Trác Uyên khẽ nhíu mày lại, trong mắt hắn có chút do dự, hắn lẩm bẩm lên tiếng nói: “Phong Thiên Hải Ngao hả, lẽ nào khắp đất trời này chỉ có mình lão ta có thể chữa trị cho vết thương của Tiểu Tam Tử hay sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà không biết cái lão già đó hiện đang ở đâu nữa!” Côn Bằng khẽ gật đầu, lão ta thở dài một hơi rồi lên tiếng nói.
Trác Uyên khẽ trầm ngâm hồi lâu, mắt hắn chợt lóe lên một tia sáng, trong tay hắn lóe lên một luồng ánh sáng, liền có một cái bình hồ lô xuất hiện, hắn cầm lấy rồi nhanh chóng nói: “Tiền bối, khi nãy ngươi nói chỉ có mình Phong Thiên Hải Ngao có thể cứu Tiểu Tam Tử, nhưng trên đường hậu bối quay về, có nhìn thấy một thứ phi phàm lắm, tên nó là Bắc Hải Ngưng Giao, nó có tác dụng thần kì trong việc trị thương cho Tiểu Tam Tử ấy, không biết liệu tiền bối có biết hay không?”
“Bắc Hải Ngưng Giao… ta chưa từng nghe thấy bao giờ!”
Chân mày của Côn Bằng khẽ run lên, lão ta với tay cầm lấy, lão ta mở nắp bình ra ngửi ngửi, trong mắt lão ta tràn ngập sự nghi ngờ: “Vết thương của Tiểu Tam Tử, nói trắng ra chính là cuộc chiến liều chết giữa thánh thú chúng ta và Thiên Đế, dưới phàm giới này sao lại có thể có thứ đồ đặc thù gì có thể chữa trị cho vết thương của Tiểu Tam Tử cơ chứ… hờ!”
Đột nhiên, Côn Bằng bỗng ngưng bặt lại, lão ta nghi ngờ nhìn sang cái bình hồ lô đó: “Cái này… cái mùi vị này là…”
“Sao vậy… tiền bối, có manh mối rồi sao?”
“Dĩ nhiên rồi!”
Côn Bằng hít một hơi thật sâu rồi cười hi hi lắc đầu, sau đó lão ta trả bình hồ lô lại cho Trác Uyên rồi bật cười nói: “Tiểu tử, khi nãy ngươi nói cái này gọi là gì, ngươi có được nó từ đâu?”
Trên mặt Trác Uyên tràn ngập sự nghi ngờ, hắn liếc nhìn cái bình hồ lô đó một cái rồi ôn tồn nói: “Trên đường hậu bối quay về thì được người ta cứu giúp, người đó nói vật này có thể chữa trị cho vết thương của Tiểu Tam Tử, gọi là Bắc Hải Ngưng Giao, nghe nói là cực kì quý giá, hậu bối đã dùng hai mươi vạn viên Thánh Linh Thạch để mua thứ này về, cũng xem như là có chút hời rồi…”
Phụt!
Đột nhiên, Trác Uyên còn chưa nói xong thì Côn Bằng đã phụt cười thành tiếng, lão ta liên tục lắc đầu, ánh mắt của lão ta lúc nhìn sang Trác Uyên tràn ngập sự vui vẻ hài hước.
“Sao vậy tiền bối, bộ có vấn đề gì hay sao?” Ánh mắt Trác Uyên không hiểu, gương mặt hắn tràn ngập sự nghi ngờ, hắn lên tiếng hỏi.
Côn Bằng cười không ngưng được rồi dùng tay chỉ về cái bình hồ lô của Trác Uyên, lão ta đã cười sắp đứt hơi rồi, lão ta lắc đầu nói: “Ầy, sao loài người các ngươi cái gì cũng có thể xem như báu vật vậy chứ, cái thứ đồ này mà cũng hiếm thấy vậy sao?”
Thấy Trác Uyên vẫn còn chưa hiểu, Côn Bằng bèn nói trắng ra: “Tiểu tử à, trong Cửu U Bí Lục của lão già Cửu U đó không phải có ghi nhận lại tất cả các bài thuốc bí mật trên đời sao, có ghi nhận lại thứ này hay không?”
“Ợ… không có!” Trác Uyên lắc đầu, gương mặt hắn vô cùng ngượng ngùng, đồng thời hắn cũng vô cùng nghi ngờ nói: “Có lẽ… thứ đồ phi phàm ở nhân gian này, Cửu U Ma Đế không hề biết nó…”
“Tào lao!”
Nhưng mà Trác Uyên còn chưa kịp dứt lời thì Côn Bằng đã không nhịn được lên tiếng mắng chửi: “Ở thời thượng cổ, ở nơi này cũng không phải là phàm trần, Cửu U cũng không phải là không biết lai lịch của thứ này, chỉ là lão ta ngại ghi chép lại thôi!”
“Hờ… vậy thứ này chính là…”
“Là chất thải của… lão già Phong Thiên Hải Ngao đó!” Chân mày của Côn Bằng khẽ nhếch lên, lão ta ngước mặt nhìn trời mà cười.
Khi Trác Uyên nghe thấy lời này thì vô cùng kinh ngạc, hắn hoàn toàn đờ người ra: “Cái gì chứ… cái này… cái này chính là…”
“Ngươi biết rồi hả, thứ này chính là chất thải của thánh thú đó, trong mắt các ngươi cứ như thứ quý giá hiếm có trên đời vậy, nhưng trong mắt của Thập Đế, thứ này có ý nghĩa gì để quý trọng đâu chứ? Cái này nếu đổi lại là ngươi, đổi lại là những cao thủ tầm thường như ngươi, thì như kiểu ngươi cứ đứng ở một bên quan sát người ta đi vệ sinh, chuyện xong rồi vẫn đi hỏi hắn ta xin chút chất thải để nghiên cứu chắc? Ha ha ha…”
Côn Bằng bật cười lớn, lão ta bất lực lắc đầu nói: “Cũng chỉ có mấy kẻ phàm phu tục tử như các ngươi mới xem thứ này là bảo bối, cho dù lão già Cửu U đó đã biết công dụng của thứ này, những lão ta cũng không thèm ghi chú nó vào trong mật thư của mình nữa, ghi lại để cho người sau chê cười hả!”
Khóe mắt Trác Uyên khẽ giật giật, hắn nghe thấy điều này thì đã hiểu rõ: “Hèn gì, hèn gì thứ này có công dụng với vết thương của Tiểu Tam Tử, thì ra nó là đồ của Phong Thiên Hải Ngao. Cho dù là chất thải đi nữa thì bên trong cũng có sức mạnh của lão ta!”
“Không sai… vả lại” Hai mắt của Côn Bằng chợt lóe sáng, lão ta nở một nụ cười thần bí. Trác Uyên hiểu rõ suy nghĩ của lão ta, hai mắt hắn bỗng trở nên kiên định, hắn gật gật đầu nói: “Vả lại… chúng ta cũng đã có tung tích của Phong Thiên Hải Ngao rồi, lão ta đang ở Bắc Hải của Bắc Châu này, bây giờ ta phải dẫn Tiểu Tam Tử đi Bắc Châu một chuyến!”
Nói xong, Trác Uyên liền ôm Tiểu Tam Tử rời đi.
“Đợi đã!”
Đột nhiên, hắn còn chưa kịp ôm Tiểu Tam Tử thì một tiếng hét lớn lại đột nhiên vang lên. Cơ thể Trác Uyên ngưng bặt lại, hắn nghi ngờ nhìn sang Côn Bằng, để xem lão ta còn có gì dặn dò nữa.
Côn Bằng hít một hơi thật sâu, lão ta bất lực liếc nhìn hắn một cái: “Bắc Châu cách nơi này hàng ngàn dặm, sau khi ngươi đến được đó, lại đi tìm kiếm tung tích của lão già đó một hồi, thì cũng cần một khoảng thời gian nữa. Mà khoảng thời gian này nhất định sẽ không ngắn đâu, ngươi thì có thể đợi được, nhưng mà Tiểu Tam Tử không đợi được đâu. Sức mạnh của hắn đang bị tổn hại, cứ kéo dài thêm một ngày nữa thì sẽ càng trở nên nguy hiểm!”
“Vậy thì… ý của tiền bối là..”
Hù!
Trong phút chốc, Côn Bằng chẳng nói gì thêm nữa, đột nhiên có một ngọn lửa màu xanh bừng cháy trong tay lão ta, sau đó hai tay lão ta đan vào nhau, những ngọn lửa từ từ quét qua huyệt lớn của Tiểu Tam Tử, sau đó thì ngọn lửa màu xanh đó bùm một cái trong lòng bàn tay, bay thẳng vào ngực của Tiểu Tam Tử.
Tiếp theo đó liền nghe thấy tiếng lộp cộp, ngọn lửa xanh bừng cháy lên, theo lối dẫn của mấy đường huyệt đạo đó, lập tức xâm nhập vào cơ thể của Tiểu Tam Tử, tiếp đến, một luồng ánh sáng ấm áp đột nhiên vây lấy cơ thể của Tiểu Tam Tử.
Côn Bằng thở dài một hơi rồi từ từ buông tay ra, lão ta ôn tồn lên tiếng nói: “Tuy nói về thuật phong ấn thì ta không bằng một phần nào của lão già đó hết, nhưng ta vẫn có thể xử lí những vấn đề nhỏ nhặt như này. Lửa chính là nguồn gốc của sự sống, khi nãy lão phu lấy sức mạnh hỗn độn của ngọn lửa xanh, dùng Chử Thiên Phong Ấn Đại Pháp để phong ấn tinh thần của Tiểu Tam Tử bên trong thể xác, tuy rằng không thể chữa trị cho vết cào của kì lân, nhưng chí ít có thể để cho linh hồn của hắn không bị tiêu tán. Tiếp theo thì ngươi cứ đi tìm lão Long đi, để lão ta dùng Phần Thiên Kim Viêm Phong để phong ấn cơ thể tên tiểu tử này lại, để linh hồn hắn không bị mất, vậy thì thời gian của tên tiểu tử này sẽ được dừng lại, không tiếp tục ác hóa nữa, có một khoảng thời gian dài để ngươi đi tìm Hải Ngao, rồi cứu sống hắn!”
“Sao vậy… tiền bối không thể phong ấn một lần hay sao?”
“Không thể đâu, lửa xanh của ta là bảo vệ thần trí, lửa vàng của lão Long là bảo vệ thân thể, đối mặt với hai luồng công kích chí mạng này, chúng ta chỉ có thể dùng từng chức năng thôi. Ta bảo vệ cho thần hồn của hắn không tiêu tán, còn lão Long bảo vệ xác thịt của hắn không phân hủy, chỉ có thế mà thôi!”
Côn Bằng nhìn hắn hồi lâu rồi bình tĩnh lên tiếng.
Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, hắn lại ôm lấy Tiểu Tam Tử, nhưng Côn Bằng lại ra tay ngăn cản tiếp.
Côn Bằng nhếch môi nở nụ cười kì quặc rồi lên tiếng nói: “Tiểu tử à, tính mạng của tên tiểu tử này tạm thời không có gì đáng ngại cả, không cần gấp quá làm gì. Mà ngươi ấy, hơn hai năm rồi, khó khăn lắm mới đến Sơn Mạch Vạn Thú của ta, lão phu phải hỏi rõ tí chuyện, mấy năm gần đây ngươi tiến bộ thế nào rồi?”
“Ta đi qua tám hang trời, phong ấn hết ba nơi!” Trác Uyên liếc nhìn lão ta một cái, hắn hiểu tâm tư của lão ta nên thành thật nói.
Côn Bằng khẽ gật đầu rồi lên tiếng ca ngợi: “Hiệu suất làm việc của ngươi cũng nhanh lắm, nhưng mà đây không phải là trọng điểm, mà chuyện quan trọng chính là liệu có dễ dàng làm ra Phản Xung Trận hay không, nếu như chỉ có mình ngươi, thì e rằng có lẽ ngươi không làm được, suy cho cùng đây là một công trình lớn liên kết năm châu lại với nhau, ngươi có dự định gì thế?”
“Cái này thì ngươi cứ yên tâm đi, trên đường trở về đây, ta đã tìm được bạn đồng hành rồi, với sức mạnh của đệ tử gia tộc bọn họ, muốn làm chuyện này cũng không phí nhiều thời gian đâu!”
Mắt Trác Uyên chợt lóe sáng, hắn liếc nhìn lão ta một cái rồi tường tận kể lại chuyện lần này đi thương hội Hải Xuyên.
Sau khi nghe hắn kể lại, Côn Bằng có chút bất ngờ, lão ta khẽ suy nghĩ rồi bật cười thành tiếng, lão ta hài lòng gật đầu nói: “Chỉ trong khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, mà ngươi đã phá nát gia tộc của người ta, người ta còn bán mạng cho ngươi nữa. Tiểu tử à, cuộc mua bán này của ngươi làm quá… quá hời rồi!”
“Côn Bằng tiền bối à, người khác nói như vậy thì thôi đi, không lẽ ngươi không nhìn ra hay sao? Người hại bọn họ không phải là ta, mà là chính bản thân bọn họ, chẳng qua ta dời thời gian này lên trước vậy thôi!”
Trác Uyên bất giác ngẩng đầu nhìn trời, rồi thở dài nói: “Trên thế gian này, trời nhất định sẽ chừa cho ngươi con đường sống, không bao giờ hủy diệt ngươi đâu, đều là do bản thân ngươi mà ra, không làm thì sẽ không chết, đây là chân lí từ xưa đến nay rồi!”
Côn Bằng nhìn hắn hồi lâu rồi bật cười nhạt, lão ta khẽ gật đầu rồi than vãn nói: “Trác Uyên à, hai năm nay ngươi tiến bộ cũng nhiều rồi, ngày càng có phong cách của Đế Cảnh rồi!”
“Đế Cảnh?”
“Không sai, Đế Cảnh!”
Nhìn thấy bộ dạng thắc mắc của Trác Uyên, Côn Bằng ngẩng đầu rồi bình tĩnh nói: “Người thường đều tưởng Đế Cảnh chính là một biểu hiện của sức mạnh, nhưng mà họ không biết, nếu như xưng đế, thì phải chuẩn bị trước một trái tim đế vương. Vậy thế nào là trái tim đế vương, dùng trái tim để quan sát đất trời, có được nguyên tắc của đất trời, đi theo hay đi ngược, đều là do trái tim mà ra, tiền thế hay hậu sự đầu nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể có được sự tự tại của trời đất.”
“Ngươi của bây giờ, tuy rằng sức lực ngươi chưa đạt đến trình độ đó, nhưng mà cách hành sự của ngươi đã thuận theo lí của trời đất rồi. Thánh nhân cho rằng, người quân chủ không tự đứng dưới bức tường nguy hiểm làm gì, nhưng mắt của người thường còn chẳng phân biệt được đâu là bức tường nguy hiểm nên họa lớn mới đổ xuống đầu. Có lẽ ngươi không cảm nhận thấy, ngày trước lúc ngươi làm việc thì toàn nhìn đại cục, dựa vào may mắn, nửa thì nằm trong kế hoạch của ngươi, nửa thì nghe theo trời định. Nhưng mà bây giờ ngươi biết quan sát quy luật đất trời, nắm được nửa phần thiên cơ còn lại rồi. Chính là lúc giới quyền quý ở thương hội Hải Xuyên đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nguy hiểm vô cùng, sớm muộn gì cũng diệt vong, ngươi chẳng qua là tìm lúc có lợi nhất cho mình, tiễn hắn ta một đoạn, sau đó thừa thế nắm lấy trong tay mà thôi. Tuy rằng ngươi không làm gì, nhưng ngươi lợi dụng thiên cơ, thuận nước đẩy thuyền, đây chính là Đế Cảnh!”
Mí mắt của Trác Uyên khẽ run lên, hắn suy nghĩ một hồi thì có chút luống cuống: “Ta vốn không nghĩ nhiều như thế, ta chỉ cảm thấy, ta ném Thánh Linh Thạch ra ngoài thì thương Hội Hải Xuyên nhất định sẽ xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn nữa, dù gì thì hôm nay không diệt vong thì mai cũng sẽ diệt vong. Vị nhị công tử đó, sớm muộn gì cũng là người của ta, cái thương hội đó, sớm muộn gì cũng sẽ thành đồ của ta, ta cứ bình tĩnh đợi là được rồi!”
“Trái tim đế vương có thể thấy được tương lai, biết được vận mệnh, ngươi đã thấy được tương lai của hắn ta rồi thuận thế làm theo mà thôi, làm quỹ đạo cuộc đời của hắn ta chạy nhanh hơn. Mỗi cao thủ thuộc Đế Cảnh đều không hề đơn giản, họ đã thoát khỏi thứ tầm thường ở đời, thoát khỏi cõi người trần mắt thịt, về mặt tâm cảnh thì ngươi đã làm được rồi!”
Côn Bằng nhìn chằm chằm hắn rồi bật cười nói: “Chuyện này giống như việc hồi đầu lão đại tìm ngươi để đi tìm tung tích của Thiên Đế vậy, lão đại tin tưởng ngươi, nhất định có thể tìm ra, đây chính là do lão phu ta đã cảm nhận thấy kết quả trong tương lai của ngươi. Ha ha ha… đúng là không chọn nhầm ngươi, ngươi đến giúp chúng ta làm những chuyện này, đúng là một công đôi việc mà.”
Côn Bằng bật cười, lão ta nở một nụ cười thần bí nói: “Đúng vậy, tuy rằng nó là trợ thủ của ta, nhưng bây giờ các ngươi cần tới người giúp đỡ hơn ta, hơn nữa, tới lúc đó khi ngươi gặp lão già đó, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy trợ thủ cạnh mình không đủ dùng nữa đó, khà khà khà..”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất