô cùng đau khổ, nói với vẻ mặt đầy oan ức: “Nhóm sư huynh xông lên trước bao vây nữ nhân kia, tính bắt nàng ta, ai ngờ con cá lớn làm căng, chưa tới một hiệp cả hội đã bị diệt gọn, không một ai còn sống! Do ta ẩn nấp đằng xa, không bị nàng ta phát hiện nên mới trốn về được. Tào chấp sự, chúng ta nên làm gì bây giờ?”  

             Tròng mắt Tào chấp sự co rút lại, ngạc nhiên đến biến sắc: “Ngươi nói cái gì? Chết hết rồi? Chuyện này sao có thể? Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới Dung Hồn, dẫn đầu còn là cường giả Dung Hồn đỉnh cao, sao lại bị diệt sạch chóng vánh thế? Đối phương chỉ là một… thám tử bị mười mấy thương nhân cảnh giới Dung Hồn đuổi cho chạy cong đít…”  

             “Chấp sự đại nhân, có phải tình báo của ngài sai rồi không? Nữ ma đầu kia sao có khả năng bị người ta dọa chạy được? Lúc chúng thuộc hạ đụng độ nàng ta, muốn chạy trốn cũng không thoát nữa là!” Mặt tên đệ tử nọ bất giác run lên, khóc lóc vô cùng đau khổ.  

             Tào chấp sự cũng bối rối lắm, chả hiểu ra làm sao. Nhưng rất nhanh hắn ta đã phản ứng lại, lẩm bẩm trong miệng: “Năm mươi cao thủ cảnh giới Dung Hồn đều bị diệt sạch, khó bàn giao lại rồi đây, xem ra công lao lớn này không dễ dối gạt, nhất định phải kiếm sự trợ giúp… Lý trưởng lão, đúng rồi, chính là lão ta, Lý trưởng lão…”  

             Như thể nói mớ, Tào chấp sự vừa nhớ tên vừa hoảng hốt chạy sâu vào trong tông môn, người mất hồn mất vía, bước chân lảo đà lảo đảo…  

             Một khắc sau, trong một gian phòng đẹp đẽ, một lão giả tóc bạc nhàn nhã ung dung ngồi trên giường nhỏ, bên cạnh là Tào chấp sự khom lưng nhận lệnh.  

             “Tào chấp sự, ngươi muốn nuốt trọn công lao lần này, kết quả đá trúng tấm sắt, làm chết mất năm mươi cao thủ, sợ mình không gánh nổi trách nhiệm nên mới đến tìm ta?”  

             Lão giả kia lạnh lùng nhìn hắn ta, cười xùy một tiếng.  

             Tào chấp sự lau mồ hôi trên trán, méo miệng cười khan một tiếng, khom lưng nói: “Lý trưởng lão đúng là tinh tường! Tại hạ chẳng qua cảm thấy mình đi bắt một thám tử mà thôi, đâu cần thiết phải quấy rầy đến trưởng lão đại nhân. Dĩ nhiên nếu có thể bắt được người cũng là nhờ sự lãnh đạo của Lý trưởng lão mà tại hạ có thể vì tông môn lập nên công lớn, nào dám tham lam ôm hết vào mình, ha ha ha…”  

             “Hừm, nói thì hay lắm, nhưng chuyện lần này ngươi xử lý quá tệ! Lưu lại một cục diện rối rắm như vậy còn không phải để lão phu ra mặt thu dọn giúp ngươi?”  

             Lý trưởng lão bật cười giễu cợt, trong mắt chợt lóe ánh sáng, liếc mắt nhìn Tào chấp sự đang cúi gằm mặt, nói với vẻ sâu xa: “Đối phương có thể giết chết năm mươi cao thủ Dung Hồn chứng tỏ là cường giả Quy Nguyên. Người đâu! Truyền lệnh của ta, triệu tập năm mươi cao thủ Quy Nguyên tức tốc lên đường, nhất định phải bắt kẻ gian kia ngay trận, cố gắng bắt sống cho ta! Thám tử sao, kiểu gì cũng phải moi từ miệng ả ra chút tin tức hữu dụng!”  

             “Rõ!”  

             Ngoài cửa vang lên tiếng đáp dõng dạc, có người đã lĩnh mệnh rời đi.  

             Kế tiếp Lý trưởng lão lại nhìn về phía Tào chấp sự, khẽ cười bảo: “Tiểu Tào à, lần này ngươi thiếu ta một ân tình lớn đó. Ngươi phải nhớ, làm việc lỗ mãng, vô duyên vô cớ để mất năm mươi cao thủ Dung Hồn là lỗi nặng thế nào. Lần này ta phái người thay ngươi chuộc lại lỗi lầm, năm mươi người kia coi như hy sinh vì việc công, có nguyên do cả nên ngươi không việc gì. Nếu không, sai lầm lớn như vậy, bản thân lại chẳng có tí công trạng nào, ngươi sẽ không chịu nổi trách phạt đâu!”  

             “Đa tạ Lý trưởng lão ra tay tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích, nhất định sẽ nhớ ân tình của ngài, đời đời kiếp kiếp không dám quên!” Tào chấp sự vội vàng gật đầu, cười làm lành, trưng ra vẻ mặt a dua nịnh hót nhưng trong lòng lại bốc hỏa một trận. Hay lắn, công lao tới tay rồi còn vụt mất, đã thế còn phải ôm thêm một món ân tình. Tiên sư cha nhà nó chứ!  

             Tên Tiền Uyên kia… Hại mình rồi, cung cấp tình báo vớ va vớ vẩn, hừ!  

             Tào chấp sự oán thầm trong lòng nhưng không dám thốt ra khỏi miệng, còn phải rặn ra vẻ mặt vui vẻ chịu đựng, đúng là khổ không tả xiết. Lý trưởng lão ở bên giúp đỡ, như phụ mẫu thân sinh thứ hai của hắn ta, như ân nhân cứu mạng, Tào chấp sự vô cùng vinh dự.  

             Nhưng chẳng mấy chốc, cảm giác ưu việt của hắn ta mất hết, bởi vì lửa từ trò cừu bắt hổ hoang đường kia đã đốt tới đầu giường hắn ta rồi…  

             “Bịch bịch bịch!”  

             Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ nghe có tiếng va đập lớn, một tên cao thủ Quy Nguyên không thèm để ý lễ nghi đẩy cửa xông thẳng vào, nhìn về phía hai người bọn họ với vẻ mặt tràn ngập hãi hùng và căm uất.  

eyJpdiI6IlRGZXdcL05vNFE3bHN6aUY2MjBRbm5nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhrdnBNd0R6Z3MwYjhrN2lvb1B6M3VqenNaZTlyMWlDQzhVdGpRMzRnK091OG5MTTlUcGVLa09aMWRsSXR3Z2RvUGJieDQ5Z2E2MGpMWG9tQWZHY01uYjIzV3VIU2tRU2tSWkZSSDlGMDBITmR0OFFQbE5ab1ZPVnJXT0dqNTVUXC9SUW5VZkpwSTJwT0VyUUtxVHQwU3QzaEhQS3BkXC9lZ1ZRWFFSb0s0NXgwQ1p0em16dHBuRFNsdklYd0xiREZmSWlYS3pkN2Z0NVFDQjBBWmdCQVl1d2VqMW5sZkFnWWFFaDMrQVJFOWFDXC9kV3hNSWVOQ0dvVGpXRnpJRmNURjM2MDRrSlNcL1l2Y1BuR3pRZ0U3T1gxWlwvZEtvdnYxNGQrSG1OVzZIN2RwOURUVk14ZzdCa1dGc0NcL3Y1Z0YrbEY5RFVkTmczTGwrSUhJZlFSNXFHOFBlbExCRGV2U2dZejZHXC8yZHV0OGVWMldFN20zR0ZYbHN6YnBoNnJpVE9MdmcwNVFhMjcrUzNUcFhwQ2V0WlJBank2SHFRZ3pTV0JmcW5rRGZKTlNIekhpQVFwb3k5OTBrSGVGaHMxZmdlcDdwIiwibWFjIjoiYWEwZjJlOGNjNDI1ZWY4YjhlMDQ2M2JiNTZkNDU2YmY4NTk5ZGQ5N2RlMDFhZGYyYzM5NGFhOTIxNTZmZjMxMiJ9
eyJpdiI6IldhMlg1OGkrOE9wMWxsdGp3elJ3d2c9PSIsInZhbHVlIjoiK3FodnVsWmpVRGF0YTF2U2hWY1lTVmdWR0xGU1wveVY0VlRFekNMUFNvK3JBenpLSUs4MDduajlsdnFJRWhsOUhiK0doNE9JVzRCcTNFN1NYUVF5MW81R2dMUDNwYXRDWk1YRjRkYmNIOHRLcktlS0VnUVRKb21zRTcyY0xOSkhyemEzMnJMXC9nN0tkZXdnWERZSlpQYmF4Nlwvb3JGY1g0NWJQV2tCUjFPSlwvd0JqYk80YktOOFQwdjBVVnJYdHVDNktZOUoxOWljSE9zXC9uXC9mZ0QyRTI4c1BCQlM1UXVKeWxZRmpzQTFpQm13QT0iLCJtYWMiOiI3YTYyMzRlZGU3OWM3YmRhYTNiY2I5NzkxMWIwNDIxOTY2YzEwNzRhN2I3OGVkYzczYjE0NzNlYWYwNjdlNmM1In0=

             Tròng mắt Lý trưởng lão co rút, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, mắt trợn trừng lên…

Ads
';
Advertisement