“Ngự Vũ…… Thua!”  

             Trên nền tuyết, đoàn người người của thương đội sửa sang lại bốn chiếc xe tròng lên linh thú chuẩn bị khởi hành, trong nháy mắt liền biến mất giữa làn gió tuyết mù mịt.  

             Nhưng mà bọn họ đều không phát hiện ra trên đỉnh núi trơ trọi cách bọn họ vài cây số, Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên đã đứng trên núi tuyết từ lâu, nhìn cảnh tượng vừa xảy ra qua mi mắt, lão ta thở hắt ra và thì thào.  

             Bách Lý Ngự Lôi và bốn vị Kiếm Vương đứng ở này phía sau lão ta, sắc mặt cũng có chút u ám, im lặng không phát ra tiếng.  

             Liếc qua nhìn bọn họ, Bách Lý Ngự Thiên thản nhiên nói: “Bản thân là Kiếm Vương, thực lực tuyệt đỉnh, lại thua như cũ, biết vì sao không?”  

             Đầu cúi xuống càng thấp, bốn người Bách Lý Ngự Lôi bọn họ vẫn không dám nói một câu nào như cũ, chỉ khiêm tốn cúi đầu, chờ lão tổ tông chỉ bảo.  

             “Thái Tử, mấy tiểu gia hỏa các ngươi cho rằng do đâu?”  

             Không nhìn bọn họ nữa, ngược lại Bách Lý Ngự Thiên nhìn mười người trẻ tuổi ở đằng sau và nhẹ nhàng nói.  

             Suy nghĩ một chút, Thái Tử lập tức đứng ra, khom người cúi đầu và nói: “Khởi bẩm lão tổ tông, hài nhi cho rằng lần này Lãnh Vũ Kiếm Vương xuất hiện cứ tưởng thắng nhưng lại thất bại; người Thiên Ma sơn như cá nằm trên thớt, nhìn tưởng thất bại nhưng lại bất bại. Chỉ vì Lãnh Vũ Kiếm Vương cậy mạnh quá mức, mà không chú ý đến việc bị người ta lừa gạt, tính kế nên đối phương mới có thể ép sát từng bước rồi thăm dò ra điểm yếu. Trọng sức mạnh mà trí tuệ thấp, bị đối phương nắm bắt nhược điểm uy hiếp lần nữa, thật lấy làm tiếc, đó cũng là bệnh chung của các cao thủ tuyệt thế ví dụ dư Kiếm Vương trước mắt cũng như thế, họ đều dựa vào sức mạnh của mình quá mức. Lại không ngờ rằng trên chiến trường chân chính có nhiều sự thay đổi phức tạp, không có đạo lý nào là duy nhất cả!”  

             “Thái Tử nói vậy là sai rồi!”  

             Khi Thái Tử vừa dứt lời, Bách Lý Ngự Thiên còn chưa lên tiếng, lúc đầu Bách Lý Ngự Lôi vẫn luôn im lặng không nói gì vậy mà bỗng dưng mở miệng, lạnh lùng quát: “Quy luật của đất trời là cá lớn nuốt cá bé, đối với kẻ mạnh thì không có gì phải bàn cãi. Phi ưng vồ mồi, chỉ trong một hơi thở, mãnh hổ tấn công thỏ, chỉ ra sức cho một kích, tất cả đều giải quyết một lần là xong, làm gì có chuyện phải do dự đến như vậy. Cũng chỉ có chuột đồng kiếm ăn mới phải lén lút, chim sẻ nhặt hạt mới phải cẩn thận. Cả ba mươi sáu kế hay quân pháp sách luận đều có phương pháp lấy yếu thắng mạnh, nhưng nếu đối thủ quá mạnh thì chạy là thượng sách, đây là kế sách cuối cùng có thể dùng được một chút.”  

             “Suy cho cùng, bất kể là dò xét hay là mưu kế cũng thế, đó đều cách hành động của kẻ yếu, bản thân không tự tin với thực lực của mình. Ngự Vũ là Cửu Kiếm Vương, trên thế gian này hiếm được đối thủ nên đương nhiên bình thường nàng ta cũng không suy xét nhiều, chẳng lẽ nàng ta còn sợ bị người tính kế hay sao? Hừ hừ, cũng chỉ có những người có thực lực chưa đủ giống như Thái Tử mới có rất nhiều băn khoăn, vậy thì sao có thể lĩnh hội tinh thần bằng tầm mắt bao quát các ngọn núi nhỏ của Cửu Kiếm Vương chúng ta? Mà lần này nguyên nhân nàng ta bị lép vế, vì để gây khó dễ cho một đứa nhỏ mồm mép láu lỉnh thôi thì đã đành, còn không phải… À… Còn không phải…”  

             Bách Lý Ngự Lôi liếc xéo Thái Tử, vẻ mặt hắn ta khinh thường, mồm miệng dạy dỗ liên tục, rất kiêu ngạo, nhưng khi nói đến câu cuối cùng thì bỗng dưng sững lại, khi hắn ta phát hiện ra bản thân mình đã nói ra những lời này, đôi chân mày nhịn không được mà run rẩy, trên trán mồ hôi lạnh cũng bắt đầu toát ra liên tục, nắm tay cũng bất giác nắm chặt hơn, sau đó thì ấp úng rồi cuối cùng nói không được nữa.  

             Còn Thái Tử vẫn mỉm cười, cứ như vậy mà nhìn hắn ta, cũng không nói một lời nào, mặc kệ hắn ta cứ khó xử đứng ở đó, không thoát khỏi cảnh bị bẽ mặt.  

             Bách Lý Ngự Thiên lạnh lùng mà liếc mắt nhìn hắn ta, lão ta lạnh nhạt nói: “Còn không phải cái gì đấy? Có phải ngươi muốn nói nếu không phải do lão phu hạn chế các ngươi quá nhiều, nên lúc nãy đã khiến cho Ngự Vũ bị cản tay xiết đuôi, vì thế không thể phát huy toàn bộ sức lực? Cho nên lần này Ngự Vũ thua thì phải trách phu rồi?”  

             “Lão tổ tông bớt giận, Ngự Lôi không có ý này!”  

             Vội vàng khom người bái lạy, Bách Lý Ngự Lôi sợ hãi mức mồ hôi tuôn ra như suối, cả cơ thể cũng run rẩy, hắn ta vội vã nhận lỗi. Hắn ta chỉ là Cửu Kiếm Vương mà thôi, làm sao dám trách lão tổ tông nhà mình, Bách Lý Ngự Thiên chứ?  

             Vừa nãy hắn ta nói mấy câu tự kiêu như thế, cũng được xác thực là mồm miệng của hắn ta nói những câu ngốc nghếch và thô lỗ hoặc có thể nói là mỡ lợn làm mù lòng người (Có nghĩa là ngu ngốc, mê muội, không thấu hiểu và trình độ thấp), ngu dốt bốc phét để mũi nhọn chĩa vào lão đại nhà mình, cũng coi như là bị xui xẻo hối thúc nên hối hận không kịp.  

             Thái Tử thấy vậy cũng không nhịn được mà cười khẽ, hắn ta mỉa mai: “Xem ra Kinh Lôi Kiếm Vương còn không giống như những gì bản thân mình nói ra, tầm mắt bao quát các hòn núi nhỏ à, ha ha ha…”  

             Nét mặt hắn ta nhịn không được mà kéo căng ra, Bách Lý Ngự Lôi tức giận trừng mắt liếc nhìn Thái Tử nhưng vẫn không dám cãi lại, chỉ có thể đè nén cơn tức giận xuống, yên lặng chờ lão tổ tông xử lý.  

             “Được lắm, các ngươi đều câm miệng cho lão phu!”  

             Bách Lý Ngự Thiên mất kiên nhẫn hất tay, lão ta nhìn bọn người Trác Uyên ở đằng xa rồi buồn bã nói: “Hai đáp án của các ngươi đều chưa nói đến điểm mấu chốt. Cơ mưu gì chứ, năng lực gì hả, tóm lại một chút là nằm ở khí phách hoặc có thể nói đó là một người có tâm bất khuất, cứng cỏi. Nếu không có tâm tư này, cho dù cơ mưu hay năng lực cũng không làm nên chuyện gì. Khi nãy với đường kiếm của Ngự Vũ, người bình thường nhìn thấy cũng sợ đến mất mật, còn người bình tĩnh thì trong lòng họ cũng sẽ rối loạn lo lắng không nén lại được, nhưng tiểu tử kia vẫn có thể bình tĩnh đánh lại, đảo khách thành chủ (Từ bị động trở thành chủ động), nắm được quyền chủ động. Nếu không có khí phách này, liệu có làm nên chuyện?”  

             “Hơn nữa, lão phu không cho Ngự Vũ ra tay thì nàng ta chắc chắn không dám ra tay à. Hừ, đúng là đồ bỏ đi, ngay cả uy quyền của lão phu cũng không dám thách thức, vậy thì làm sao nàng ta có thể tiếp tục tiến lên trên con đường tu luyện chứ? Rốt cuộc, lão phu luôn đè nặng bên trên nàng ta, nàng ta đã vụt mất con đường có thể đi, kiếp này chỉ như thế mà thôi…”  

             Tất cả mọi người nhịn không được đều chấn động, khi nghe thấy những lời này, mọi người đều không hiểu tại sao, vẻ mặt của Bách Lý Ngự Lôi càng lúc càng lo sợ, hắn ta nói: “Lão tổ tông, người nói rằng… Nếu Ngự Vũ không nghe theo lệnh của người thì càng tốt?”  

             “Nếu nàng ta không nghe theo, đúng là rất tốt, nhưng ắt phải chết!” Trong ánh mắt Bách Lý Ngự Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo, lão ta lạnh lùng nói, sau đó lão ta giậm chân, ngay lập tức bay vút lên trời cao, để mọi người ở lại với vẻ mặt mơ hồ, không thể nào bình tĩnh nổi.  

             Lão tổ tông nói lời này là có ý gì, lão ta muốn mọi người đi một con đường của riêng mình, nhưng lại không cho vượt qua khỏi sự khống chế của lão ta, nếu không sẽ lấy mạng bọn họ, đây là…  

             Sắc mặt mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, chỉ có mỗi mình Thái Tử suy nghĩ một chút, rồi bất đắc dĩ cười khổ, hắn ta thở dài: “Thiên hạ… Quả nhiên chỉ được có một Bất Bại Kiếm Tôn thôi…”  

             Nói rồi cũng bay đi, bắt theo nhịp của lão tổ tông, chỉ còn lại vài người đợi chờ, tiếp tục thảo luận câu nói mâu thuẫn này, rất lâu sau mà vẫn chưa thể bình tĩnh được…  

             Ở một nơi khác, thương đội Trác Uyên tiếp tục phi nhanh trên đường tuyết liên tục suốt ba ngày trời mà không dừng lại một chút nào, thỉnh thoảng nhìn ra sau từ ngoài vẫn có thể thường xuyên nhìn thấy Bách Lý Ngự Vũ đang nở một nụ cười lạnh lùng, bóng dáng quỷ quyệt ma mị này khiến cho tất cả mọi người, ngoại trừ hai cha con Trác Uyên thì ai nấy đều cảm thấy hoảng sợ lo lắng, vẻ mặt lo lắng vô cùng, nét mặt không thể giãn ra được.  

             “Tiên sinh, nữ ma đầu cứ luôn đi theo sau chúng ta, nàng ta như con giòi bám theo tận trong xương cốt, quả thật khiến người ta sợ hãi, tuy rằng tiên sinh người đã dự đoán nàng ta sẽ không ra tay, nhưng chẳng may có gì thay đổi, có ai nói chuẩn đâu?”  

             Một vị hộ vệ nhìn Trác Uyên với vẻ mặt lo âu cực kỳ, vị hộ vệ đó xin chỉ bảo: “Không biết khi tiên sinh gặp hoàn cảnh nguy hiểm như thế sẽ đối mặt như thế nào?”  

             Trong ánh mắt của Trác Uyên chẳng có chút nào gọi là để ý, hắn vẫn lơ đễnh không hề quan tâm đến, khóe miệng thì vẫn luôn bình tĩnh mỉm cười: “Không quan trọng, sắp tới rồi…”  

             “Sắp tới đâu chứ?”  

             “Chúng ta đến trạm vận chuyển vật tư thứ nhất, sắp đến Hải Dương Tông!” Trác Uyên từ tốn lấy ly trà trên lò sưởi, uống vài ngụm rồi cất giọng sâu thăm thẳm.  

             Nghe thấy những lời này, mọi người liếc nhìn lẫn nhau, ai nấy cũng đều không hiểu hắn có ý gì!  

             Hải Dương Tông?  

             Chẳng lẽ tiên sinh muốn tìm sự che chở của Hải Dương Tông? Sao được chứ?  

             Tuy rằng Hải Dương Tông là một trong năm môn phái ở Bắc Châu, nhưng cũng không phải đối thủ của Cửu Kiếm Vương ở Trung Châu đâu, thế thì che chở chúng ta thế nào? Hơn nữa, nhà người ta nghe đến chuyện Cửu Kiếm Vương xuất hiện là đóng cửa tránh né còn không kịp sao có thể nhận che chở một thương nhân chứ?  

             Mọi người đều khó hiểu vô cùng, nên cứ yên lặng nhìn dù vẻ mặt tràn ngập sự nghi ngờ, nhưng Trác Uyên cũng không nói gì chỉ mỉm cười một cách bí ẩn, hắn nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ, mặc dù xa giá đang chạy như bay, ở ven đường còn lưu lại những vết tích rõ ràng.  

             Hai canh giờ sau, một tòa Tuyết Sơn Cốc hiện ra trước mặt, bốn chiếc xe ngựa lớn vang lên một tiếng két rồi ngừng lại, Trác Uyên và hơn mười huynh đệ khác từ từ xuống xa giá, ngay lập tức một vị hộ vệ đến trước cửa khom người nói lớn: “Thương đội Tiền gia đến, thỉnh các vị tiền bối của Hải Dương Tông mở cửa cho vào, đây là lệnh bài nhà ta, xin mời xem!”  

             Hộ vệ kia nói rồi nâng tay đưa ra một khối thẻ bài được đeo bên hông giống y hết khối thẻ bài đã đưa cho Trác Uyên, hắn ta hất tay lên ném khối thẻ bài qua.  

             Cạch, một tiếng vang nhỏ phát ra, bỗng dưng lệnh bài hòa vào trong không gian của sơn cốc rồi biến mất, tận một khắc sau mới ném trở lại.  

             Ngay sau đó, từng cơn chấn động phát ra, một con đường lạnh như băng xuất hiện giữa Tuyết Sơn Cốc, nhưng vẫn không có ai xuất hiện.  

             Người nọ thấy vậy cũng không cảm thấy kỳ lạ, hắn ta và Uyên liếc nhau rồi gật đầu, mọi người dựng bốn chiếc xe ngựa rồi đi vào nơi không tên kia.  

             Lúc sau, cơn chấn động đó lại vang lên, con đường đó từ từ khép lại, không thể ngờ được tất cả lại trở thành khung cảnh Tuyết Sơn Cốc  

             Két!  

             Bên ngoài cốc có một bóng dáng xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng xuất hiện, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là Bách Lý Ngự Vũ đang tức giận nhìn chằm chằm nơi đó rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, trốn vào Hải Dương Tông đi, bổn cô nương cứ ở đây mà chờ, ai trong số các ngươi bước ra trước, bổn cô nương sẽ lấy người đó để khai đao, ta sẽ dọa cho ngươi sợ, tên tiểu tử thối này, ta không tin ngươi không sợ!”  

             Bên trong cốc, đoàn xe của Trác Uyên và bọn họ mới vừa tiến vào đã nghe âm thanh xôn xao, ngay lập tức có năm mươi người xuất hiện một cách đột ngột, tất cả đều là cao thủ Dung Hồn, năm mươi người này vây quanh bọn họ, bộc lộ khí thế mạnh mẽ nhưng cũng chứa đầy sự cảnh giác.  

             Người cầm đầu là một người trung niên mặc áo bào trắng, có phần hơi đầu trâu mặt ngựa, trên môi là bộ ria mép móc lên lộ ra vẻ khôn khéo.  

             “Các vị đừng lo lắng, ta chỉ làm việc theo phép tắc mà thôi, mời các vị lấy thẻ bài bên thắt lưng ra, bọn ta muốn kiểm tra một chút, xem xem các vị có phải người của Tiền gia không!”  

             “Ôi, đây không phải là Tào chấp sự sao, sao bọn ta không phải là người Tiền gia chứ, ta đã từng vận chuyển vật tư chiến lược cho quý môn phái vài lần đấy, ha ha ha…”  

             Vào lúc này, một người hộ vệ cười lớn lấy thẻ bài bên eo đưa cho đệ tử của Hải Dương Tông kiểm tra, hắn ta vừa đến bên cạnh người đó vừa nói nói cười cười.  

             Tào chấp sự nhìn hắn ta một lúc rồi khẽ gật đầu: “À, hóa ra là Võ hộ vệ, lão già này gặp ngươi khá nhiều lần. Chẳng qua gần đây không ổn, nên cứ cẩn thận vẫn hơn!”  

             Tào chấp sự nháy mắt ra hiệu, những người đó cũng hiểu rõ nên chăm chú dò xét linh hồn trong lệnh bài có dao động đồng nhất với linh hồn của người đó hay không để tránh có người đục nước béo cò.  

eyJpdiI6IjBIY0UyUkVwcjg0aXhZM1hTMHBJTFE9PSIsInZhbHVlIjoiakNrbTJcL1pUXC9YVjlmTUhUeUltanJGXC8rYk5jMHN5RFY0a1E0bGs3MW9cL2xKYUlSUmNVZ0lwclZ3cjZGUnhZRU01eEh3aEcrbVZGaTVcL1kxUWttcjRDVlJDUE9rSzhtZXpVNlRuQXBPN1VBQ21FRkF0S0Y1bmo5YzV2SGVmYjBqN0M2SzZZWE9LcnU4SVBMRmdlek9tdzdsOTBxTjR0djZwSlBwXC9OcG5VYkZBRkMrbU9LeFwvaGdaNkJkWlR4Z2lGMDc3M2dabE4yXC9cLzQ0dHZaUWk4V3RTVFlUOFJZOXNuYkdvbGJVdnJnZUdBXC9sZTFpUlhXRjJUTCthSFVXd1YyZXVuZG1FMXp5YnBJN2owOU02eGFQOEowSFpkemJZMEMwZnZoemFlbGZsdnA1U3NGMHJtSk5wTjVCYjJCS0JPa0lqUUdrVjM5NUErNVhWdzVKbFpRNTNyU3B2SmdvdmRqdGtZQTd0WHJCQXdPOFZaWUNXWEtEc1BzM1dFZFRmY1dtT1JRVllPYTZpazlFUTlGallSSHFVVHJ6dGJlalk5RnlcL2FPb1NkMEp2Z3JEd0REc2dxTWltXC92RWs3Rit6ZW5ZZE1DVWlzdmZDQjFJVjA1YUV3UWc3eXVZdyt3YWwrUTNGcnl2aVwvMkE4aThjcWtDRXVYTlRqaExibDBrSlROd21oU0JpNmZyQWZ1N2Q2Nk5IQjNXVnZJWG5kc3RaNTM1K0lKdnhkaFVuUXBScFhVVVpRVm5IMGVUaEVwaDJnRlpreFhJV3JYTjVocXlaWUdPNDVrXC8wQ2NFYWp0MExFUURDWjYrWjV2Y3haKzdVZFVZMkFSR0pqWHIxZ0dONVh1WGJxaVNKMjdSVGxVMThjUEFnOFZZSUx0VUFcL2hLK3VwYXQxalJYSVFJc1I2UEQrNVhUSzlvTFNTQmtKSjh4R3ZUUm55NXBlRE1XRkxWRzdpRXJUNHY0N0w5d2d2aVN2ZVFMbU1cL2RsbEV0ZlZXeFJwZHZXcXUyM2pwbVFyb3pvNXVcL2tGbmlkTm13RUYxRlNkZXZPOWxuTlczQUtaMUJqeWxrYjRZempmaWNkcEkrVUhzYmRDaGtyalV2bjN4bDExSjZ4IiwibWFjIjoiZDI4MmIxNTcyMjAyOTRlNDMyZDcwN2ZhZWFkZjQ5MzVlNjMwYjgwZTM4ODIxZjc5NGI4OGQzMWYyZDIyY2IyOCJ9
eyJpdiI6ImlJbU9zQ1FcL0kzVTlUdDZkMnpzNkRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im96bkIrZWgrV2UwMnlCc094XC9nNGpiYnE3UnZMQ09iaE1wK0d4S1hYTHBoSStIUEpvOFRiTjFyTHdva09PM2VIbFVJeWRnTXM3aTIyU2tXSmNIWG15amVGaFJPS05iRlwvN2N5T0RoQ1V6WW9ReVNnWldHSENHTVE3YlZYU2wxUGd6dSs4S3JTdXE2cHpDTW00RFBRRXpyRmZFazk0WDB5aFR3MVlrb3R2ckhUcDc0THZHekg1Y002aEZuWlBJVXBXUVBmRFlIT2FXRkk2cG1SXC9MclVrNk1Zczk0M2d4cUM2bUZ5QnhFbkFDS2M9IiwibWFjIjoiMWQ1MWRkYWIzY2VhNjJmZjc3M2Y3ZGYwNDFhMWZkNzc4MmRlOGFmYjY1MGFjN2RiNGY4NmUzMDExMGE1NmFjMyJ9

             “Tại hạ là Tiền Uyên, Tiền quản gia!” Khóe miệng hắn nở một nụ cười giả tạo, Trác Uyên lạnh nhạt nói…

Ads
';
Advertisement