Cha con hai người ở trong sơn động âm u, không có người khác, chỉ vui đùa nhưng đó lại là niềm vui gia đình khó có được. Có điều trong lúc vui vẻ, Trác Uyên không nhịn được nhất thời quơ tay múa chân trong vô thức, nhưng miệng vết thương trên dưới toàn dân lại bị kéo ra, không khỏi đau đến nhe răng trợn mắt lần nữa, sau đó lại không sợ khẩu nghiệp mà mắng ân nhân cứu mạng hai cha con bọn họ.
“Mẹ ngươi Đan Thanh Sinh, xuống tay tàn nhẫn như vậy làm gì, tuy một kiếm kia của ngươi không bổ về phía lão tử, nhưng dư âm của thanh kiếm này cũng đủ để lột một lớp da của lão tử đó. Lão già này không có tu, xuống tay thật sự không biết nặng nhẹ!”
Nếu Đan Thanh Sinh nghe hết những lời này, nhất định sẽ tức giận đến vểnh cả râu, cũng sắp đau luôn cả tim.
Cái thằng nhãi ranh này, lão tử cứu mạng hắn, hắn không cảm kích thì thôi, còn ở sau lưng nói xấu lão phu, thật sự buồn cười!
Không khỏi nhếch miệng cười, tuy mặt Cổ Tam Thông vẻ bệnh tật, nhưng nhìn thấy cha mình tung tăng nhảy nhót, dáng vẻ tràn đầy sức sống, cũng không nhịn được lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Đúng rồi Tiểu Tam Tử, thương thế của ngươi tốt chưa? Bây giờ cha đang trọng thương, cũng không có cách nào kiểm tra cho ngươi, đợi cha bình phục, nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho ngươi!” Bất thình lình, Trác Uyên hình như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi
Da mặt bất giác hơi co rút, Cổ Tam Thông lập tức lộ ra một nụ cười trấn an, không để bụng mà lắc đầu nói: “Cha yên tâm đi, bây giờ con chỉ có chút suy yếu, thương thế đã có chuyển biến tốt, những người trong Thượng Quan gia đều cho con ăn không ít đan dược chữa thương!”
“Vậy là tốt rồi, tuy đan dược của bọn họ không bằng cha, nhưng tốt xấu vẫn có thể giảm bớt thương thế của ngươi, cũng không tồi, ha ha…” Trác Uyên khẽ cười một tiếng yên lòng.
Nhưng hắn không phát hiện ra, dưới nụ cười yếu ớt của Cổ Tam Thông chính là một tia chua xót nhàn nhạt bên khóe miệng. Còn có cánh tay của hắn ta, nơi mà Trác Uyên không thể nhìn thấy, dòng máu đỏ thẫm vẫn đang từ từ thấm ra chỗ băng bó chặt chẽ kia…
Ầm ầm ầm…
Bỗng nhiên vào lúc này kèm theo từng đợt tiếng gầm rú vang lên, cánh cửa đá chậm rãi mở ra, Thượng Quan Khinh Yến cùng những người trong Thượng Quan gia cứu hai cha con Trác Uyên ở vùng đất hoang kia nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy hai người Trác Uyên đều tỉnh lại, bất giác vui vẻ kêu lên: “Thật tốt quá, các ngươi đã tỉnh rồi!”
“Làm phiền, đa tạ cứu giúp!” Trác Uyên hơi gật đầu, khẽ mỉm cười nhìn về phía hai người nói.
Hai người Thượng Quan Khinh Yên cũng hơi mỉm cười, sau đó Thượng Quan Khinh Yên gấp không chờ được mà đi đến trước mặt Trác Uyên, mặt đầy vẻ quan tâm nói: “Cổ tiên sinh, ngươi… Toàn thân đã bị thương thành thế này, đến cùng có nặng lắm không? Chúng ta dùng rất nhiều đan dược, tuy những vết thương khác của ngươi đã được chữa khỏi, nhưng…”
“Ha ha… Ngươi không cần lo lắng, ta cũng là luyện đan sư, chỉ cần thần hồn không sao, bị thương ngoài da thật ra có rất nhiều cách!”
Bất giác khẽ cười một tiếng, Trác Uyên không tỏ rõ ý kiến, sau đó ánh sáng trong tay chợt lóe, xuất hiện một cái bình sứ nhỏ, giơ tay lật nhẹ, lập tức lấy ra một viên thuốc toàn thân xanh biếc từ bên trong.
Chỉ trong một thoáng, hương đan lập tức tràn ra xung quanh, thấm vào ruột gan, các tộc nhân của Thượng Quan gia vừa nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, kêu lên: “Tuyệt vậy, bị thương ngoài da đã dùng thập phẩm đan, không hổ là luyện đan sư, thật lắm tiền, Thượng Quan gia chúng ta đều không nỡ dùng như vậy!”
“Ha ha… Cái này cũng chỉ chữa khỏi một ít vết thương ngoài da thôi, thương thế giống như Tiểu Tam Tử đoán chừng phải dùng đan dược đặc thù mới được. Cho nên ta phải mau khỏi, mới có thể luyện đan chữa thương cho hắn!”
Trác Uyên không nhịn được khẽ cười một tiếng, lập tức ăn đan dược, sau đó vận chuyển công pháp Hồi Thiên Long Ngâm.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng rồng gào thét, trên người Trác Uyên chợt tản ra từng trận khí lực. Tuy phương pháp Hồi Thiên Long Ngâm này vô dụng với việc khôi phục thần hồn, song bị thương ngoài da vẫn rất hiệu quả.
Nhưng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là lúc này, Hồi Thiên Long Ngâm cùng đan dược chữa thương được sử dụng chung với nhau, tuy thương thế trên người Trác Uyên có giảm, nhưng khôi phục lại như cũ vẫn còn chậm.
Hơi chuyển động thân thể một chút, Trác Uyên vẫn cảm thấy từng trận đau đớn, thẳng vào đáy lòng!
Lông mày không khỏi hơi run lên, Trác Uyên cúi đầu nhìn xem, trong lòng cảm thấy khó hiểu. Sao lại thế này, vết thương lần này cũng rất kỳ lạ, không thể dễ dàng chữa khỏi được, giống như thương tích bị Kình Thiên Kiếm gây ra ở Song Long Viện vậy…
Giống như nhìn ra nghi hoặc trong lòng hắn, những người trong Thượng Quan gia không nhịn được hơi mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến nói: “Cổ tiên sinh, ngài hẳn là trúng Trảm Long Kiếm của Trảm Long Kiếm Vương. Tuy Trảm Long Kiếm khác với Xung Thiên Kiếm của chúng ta, nhưng đều thức tỉnh từ trong thần kiếm, đương nhiên không thể coi thường. Bình thường bị loại lực này đả thương, bình phục khá chậm, ta còn tưởng mười ngày nữa ngài mới có thể nhúc nhích đó, vậy mà bây giờ tốt lên đã là kỳ tích rồi, thật không hổ là thập nhất phẩm của luyện đan sư, chữa thương cũng mau lẹ, ha ha…”
“Cái gì, những vết thương do Trảm Long Kiếm và Xung Thiên Kiếm gây ra sẽ khôi phục rất chậm sao?”
Lông mày không khỏi nhíu lại, trong mắt Trác Uyên mang theo hoài nghi, suy nghĩ kỹ càng, hình như hiểu ra gì đó. Lúc trước khi hắn lén trộm kiếm ở Song Long Viện, cũng là bị Kiếm Kình Thiên đả thương, dùng thời gian rất lâu mới bình phục.
Bây giờ hắn bị thương do ảnh hưởng từ Trảm Long Kiếm Kình của Đan Thanh Sinh, cho nên khôi phục lại rất chậm. Mà Trảm Long Kiếm Kình thức tỉnh từ trong Kiếm Kình Thiên, hay là… Kiếm này đã có được tinh hoa của thần kiếm rồi sao?
Trác Uyên khó hiểu nghi hoặc nhưng vẫn phỏng đoán chính là như vậy, người bình thường và thánh binh ở chung lâu ngày, đều luyện kiếm khí vào cơ thể, không chỉ luyện kiếm vào trời đất, mà cũng luyện kiếm tới mức mạnh nhất.
Bất luận là cảnh giới hay là năng lượng đều cực kỳ vượt trội, không phải người bình thường có thể so sánh nổi. Hay là… đây cũng là một loại sức mạnh đến từ kiếm đế…
Trác Uyên suy nghĩ, không tự giác mà động cánh tay phải, lại lập tức tê rần, lông mày không nhịn được nhíu lại. Lúc trước toàn thân hắn đau đớn, ngược lại không cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ sau khi dùng đan dược và Hồi Thiên Lâm Ngâm chữa khỏi, đau đớn trên người giảm bớt, nhưng lại lồi ra đau cánh tay phải.
Thấy tình cảnh như vậy, Thượng Quan Khinh Yên không khỏi kinh ngạc, vội vàng bắt lấy cánh tay phải của hắn, oán trách nói: “Ngươi nhẹ chút, cánh tay này của ngươi vừa băng bó xong, lần này lại chảy máu, nên cầm máu như thế nào đây…”
Lông mày run lên, Trác Uyên quay đầu nhìn lại, sau đó đột nhiên sững sờ, quả thực cánh tay phải của hắn đang chảy máu, lại còn ào ạt không ngừng, chỉ trong giây lát đã nhuộm toàn bộ băng vải thành màu đỏ tươi.
“Tiểu thư, cánh tay bị thương của hắn rất kỳ quái, nhìn qua là bị Xung Thiên Kiếm Kình của Thượng Quan Phi Vân đả thương. Nhưng cho dù người bình thường bị thương, tuy nói chậm rãi khôi phục song cũng sẽ có dấu hiệu. Mà hắn lại rất kỳ quái, mặc kệ dùng đan dược gì cũng hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại, buộc băng cầm máu cho hắn cũng chỉ tạm thời mà thôi. Nếu cứ chảy máu không ngừng như vậy, thân thể này có thể sẽ phải phế đi!”
Lúc này, tộc nhân của Thượng Quan chỉ vào cánh tay của Trác Uyên, tiếp tục nói.
Lông mày không nhịn được run run, Trác Uyên nhìn cánh tay phải của mình thật sâu, trong mắt đầy vẻ ngẩn ngơ, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó vội vàng che đầu vai của chính mình, lại phát hiện tuy đầu vai của mình cũng bị trọng thương, nhưng không hề chảy máu, hơn nữa cũng giống như các thương thế khác trên người, sau đợt chữa trị vừa rồi, đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Dường như hiểu được sự nghi ngờ của hắn, tộc nhân Thượng Quan kia chỉ vào đầu vai của Trác Uyên, cũng bày ra vẻ mặt kỳ quái nói: “Cổ tiên sinh, ta xem kỹ thương thế của ngươi, cánh tay phải này cùng đầu vai của ngươi hẳn là bị một kiếm của Thượng Quan Phi Vân xỏ qua. Nhưng rất kỳ lạ, cánh tay của ngươi vẫn luôn không khỏi, mà đầu vai cùng những chỗ khác lại không có gì khác biệt. Nếu không nói như vậy, ta sẽ nghĩ rằng Xung Thiên Kiếm Kình của Thượng Quan Phi Vân hơn hẳn Trảm Long Kiếm Kình của Đan Thanh Sinh đó!”
“Là cánh tay kỳ lân, cánh tay kỳ lân…”
Mí mắt bất giác run rẩy mạnh mẽ, cuối cùng Trác Uyên cũng đã hiểu ra, trong miệng lẩm bẩm nói: “Khó trách khi đó ta dùng Dung Hồn Cảnh làm suy yếu Xung Thiên Kiếm Kình của hắn, nhưng vẫn bị một kiếm của hắn xuyên qua, thì ra là thế. Xung Thiên Kiếm, Trùng Thiên kỳ lân, bí mật thánh binh. Xung Thiên Kiếm chuyên khắc Trùng Thiên kỳ lân, vậy Xung Thiên Kiếm Kình đến từ Xung Thiên Kiếm cũng chuyên khắc những thứ của kỳ lân. Nói như vậy… Tiểu Tam Tử…”
Không khỏi cả kinh, Trác Uyên chịu đựng đau nhức vội vàng đi đến bên cạnh Tiểu Tam Tử, đột nhiên nắm lấy cánh tay mà hắn vẫn luôn dấu diếm, máu chảy không ngừng giống y như hắn, chảy đầy cả cánh tay.
Thượng Quan Khinh Yên nhìn thấy, cũng không nhịn được hô lên một tiếng, vội vàng lấy ra một cuộn băng vải, tiến đến quấn lên: “A, máu của Tiểu Tam Tử lại chảy ra rồi, phải nhanh chóng cầm máu mới được!”
“Này, tiểu thư, đây là trị ngọn không trị gốc đó, ta đã sớm nói hai cha con bọn họ rất kỳ lạ, chỗ bị Xung Thiên Kiếm Kình đả thương giống như vĩnh viễn sẽ không được chữa khỏi!”
Bất đắc dĩ lắc đầu, tên tộc nhân Thượng Quan kia cũng cảm thán một trận.
Nhưng Thượng Quan Khinh Yên lại không để ý lắm, vẫn vội vàng băng bó giúp Tiểu Tam Tử, nước mắt rơi xuống bịch bịch: “Bất kể nói như thế nào, cho dù không còn cách nào chữa khỏi, cũng phải cố gắng giữ được tánh mạng của bọn họ. Nếu cứ chảy như vậy, bọn họ chưa đến Hoá Hư Cảnh thì người cũng sẽ chết vì máu đã cạn, lại không có cơ hội đoạt xá trọng sinh!”
“Tiểu Tam Tử, tại sao vừa rồi không nói với ta?”
Mí mắt hung hăng run rẩy, Trác Uyên không nhịn được nắm chặt hai bàn tay đến nghiến răng nghiến lợi. Trác Uyên hắn đã là Hoá Hư Cảnh, cùng lắm thì liều mạng đình trệ tu vi, đoạt xá thần hồn còn có một cơ hội để sống sót. Nhưng Tiểu Tam Tử thì khác, lấy thánh thú làm chủ thân thể, thần hồn là một, một khi thân thể bị diệt tức là linh hồn cũng sẽ mất, không có bất kỳ cơ hội nào để sống nữa.
Cho nên nếu Tiểu Tam Tử thật sự chảy máu không ngừng, thì đúng là chỉ còn một con đường chết…
Đôi môi tái nhợt hơi run rẩy, trong mắt Tiểu Tam Tử tràn đầy nước mặt mơ hồ, buồn bã nói: “Cha, con có linh cảm, từ sau khi bị Xung Thiên Kiếm Kình kia đả thương, con đã dự cảm sẽ gặp khắc tinh, khó có thể sống thêm được nữa. Cho nên… con không muốn cha phải lo lắng vì con…”
“Ngươi không nói gì mới làm ta lo lắng đấy, ta chính là cha của ngươi!”
Trác Uyên không nhịn được hung hăng cắn chặt răng, suy nghĩ một chút, bỗng dưng lấy ra một cái bình sứ nhỏ từ trong chiếc nhẫn, lập tức trút ra hai viên đan dược đầy đặn từ bên trong, lại là đan dược cấp mười một.
Yên lặng gật đầu một cái, Trác Uyên kiên quyết nói: “Ừ, trở về Tây Châu tìm hai lão già kia cứu mạng ngươi. Lấy thực lực của bọn họ chắc chắn có thể làm được. Cho nên, ngươi nhất định phải cố gắng lên, Tiểu Tam Tử…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất