Mấy cây xương sườn còn sót lại cũng đứt nốt, máu chảy ra từ miệng Trần Thiên Giao như sông suối, vô cùng thê thảm.
“Ông giết đệ tử Chiến Long Điện của tôi, đả thương sư phụ tôi, chỉ giết một mình ông thì sao giải được mối hận trong lòng tôi. Sau này tôi sẽ bước lên Kiếm Tông, hủy diệt hoàn toàn Kiếm Tông.”
“Rồng có vảy ngược, dám động vào đều phải chết, sư phụ chính là vảy ngược của tôi.”
Lý Quân chậm rãi dẫm xuống, nội tạng hoàn toàn dập nát.
Trần Thiên Giao trợn trừng mắt.
“Phụt.”
Hộc máu, dòng máu mang theo cả mảnh vụn nội tạng.
Nhưng còn lâu Lý Quân mới để ông ta chết dễ dàng như vậy.
Anh nhấc tay truyền nguyên khí vào trong cơ thể cyar Trần Thiên Giao, bảo vệ trái tm, chỉ cần trái tim chưa vỡ thì sẽ không chết ngay được.
“Ầm.”
Trần Thiên Giao vừa tỉnh táo được vài phần thì Lý Quân lại vô tình dẫm xuống.
Miệng mũi của ông ta bị dẫm nát, thê thảm hét lên.
Tiếng hét này khiến người ta tê dại.
Móng tay của Trần Thiên Giao moi sâu xuống đất, để lại mười vệt máu trên mặt đất.
Nhìn ghê người.
Hiển nhiên đã đau đến cùng cực.
Lý Quân không dẫm nữa, chỉ để ông ta cảm nhận sự đau đớn trong lúc này.
Anh đi đến bên người hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô biết Lý Quân không phải người thường, nhưng cảnh tượng trước mắt quá máu me, điên đảo nhận thức thế giới này của cô.
“Đại trưởng lão, phiền ông chở bạn tôi về hộ.”
Lý Quân nói.
Toàn bộ người của chiến bộ đang đứng đơ ra như khúc gỗ.
Bọn họ đều chấn động trước thủ đoạn của Lý Quân.
Nghe anh nói vậy, Đại trưởng lão mới giật mình choàng tỉnh, vội vàng bảo hai tên thuộc hạ đưa Cố Nghiên rời đi.
Chờ Cố Nghiên đi xa, Đại trưởng lão mới lên hỏi: “Cậu tính xử lý Trần Thiên Giao thế nào?”
“Đả thương sư phụ tôi thì phải chết, chẳng qua tôi muốn cho ông ta cảm nhận sự thống khổ mà thôi.”
Lý Quân lạnh nhạt nói.
Nhưng lời này lại khiến đám Đại trưởng lão lạnh cả người.
Thủ đoạn của Lý Quân quá mức độc ác, thực lực lại khủng bố như vậy, làm kẻ địch của anh thực sự là một ác mộng.
May mắn lúc Lý Quân giết Tam trưởng lão, Đại trưởng lão không lựa chọn xé rách da mặt với Lý Quân, nếu không ông ta đã không còn trên đời này rồi.
Đại trưởng lão hít sâu.
Thật ra không cần giả thiết, thực lực của ông ta và Đại trưởng lão chiến bộ Nam Vực tương đương nhau, vậy nên ông ta đã biết trước kết cục.
Lúc này, Lý Quân khom lưng nhặt kiếm Hàn Ngọc lên, thanh kiếm này lạnh thấu xương, là bảo vật hiếm có.
Anh đeo thanh kiếm ra sau lưng.
Rồi nhìn từ trên cao xuống, nói với Trần Thiên Giao: “Ông cũng cảm nhận được đủ sự thống khổ rồi, giờ là lúc lên đường.”
Trong cái nhìn oán độc của Trần Thiên Giao, Lý Quân cầm đao gỡ đầu ông ta xuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất