Tuyết lớn đầy trời, che khuất cả bầu trời!  

             Kể từ trận chiến lần trước với Trác Uyên, đã hơn một tháng trôi qua, nơi đây đã lẳng lặng tạm biệt mùa thu, mùa đông tuyết bay đầy trời chính thức đi tới mảnh đất Trung Châu nơi thành Phi Vân này.  

             Nhìn bầu trời u ám ở ngoài kia đang dần bị tầng tầng mây đen che phủ, ngay cả mặt trời cũng không thể chiếu một chút ánh nắng xuyên qua được, mặt trời đã sớm biến mất tăm. Đan Thanh Sinh đang ở bên trong gian phòng hoa lệ đèn đuốc sáng trưng, dưới chân lão ta có một cái lò lửa than, còn thoải mái nhâm nhi trà thơm trong tay, hết sức thoải mái, trên khóe miệng thỉnh thoảng còn xẹt qua một đường cong vui vẻ!  

             “Đan lão, nếu như đến lúc đó vãn bối mà gặp nạn thì nhờ ngài giúp đỡ một tay vạy!”  

             “Tiểu tử này, lão phu sẽ không mạo hiểm vì ngươi đâu nhé!”  

             “Yên tâm, vãn bối sẽ không để cho ngài phải khó xử đâu mà, chỉ cần khi đó ngài có thể tự mình ra tay, kết thúc tính mạng của vãn bối, vậy thì vãn bối đã có thể tìm được con đường sống từ chỗ chết rồi!”  

             “Cái gì?”  

             “Ha ha ha… Tiểu tử kia, không biết bây giờ ngươi đã trốn thoát hay chưa! Mùa đông cũng đã tới rồi, mặc dù một kiếm đó lão phu cố ý chém lệch đi, nhưng đoán chừng thì nó vẫn sẽ khiến ngươi bị thương. Mà vết thương do Trảm Long Kiếm Kình gây ra lại rất khó khỏi hẳn, vào lúc trời đông giá rét này, ngươi phải chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt đó!”  

             Trong đầu nhớ lại ước định ban đầu, Đan Thanh Sinh lần nữa nâng chung trà lên, phẩm một hớp trà thơm, trong mắt cũng lộ ra một chút ý cười ấm áp.  

             “Ài, tiểu tử đó còn chưa tin danh dự của lão phu sao, lúc trước ở trong mật thất ngầm chỗ Thượng Quan Phi Vân, ta còn cố ý tìm ngươi để nhắc nhở ngươi một chút, ha ha ha, đúng thật là lo chuyện bao đồng mà!”  

             “Này, Trảm Long Kiếm Vương, có chuyện gì vui vậy, có thể nói ra cho bản tướng vui chung với được không? Hiếm khi thấy Trảm Long Kiếm Vương cười thoải mái như thế đấy, ha ha ha…”  

             Một tiếng cười to bất chợt vang lên, từng tốp hộ vệ nối đuôi nhau tiến vào, sau đó cung kính hành lễ, Bách Lí Kinh Vĩ ở dưới chúng tinh phủng nguyệt, người khoác lông chồn, hắn ta chầm chậm bước vào, rồi ngồi thẳng xuống bên cạnh Đan Thanh Sinh, khẽ cười nhạt nói.  

             Thượng Quan Phi Vân cũng theo vào, lão ta ngồi xuống sát bên cạnh hắn ta, chân bắt chéo vào nhau, sau đó buồn bực ngán ngẩm nói: “Đúng đó, Đan huynh à, có chuyện gì tốt vậy, hay là nói ra để mọi người vui vẻ chung đi, dẫu sao thì tháng này bản vương cũng đang buồn bực lắm!”  

             “Ha ha ha… Thần Kiếm bị trộm, Phúc Địa bị hủy, đương nhiên ngươi sẽ buồn bực rồi!”  

             Đan Thanh Sinh bất giác bật cười một tiếng, lúc này lão ta lấy ra một miếng ngọc giản, sau đó đưa nó ra trước mặt hai người bọn họ: “Đây chính là tin tức từ lãnh địa truyền tới cho ta, nói đã tìm ra được tung tích của Thượng Quan gia, còn hỏi ta là nên làm gì bây giờ mới phải!”  

             Cái gì?  

             Thượng Quan Phi Vân không khỏi giật mình, lão ta vội vàng cầm ngọc giản qua xem xét, sau lại trở nên vô cùng gấp gáp: “Thế là đám người đó chạy tới chỗ của ngươi sao? Nhưng đó có phải là hướng đi đến Đông Châu đâu, là Bắc Châu mà, bọn họ đến đó để làm gì vậy chứ?”  

             “Chắc là không dám đi thẳng đến Đông Châu nên mới đi đường vòng thôi!” Trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ khẽ lóe lên một tia sáng, hắn ta cũng khẽ nâng chung trà lên, sau đó bắt đầu hớp một ngụm trà.  

             Thượng Quan Phi Vân cảm thấy vô cùng căng thẳng, lão ta lập tức tiếp lời: “Thừa tướng đại nhân, nên giải quyết chuyện này thế nào thì mới tốt đây?”  

             “Ta không biết!”  

             Bách Lí Kinh Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu, hắn ta than nhẹ một tiếng, rồi nói: “Khu vực Trung Châu quá lớn, nếu mà Thượng Quan gia lẩn trốn vào trong đó thì đúng thật là rất khó để tìm ra hành tung của bọn chúng. Tuy rằng bản tướng đã phát thông báo, báo cho các Đại Kiếm Vương ở bên Trung Châu biết rồi, nhưng cũng không biết rõ hành tung cụ thể thế nào, các Kiếm Vương cũng không thể nào lục soát hết toàn bộ Trung Châu được. Hơn nữa có Kiếm Vương quen thói lười biếng, ngay cả ở trong đất của mình mà cũng lười di, thật sự không còn cách nào nữa rồi!”  

             “ ́y, Bách Lí thừa tướng, nhưng ta…”  

             “Trảm Long Kiếm Vương, ta không nói ngài, ta đang nói cái tên yêu rượu như mạng… Tửu Kiếm Tiên kia ấy!” Trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ khẽ lóe lên một tia sáng, hắn ta không khỏi mím chặt môi, sau lại thở dài lên tiếng: “Thân là Kiếm Vương, nhưng hắn lại thường xuyên chạy đi khắp nơi để nhấm nháp các loại rượu ngon, không để ý đến chuyện chính sự, là một người vô cùng nhây nhớt. Có đôi khi hắn còn chạy tới bốn châu khác để tìm rượu nữa, hừ, thật không biết tặng đất phong cho hắn có ích lợi gì nữa. Nhưng dẫu sao thì, lần này không rõ tung tích của Thượng Quan gia, cho dù hắn có trở về thì cũng không có tác dụng gì cả, ngược lại còn thêm lề mề chậm chạp hơn!”  

             Đan Thanh Sinh chăm chú nhìn hắn ta, nơi khóe môi bỗng chốc cong lên, lão ta cười nói: “Thật ra đối với lão gia hỏa kia, lão phu cảm thấy vô cùng hâm mộ, vì hắn sống rất tự do tự tại. Phi Vân huynh, đợi mấy ngày nữa hắn trở về rồi, chúng ta cũng tới chỗ của hắn uống rượu chung được không? Có thể hắn lại xách một tốp rượu đặc biệt ngon từ đâu đó về thì sao?”  

             “Ngươi muốn đi thì ngươi cứ việc, ta không có tâm trạng đâu mà rủ rê làm gì!”  

             Thượng Quan Phi Vân không kiên nhẫn phất tay áo, ồm ồm đáp: “Ngược lại là miếng ngọc giản này, ngươi lấy về bằng cách nào vậy?”  

             Chân mày Đan Thanh Sinh nhíu lại, không khỏi hơi mỉm cười: “Còn có thể lấy về bằng cách nào? Bọn họ hỏi lão phu nên làm gì bây giờ, lão phu chỉ cho bọn họ hai chữ, tùy duyên. Lần này Thượng Quan gia xuất động nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa ba lão gia hỏa kia liên thủ còn có thể sánh ngang với Kiếm Vương, không có lão phu trấn thủ ở chỗ đó, chẳng phải bọn họ đi để chịu chết ư? Cứ mở một mắt nhắm một mắt là được, để cho bọn họ đi đi!”  

             “Ngươi…”  

             Thân thể Thượng Quan Phi Vân không khỏi trì trệ, da mặt mạnh mẽ co rút, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía Bách Lí Kinh Vĩ nói: “Thừa tướng đại nhân, nhìn thái độ của lão gia hỏa này đi, rõ ràng không lên, đợi đến chỗ Bất Bại Kiếm Tôn, bản vương không thể không cáo trạng hắn, hừ!”  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhướng mắt khẽ lườm lão ta một chút, mỉm cười từ chối cho ý kiến: “Ta khuyên Thượng Quan Kiếm Vương đừng nên không phóng khoáng như thế, bởi vì lần này ta đứng về phía Trảm Long Kiếm Vương bên này!”  

             “Cái gì?”  

             Biết rõ không thể làm mà lại làm, là hành vi cực kỳ ngu xuẩn!  

             Bách Lí Kinh Vĩ nhẹ nhàng đậy nắp chung trà của mình, không khỏi thản nhiên hớp một ngụm, sâu kín lên tiếng: “Ban đầu lùng bắt Thượng Quan gia chính là hành vi mất bò mới lo làm chuồng, vốn cũng không nghĩ có thể xuất hiện tiến triển gì. Bây giờ đã phát hiện hành tung của bọn họ, còn đưa mạng của mấy trăm cao thủ lên cho bọn họ, hao binh tổn tướng, cần gì chứ? Tóm lại, lần này chúng ta thua rồi, thua không oán không hối, chuẩn bị chờ lão tổ tông răn dạy đi…”  

             Báo!  

             Nhưng mà, lời của hắn ta còn chưa dứt, một gã hộ vệ vội vội vàng vàng chạy vào, khom người đưa lên một khối ngọc giản, lên tiếng bẩm báo: “Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, ngọc giản từ Đế Đô đưa tin tới!”  

             “Đế Đô đưa tin à?”  

             Chân mày Bách Lí Kinh Vĩ run lên, không khỏi cười khẽ một tiếng, đưa tay tiếp nhận miếng ngọc giản kia, vẻ mặt lạ lẫm nói: “Bản tướng vừa mới bỏ bê công việc ba tháng, bệ hạ đã lập tức muốn gọi ta trở về rồi sao? Ha ha ha… Hiếm khi được nhàn rỗi ở chỗ của Phi Vân Kiếm Vương làm khách, bản tướng còn chưa có dạo chơi đủ đâu. Thật sự là một khắc cũng không rảnh rỗi, cũng không biết Đế Đô lại xảy ra chuyện gì, cần phải có bản tướng đến xử trí…”  

             Cứ ra vẻ đi, ừ thì ngươi bận rộn, Đế quốc một ngày không thể thiếu ngươi, được rồi!  

             Khóe miệng Thượng Quan Phi Vân không nhịn được mãnh liệt co quắp, Thượng Quan Phi Vân khẽ liếc mắt nhìn hắn ta một chút, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thế nhưng trên mặt lại nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, châm chọc nói: “Thừa tướng đại nhân, đúng là một ngày trăm công nghìn việc ha, Đế quốc thiếu ngài, ngay cả mặt trời cũng không mọc lên nổi, ha ha ha…”  

             Bách Lí Kinh Vĩ nghe ra ý mỉa mai của lão ta, lại không cho là như vậy, vẫn như cũ mặt mày lạnh nhạt đọc nội dung nổi lên bên trong. Thế nhưng, một khắc đồng hồ sau, mặt mũi hắn ta bất chợt biến đổi lớn, sợ hãi thốt lên: “Cái gì?”  

             “Sao, đã xảy ra chuyện gì rồi à?” Hai người Thượng Quan Phi Vân không khỏi giật mình, đồng loạt lên tiếng.  

             Bách Lí Kinh Vĩ quay đầu nhìn bọn họ một chút, hơi trầm ngâm, thản nhiên đáp: “Lão tổ tông xuất quan, muốn triệu kiến chín Kiếm Vương và trọng thần Đế quốc đến họp, có vẻ như muốn xuống tay với Bắc Châu!”  

             “Cái gì, Bất Bại Kiếm Tôn xuất quan rồi sao?”  

             Thượng Quan Phi Vân và Đan Thanh Sinh không khỏi giật mình liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau ngạc nhiên hô lên, sau đó lập tức không nhịn được lẩm bẩm: “Cái này là muốn thiên hạ đại loạn đây mà!”  

             “Ôi, phải nói thế nào nhỉ?”  

             “À không, là lúc thiên hạ đại thịnh đến rồi, ha ha ha…” Thượng Quan Phi Vân và Đan Thanh Sinh thấy nét mặt Bách Lí Kinh Vĩ tối sầm xuống, hai người tức khắc cười gượng một tiếng, nói qua loa cho xong.  

             Bách Lí Kinh Vĩ lắc đầu, khẽ cười, không tỏ rõ ý kiến: “Những lời vừa nói, bản tướng sẽ xem như các ngươi chưa từng nói qua, thỉnh hai vị Kiếm Vương ngày sau ăn nói cẩn thận. Phải biết rằng, bây giờ các ngươi đã là tôn sư Cửu Kiếm Vương Trung Châu, trụ cột của Kiếm Tinh Đế quốc. Đế quốc hùng mạnh chính là các ngươi hùng mạnh. Thịnh vượng của lão tổ tông chính là thịnh vượng của các ngươi. Đừng coi lão tổ tông như đối thủ mà đối đãi nữa, tuy nói ở chỗ lão tổ tông, những quân nhân như các ngươi thấy thực lực của đối thủ mạnh mẽ, có lòng muốn đọ sức, ta có thể hiểu, nhưng cũng đừng nên chia bè kết phái, rõ chưa?”  

             Rõ!  

             Hai người khẽ gật đầu lấy lệ, đều là dáng vẻ không tin.  

             Bách Lí Kinh Vĩ biết mình không có lực chấn nhiếp gì với hai Đại Kiếm Vương, cũng không muốn nhiều lời, tiếp theo hét lớn một tiếng: “Người đâu, chuẩn bị quay về Đế Đô, bản tướng muốn cùng hai vị Kiếm Vương đại nhân đi thăm viếng lão tổ tông!”  

             “Tuân lệnh!”   

             Lập tức có người chạy vào, khom người cúi đầu, muốn đi xuống dặn dò kẻ dưới, chuẩn bị cậy thế. Nhưng hắn ta còn chưa kịp rời đi, Bách Lí Kinh Vĩ đã mở miệng nói: “Còn nữa, lần trước ta sai ngươi đi tìm một người Tây Châu đáng tin cậy, đã tìm được chưa?”  

             “Khởi bẩm thừa tướng, đã tìm được rồi!”  

             “Được, vậy thì bảo hắn quay về Tây Châu, trở lại cho bản tướng hỏi thăm một chút chuyện!” Trong mắt bỗng dưng lướt qua một tia giật mình lo lắng, Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi thở dài một hơi, yếu ớt nói.  

             Thượng Quan Phi Vân thấy tình cảnh này bất giác nghi ngờ, hỏi: “Thừa tướng đại nhân, ngài tìm người đến Tây Châu hỏi thăm gì vậy? Mấy thứ như bố trí phòng ngự, trận pháp kết giới, đâu phải bất kỳ ai cũng có thể nghe ngóng được đâu?”  

             “Ta không có sai hắn đi nghe ngóng bí mật quân sự gì, ta chỉ bảo hắn đi dò la nội tình của một người cho ta!”  

             “Người nào?”  

             “Cổ Liệt Uyên!”  

             Tinh quang trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ chợt lóe, trên mặt hiếm khi hơi nhớ lại: “Tên Cổ Liệt Uyên này là đối thủ đáng kính, mặc dù bây giờ hắn đã chết rồi, nhưng bản tướng vẫn muốn biết một ít chuyện về hắn, như thể hồi tưởng vậy. Dù sao, là mưu sĩ, quân cờ trong tay hắn lúc trước thật sự quá ít, nếu như mạnh hơn chút nữa mà nói, người thắng cuối cùng còn chưa biết chừng, ha ha…”  

             Bách Lí Kinh Vĩ không có nói tiếp, nhưng trong mắt rõ ràng đã có câu trả lời. Một đối thủ sức lực ngang nhau, không đến cuối cùng, sao có thể kết luận thắng thua được đây?  

eyJpdiI6InJjUGlsVDlJZkgxcENzNjRacXF5YUE9PSIsInZhbHVlIjoiS29YNjFcL1EyM1lOY0NESzRaVXFsTkVFMzNJTUd1NTdIdmwwSU9wKzRKaWwrWThMYUtBVzlKQnVuY2o1K0Q4UDhCVGl4QTNmU1NGcUtLZlo5UHpuY0lwZWkxaGtwNjJBeklrbk5ReUhGTWNZaDRmdlZXYWVHUnNraVFnR0ZhRjhZWHR4cWNJWHA4SUZ3dTFhQ3hnOUJkVTR6WTdka2VKdlZSN1A4VGZrMTZjRUM1dnFlbjVYT3dWSDd0OURaV3h2Uk5lMjJ3c2F2SzllY0tITVJFVjBtXC9SeVJGcGpRd1wvMUlnMjVpc2pUQm4zK3RvYWFDSGtlSFFKeENQRzhhQjZPMDlpQ0NNenQ0QlBYZStcL0owOFBBeDhwaXhMN0dwNEM0NkRWcCtmaXQ0UXdnRHpcL3M3a0RKR3NFVDRnRkJIOG9jdDFDencwOWczSThqMzd4cHFsZjVHbCtGYlBtbHdESXN2eFJrRjhmZnQ4Z0d5QklIbmFleE52Y2NORE9zQ0hSSm9TbVhFbW5LSmRSMzJCbTJvbkxZWE1Ga2pJbmJHakNqZ09kK2kzUDk5dXZEb1YwZlwvMDJzTnRmWm9ISkErTFRlY3JSWTRJUkFmTUdtT1BKb0RsMCtTVmFPcFVFV25jSnRrQ1d4Qkp5Y1ZQYWUyUXd3S1dUQzJrYTZoc0VWRlhiNW16dFVtK2NibHRVYVVabUhYUXNhRU4yaUUrSE5rVW1Dclp5M3J2SHhmUk1ZbzQ4QUJsOGk1bldReGJLUGhWQlNyOEh5U3FHejR1QTJHQmUzMm5lYTh5U01ZZGNhQVJIajZ1UXV2alU0RkFHdEVtMmtLSGE2dm1ERFNSNmpvbDM1Sk93RUdUSnN0UWhmVERlaFNocGRZNlljYWtvK1FFRHQ0Zm81eUN6UjVRVis3YnJ0dGE4N00zWjQ3cjJZYzlrMVJSdVc4UmJ3SThpaklhR2NpY1wvQlRKdjZnbEIraHMyTFN0aEVsM0dPeFVsYllsY0xHY0tGMUtyMWdKUDZSR2JyMyIsIm1hYyI6ImZiMjNlYTdjMTc2ZWVjZDUxOTE3YjBiNzk2MzUyYTk2NWRhNThhMGZhYTVkOWIxYTFlNjc5NTA3NGI3ZjRkMWQifQ==
eyJpdiI6IkZMNTFtSDdFZ0hzc3FYc2d5enBLWlE9PSIsInZhbHVlIjoiSU8xdHV1bHFmMDhrcWJvQ1ZsMGdVempnYW9BdTd1TFVTOEZJK0NTVjltNHpocUsxU3RvdVNXcFFjbGw2V3p5M3VjMDIrN1F1cTZMaGpJSEFBT2hkXC8ra0lCdlFPSkVhMENYT1NwTnFieWxVTkEzM3dZNDVZSytvR1gxZjcrRDNCVGZFZVFFOXFLMlVlR2MzRUpkXC9ncHZiK2FqcWdoR0Z3SFVIa2l1NkwyUzMxYVBxU1pxVlpIWEZDcUtVTnJuTDFzK0FjOXZDNjZvSWYrNjgybkVrSjloOGp4RXYzYjdWbjhuaUNhR3QrelRheEVPRnVFZDdBam85SGZOSjdcL1ZEeHdyeDJ3MlJKQTJYVkNJblAweCtGWjhRVGd2dmtwSG1laFFlc2g4RkdZaHJ2d0UycnRXZjJxd25KTTFWQVBkZks4V0N0OWJtdE1zSVwvREhvM3E2YTBYZGN0cHcyVDJsUXpmR3hWaDlvc0paaHpZXC9ETHgrQlRoUFlWbUlSek5heUt4b1FpdUMwK3JDaXJxRFJsVVN0MkVkS29qWDBSN01lS1hQSTl4SE8xXC95dUJ6NmZNVkVhdVwvNDRMdld1UThxTWpZU1R5ZUhjRHN3V0xzSG4yVFZpclRSSkxWcSswXC9UVjl5eUFrSTd5OW03ND0iLCJtYWMiOiJhNjU1YTM4NTE4YWI0OTA4NTZjNWIzYTk1M2M1OWE0YjMwODRhNTEzYmE3OTFmZGEzNGIyMGI3NWU5NzBjMzE4In0=

             Bách Lí Kinh Vĩ chậm rãi lắc đầu, từ chối cho ý kiến: “Cổ Liệt Uyên là người thông minh, tất nhiên sẽ không hoàn toàn dùng lời dối trá lừa gạt ta, bởi vì như thế rất dễ lộ ra sơ hở. Nhất là chỗ xuất thân, một ít phong tục, tục vật đặc sản đều không hoàn toàn giống nhau, rất dễ dàng bại lộ. Cho nên cho dù tên của hắn là giả thì lai lịch chắc chắn là thật. Mà hắn lại còn là thiếu niên tài tuấn, ở Tây Châu không có khả năng bừa bãi vô danh. Cho nên ta muốn điều tra một chút, đến tột cùng hắn là ai. Có thể giao thủ với Bách Lí Kinh Vĩ ta mà không rơi vào thế yếu, rốt cuộc là thần thánh phương nào!”

Ads
';
Advertisement