“Kho báu! Đúng vậy! Thánh Vương Hồn Giới nhất định đã lấy được kho báu của Thánh Vương Hâm Nguyên, dựa theo lĩnh vực này cùng các tin tức mà chúng ta biết được, Thánh Vương Hồn Giới rất có khả năng đã lấy được một chí bảo pháp tắc nửa hỗn độn!”, trong mắt Thánh Vương Giáp Không hiện rõ sự khao khát.
Trên người ông ta bây giờ cũng chỉ có một chí bảo pháp tắc nửa hỗn độn thôi.
Nguyệt Ảnh Dương Thiên ngụy trang thành Thánh Vương Hồn Giới để thăm dò hàng chục ngàn năm nay, các tin tức liên quan đến thực lực của hắn, tất nhiên sớm đã bị truyền ra ngoài, rất nhiều cường giả trong vũ trụ đã biết được.
Thánh Vương Giáp Không sôi sục trong lòng, Thánh Vương Hâm Nguyên vậy mà lưu lại chí bảo pháp tắc nửa hỗn độn, vậy chắc chắn những bảo vật cấp bậc khác còn nhiều hơn. Nếu như những bảo vật này bị họ lấy được, nó tương đương với thu hoạch trong vô số năm vậy.
Vút!
Đúng lúc Thánh Vương Giáp Không đang khát vọng, ở phía xa có một đao mang xông đến, trực tiếp đến trước Thánh Vương Giáp Không.
“Cút đi cho ta!”, cự chùy đột nhiên quay về tay của Thánh Vương Giáp Không, ông ta phẫn nộ gào thét, vung cự chùy, trực tiếp bổ về phía đao mang.
Thế nhưng, dưới thế giới ảo cảnh, thực lực của ông ta đã bị giảm đi rất nhiều, căn bản không thể ngăn chặn được, thân ảnh trực tiếp lùi về phía sau.
Trong mắt Thánh Vương Giáp Không tràn đầy vẻ giận dữ, khi bị đẩy lùi về phía sau hàng chục ngàn mét, liền cưỡng ép dừng lại trong hư không.
Căn nguyên pháp tắc trong người ông ta thậm chí đã bị tiêu hao một ít.
Thực ra, nếu Thánh Vương Giáp Không tiếp tục lùi về sau thì sẽ không bị thương, nhưng bây giờ việc ông ta phải làm chính là ngăn chặn Nguyệt Ảnh Dương Thiên. Nếu bị lùi về sau một khoảng cách lớn, nói không chừng sẽ để Nguyệt Ảnh Dương Thiên trực tiếp chạy thoát.
“Thánh Vương Hồn Giới, có bản lĩnh thì đừng dựa vào linh hồn, đấu với ta một trận! Không có thế giới linh hồn, chắc chắn ngươi không phải là đối thủ của cường giả cấp Thánh Vương ba nguyên!”, Thánh Vương Giáp Không phẫn nộ.
“Kế khích tướng à? Đáng tiếc vô dụng với ta.”, Nguyệt Ảnh Dương Thiên lắc đầu, lại vung đao lên, truy kích Thánh Vương Giáp Không.
“Thực lực của ngươi như này thì vẫn nên chịu khó nâng cao chút, với thực lực như vậy mà còn muốn giữ chân ta ư?”, Nguyệt Ảnh Dương Thiên cười nhạo, sau đó quay người bay đi xa.
“Chạy đi đâu!”, Thánh Vương Giáp Không giận dữ, đuổi theo Nguyệt Ảnh Dương Thiên.
Thoát ly khỏi thế giới ảo cảnh của Dương Thiên, tốc độ của ông ta hồi phục lại bình thường, tuy vẫn chậm hơn Nguyệt Ảnh Dương Thiên, nhưng có thể miễn cưỡng đuổi theo Dương Thiên.
“Rầm!” “Rầm!”
Trận chiến đang kéo dài, Nguyệt Ảnh Dương Thiên vung ra các đao công kích, Thánh Vương Giáp Không thì không ngừng bị công kích, nhưng Thánh Vương Giáp Không vẫn một mực đuổi theo, không hề chú ý đến bản thân đã bị thương, khí thế phát ra trên người ông ta lúc này đang suy giảm.
“Thánh Vương Hồn Giới, ngươi chạy không thoát đâu!”, trong hư không, Thánh Vương Giáp Không đột nhiên dừng lại, nở nụ cười trông rất điên cuồng.
Thánh vương Giáp Không bỗng nhiên ngừng lại, trên gương mặt lộ ra một tia dữ tợn.
Trận chiến đấu vừa rồi đối với ông mà mà nói thực sự là vô cùng uất nghẹn. Tuy nhiên, mục đích của ông ta cũng đã đạt được rồi.
“Hả?” Nguyệt Ảnh Dương Thiên khẽ giật mình.
Vút!
Ở phía xa, hơn một ngàn kiếm quang chớp động, sau đó toàn bộ đánh về hướng Nguyệt Ảnh Dương Thiên. Những trường kiếm này tản ra khí thế dao động vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn làm cho Nguyệt Ảnh Dương Thiên cảm thấy tim đập nhanh hơn.
“Cường giả cấp Thánh vương bốn nguyên!” Sắc mặt Nguyệt Ảnh Dương Thiên nhanh chóng biến đổi. Bên cạnh hắn lập tức xuất hiện một tòa tháp nhỏ màu đen, sau đó hắn nhanh chóng tiến vào trong đó.
Đây chính là chí bảo pháp tắc phong tỏa không gian linh cấp mà Thánh vương Hâm Nguyên lưu lại.
Bảo vật này có thể ngăn cản đòn công kích của cường giả cấp Thánh vương bốn nguyên trong thời gian dài.
Vô số kiếm quang phóng tới, tất cả đều đánh lên tòa tháp nhỏ màu đen của Nguyệt Ảnh Dương Thiên. Tháp nhỏ không chịu nổi áp lực, cứ thế bị đánh giật lùi về phía sau.
Mà ở xung quanh cũng có mấy luồng công kích xuất hiện, tất cả đồng loạt đánh lên mặt tháp.
Tháp nhỏ màu đen giống như một chiếc thuyền trôi trên biển, không ngừng bị sóng đánh đi.
“Bùm!”, “Bùm!”
Gần như ở khắp các phương hướng đều có khí thế dao động khủng bố phát ra. Những cường giả bay tới vây quanh tháp nhỏ màu đen, những cường giả này cộng thêm Thánh vương Giáp Không, tổng cộng có bảy người.
“Thánh vương Kim Toàn, Thánh vương Lang Tinh, Thánh vương Giáp Không, Thánh vương Mộc Cận, Thánh vương Thổ Vẫn, Thánh vương Tượng Mộc, Thánh vương Đốn Linh.” Nguyệt Ảnh Dương Thiên nhìn bảy vị cường giả trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ lạnh như băng.
Bảy vị cường giả này chính là bảy thủ lĩnh của bảy tộc đàn đỉnh phong của vũ trụ Tử Không.
Cho dù là cùng ở trong vũ trụ Tử Không thì những cường giả này cũng không nhất thiết tập hợp được với nhau, thế mà bây giờ lại có thể tập trung hết ở nơi này!
“Thánh vương Hồn Giới, ngươi chắc là cũng đoán được mục đích chúng ta xuất hiện ở đây là gì rồi. Ngươi cảm thấy tại sao nhiều người chúng ta bao vây một mình ngươi như vậy? Bảo vật của Thánh vương Hâm Nguyên ở trên người ngươi đúng không?” Thánh vương Lang Tinh nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất