“Chém tướng trước trận, ôi trời ơi, ai cũng nói Lệ Tử Mặc tàn bạo, xem ra đúng là như thế thật! Tiểu muội, muội thật sự muốn gả cho một người như vậy sao?” Trên tòa tháp của Diêu Phong trại, đại trại chủ Ấn Phi toàn thân mặc chiến giáp, chau mày nhìn thiếu nữ mặc nghê thường ngũ sắc ở bên cạnh, vẻ mặt không hài lòng.
Thiếu nữ này có một đôi mày như kiếm, mắt phượng, môi căng mọng, tuy không thể gọi là mỹ nữ nhưng tướng mạo cũng coi như xuất chúng. Đặc biệt là ở giữa hai ngàn tên đàn ông rắn rỏi lại càng làm nổi bật thêm nhan sắc của nàng ta.
“Đại ca, nếu muội không tự tìm người thích hợp để gả, huynh nói xem trong trại này có ai dám lấy muội không?”
Thiếu nữ này chính là Ấn Diêu Phong, tam trại chủ của Diêu Phong trại.
Nàng ta đang nhìn nhị ca Ấn Hải đang dẫn quân dưới tháp, có chút lo lắng, lại có chút phấn khích. “Đại ca, huynh nói xem nhị ca có thể thắng trận này không?”
Ấn Phi tức giận nói: “Vậy muội hy vọng nhị ca của muội thắng hay thua?”
Ấn Diêu Phong vòng qua ôm lấy cánh tay hắn ta lắc lắc, hờn dỗi nói: “Ôi đại ca này, có phải huynh vẫn còn giận Diêu Phong không?”
“Đại ca nào dám giận muội, bây giờ muội là đại cô nương, tự biết tính toán rồi!”
“Rõ ràng là huynh vẫn đang giận. Ấn Diêu Phong nói: “Muội biết đại ca nhị ca không muốn đứng dưới người khác, nhưng mục đích ban đầu khi chúng ta tới hoang nguyên Phá Vực dựng trại là gì, đại ca huynh quên rồi sao?
Năm đó thôn chúng ta gặp nạn, người trong thôn không chết thì cũng bỏ đi, những người làm quan cũng không quan tâm tới chúng ta, thấy thôn dân lần lượt chết đói, thế nhưng còn nói cái gì mà phải tuyển thiếp thất cho thành chủ, còn cả nam và nữ, cứ nhà nào có quá bốn nam và nữ đều phải đưa đi. Người trong thôn chúng ta chạy hết tới đây, chẳng qua chỉ vì muốn sống những ngày tháng yên ổn không bị ai ức hiếp, không phải sao?”
Thấy sắc mặt Ấn Phi hơi dịu xuống, Ấn Diêu Phong lại nói tiếp: “Nhưng bây giờ thế lực của hoang nguyên Phá Vực lan rộng, quy mô cũng không thua một nước nhỏ, đại ca,
huynh cảm thấy chúng ta có thể an ổn bao lâu trước tình hình này?
Không có Lệ Tử Mặc đánh tới thì tương lai cũng sẽ có người khác đánh. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể đi đánh người khác, nhưng huynh thử hỏi đại tẩu nhị tẩu, hỏi các cháu trai cháu gái của muội, và hỏi cả các huynh đệ của vợ con mẹ già trước đây cùng tới xem, họ có muốn sống những ngày tháng như thế không?”
“Hừ, vậy muội nghĩ quy thuận Lệ Tử Mặc thì chúng ta có thể tiếp tục sống những ngày tháng an ổn sao? Muội nhìn hắn xem, chủ tướng của mình trước đây mà hắn cũng một đao chém chết rồi!”
Ấn Diêu Phong đang định lên tiếng thì trận chiến bên ngoài trại đã bắt đầu.
Nàng ta thấy người đàn ông mặc y phục đen thúc ngựa như bay, hoàn toàn không sợ bóng đao lưỡi kiếm. Vẻ mặt hắn lạnh hạt, dường như không để gì vào trong mắt, trong mắt chỉ có mục tiêu!
Mà mục tiêu của hắn lại chính là Ấn Hải đang cưỡi ngựa đứng đầu, nhị ca của nàng ta!
Ấn Diêu Phong có thể thấy nhị ca của nàng ta cũng đang nắm chặt đao, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang lao tới như bay.
“Nhị ca căng thẳng rồi!” Ấn Diêu Phong túm chặt cánh tay Ấn Phi, móng tay suýt nữa cấu vào da thịt hắn ta, nhưng lúc này Ấn Phi cũng không nhận ra, bởi vì hắn ta cũng căng thẳng.
“Đây là khí thế trấn áp. Hắn ta lẩm bẩm: “Không cần ra tay, chỉ cần khí thế cũng có thể đè bẹp đối phương! Nhị ca của muội có thể một đao chém ba con mãnh hổ mà cũng phải căng thẳng!”
“Chưa có trận chiến này thì huynh với nhị ca, còn bả mấy vị thúc bá vẫn không chịu nghe ta. Ấn Diêu Phong nghiến răng nghiến lợi: “Mọi người chỉ đồng ý với muội là chiến bại sẽ quy thuận hắn, nhưng nếu thua thì làm gì còn cơ hội quy thuận nữa?”
Trái tim Ấn Phi cũng nhảy dựng.
Họ đã xem nhẹ Lệ Tử Mặc! Ai mà ngờ được hắn lại đích thân ra trận, hơn nữa còn vừa tới đã nhắm vào Ấn Hải! Nếu như chiến bại thì phải chăng kết cục sẽ là chết?
“Người tới chính là Đế quân Phá Vực?” Ấn Hải hét lớn một tiếng, nhưng huynh muội họ đều có thể nghe ra, hắn ta muốn dùng tiếng hét này để nâng cao tinh thần cũng cảm và tự tin của bản thân.
“Ấn Hải nhị trại chủ Diêu Phong trại. Giọng Lệ Tử Mặc nhẹ như nước truyền tới cùng tiếng gió, không hét to như Ấn Hải mà chỉ cất tiếng bình tĩnh trầm thấp như vậy, nhưng lọt vào tai tất cả mọi người lại như đột nhiên nảy sinh một loại áp lực. “Bổn Đế quân cho ngươi một cơ hội đầu hàng”
Trên tòa tháp, ánh mắt Ấn Diêu Phong lộ ra vẻ si mê, không ngờ lời đồn lại là thật, Đế quân Phá Vực quả nhiên tuấn tú phi phàm, lạnh lùng tột độ!
Nàng ta muốn một người đàn ông như vậy, người đàn ông như vậy mới là người mà nàng ta muốn!
Nhưng giờ phút này nàng ta cũng lo lắng không thôi, Lệ Tử Mặc cho một cơ hội đầu hàng, nàng ta thấy tốt nhất là nên nắm bắt cơ hội, đầu hàng đi! Như thế thì sẽ không đến mức gây ra thương vong! Nhưng nhị ca nàng ta chắc chắn sẽ không đầu hàng như vậy!
“Đại ca. Nàng ta quay đầu nhìn Ấn Phi: “Hay là ..”
Ấn Phi biết nàng ta muốn nói gì, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi bảo: “Không được! Không trải qua trận chiến này thì đừng nói là nhị ca muội, mà đến cả những huynh đệ khác cũng sẽ không hoàn toàn thần phục Lệ Tử Mặc, muội nên cho họ một cơ hội lựa chọn, biết đâu họ đánh thẳng thì sao?
Án Hải trên chiến trường cũng nghĩ như vậy.
Nếu như họ thắng thì sẽ có thể hoàn toàn tiến vào thành Phá Vực! Thành trì kiên cố, cả Phá Vực giàu có, thịnh vượng và an toàn nhất, nếu thuộc về họ thì tốt biết bao!
Hắn ta hừ hừ, cười ngạo nghễ: “Hay là bổn trại chủ cho ngươi một cơ hội, ngươi hàng phục Diêu Phong trại chúng ta thì thế nào?”
“Nực cười!” Ưng thúc ngựa đuổi theo, đúng lúc nghe thấy câu nói này, ngay lập tức bật cười ha hả: “Một Diêu Phong trại nhỏ bé mà lại muốn có được tôn giá Đế quân, quả thực là suy nghĩ viển vông! Chủ nhân, thuộc hạ qua xem hắn ta!”
Lệ Tử Mặc gật đầu: “Bắt sống cho bổn Đế quân.
Lời này hoàn toàn coi thường Ấn Hải, hắn ta sao có thể chịu phục, ngay lập tức giơ đao chém về phía Ưng.
“Cũng có chút sức đẩy!”
Ưng hừ lạnh một tiếng, thế nhưng lại lấy kiếm ra chắn.
Một tiếng keng vang lên, trường kiếm của Ưng đã thật sự chặn được đao của Ấn Hải!
Ấn Hải đẩy chân ngựa phi thân lên, lấy độ cao để gia tăng áp lực, hai tay nắm chặt đao, hung hăng đâm xuống kiếm của Ưng. Ưng cầm chuôi kiếm bằng hai tay, đặt ngang kiếm trên đầu, tư thế này vốn là thế yếu, lưỡi kiếm cách đầu hắn chưa tới một nắm tay, hiện giờ còn từ từ bị ép xuống, trông có vẻ khá vất vả.
Trên tòa tháp, Diêu Ấn Phong nắm chặt tay vẫy vẫy: “Nhị ca, đánh bại hắn, đánh hại hắn!” Dù sao cũng không phải đánh với Lệ Tử Mặc, chắc chắn phải cổ vũ cho nhị ca mình
rôi!
Lúc này, nàng ta nhìn thấy có người phía mình ẩn trong đám người, kéo mũi tên nhắm ngay vào Lệ Tử Mặc. Nàng ta đột nhiên kinh hãi, suýt chút nữa thì la lên thất thanh, Ấn Phi lập tức bịt miệng nàng ta lại.
Hắn ta biết nàng ta muốn nói gì: “Muội điên rồi! Đây là chiến trường, chúng ta là hai bên đối địch, có phải muội muốn phản bội Diêu Phong trại không? Có thể mũi tên này của hắn sẽ trúng đích đấy!”
Nếu mũi tên này thành công, vậy thì Lệ Tử Mặc sẽ bị họ bắn chết ở đây, và họ sẽ thắng lớn!
Không cổ vũ đã đành, sao có thể kêu lên đúng lúc này để đối phương phát hiện?
Đôi mắt Ấn Diêu Phong mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào mũi tên đen tuyền bắn ra, sắc bén nhắm về phía ngực Lệ Tử Mặc. Mũi tên bay vút được phân nửa mà hắn dường như vẫn chưa phát hiện ra, mắt thấy như đã sắp trúng tên.
Ấn Diêu Phong không quên giãy giụa, Ấn Phi cũng che miệng nàng ta, mở to mắt nhìn nàng ta.
Tới rồi tới rồi!
Mũi tên bắn ra mang theo sự hưng phấn như điên của gã đàn ông, tưởng mũi tên của mình đã bắn trúng đối phương, nhưng Lệ Tử Mặc đột nhiên đưa khuỷu tay về phía sau,
năm ngón tay xòe ra, mũi tên đó bị tay hắn túm lấy!
Tay không đón tên
“Dã man! Là người thật đấy à?” Ấn Phi lẩm bẩm kêu lên. Nhìn cũng không thèm nhìn, giống như nhẹ nhàng bâng quơ tùy ý túm lấy.
“Thần kỳ quá.” Cuối cùng Ấn Diêu Phong cũng kéo được tay đại ca xuống, ánh mắt toát lên thần thái khác thường. “Đại ca, muội muốn gả cho hắn, chính là hắn.”
Phải gả cho người đàn ông này, không cần người đàn ông nào khác, không cần.
Nhưng bọn họ còn chưa khiếp sợ xong thì Lệ Tử Mặc lại đột nhiên bay lên, vung tay trên không trung, mũi tên liền bay về phía gã đàn ông vừa bắn tên, tốc độ không hề nhỏ hơn sức bắn vừa rồi hắn ta dùng.
Thoạt đầu người đàn ông đó cảm thấy đúng là cuồng vọng quá thể, lẽ nào còn có thể ném trúng hắn ta? Tay không đón mũi tên đã đành, tay không còn có thể bắn tên sao!
Nhưng ngay sau đó hắn ta liền nghe thấy tiếng hét của đại trại chủ trên tháp: “Mau tránh đi! Tránh đi!”
Đã quá muộn rồi.
Trước khi hắn ta muốn tránh, mũi tên đã tới trước mắt. Không, đã cắm vào ngực hắn ta. Gã đàn ông trừng mắt ngã xuống, trước khi chết, hắn ta còn nghĩ vì sao hắn ta lại phải ra vẻ như vậy?
Sau khi gã đàn ông ngã xuống, Lệ Tử Mặc phất tay, một ngàn binh mã lập tức dũng mãnh xông lên, bắt đầu một trận chiến kịch liệt với Diêu Phong trại.
“Giết!”
Bên kia, Ấn Diêu Phong trắng bệch mặt.
Ưng đột nhiên vung tay lên đỉnh đầu, dưới chân đồng thời kẹp lại, con ngựa lập tức xoay một vòng, mũi đao của Ấn Hải lệch sang một bên, dừng ở sau mông ngựa. “Tiếp đây!” Ấn Hải hét lớn một tiếng, lại lần nữa vung đao tới.
Ưng cười lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ không ai nói với ngươi rằng không phải vũ khí càng to thì càng có khả năng thắng cao đâu à?” Dứt lời, hắn ta lập tức bay lên, cơ thể bật lên không trung vung trường kiếm về phía đầu Ấn Hải, Ẩn Hải phản ứng cũng nhanh, lập tức cúi người, nhưng vẫn muộn một chút, mũi kiếm xoẹt qua đỉnh đầu hắn, cửa qua toàn bộ búi tóc của hắn, chỉ còn lại mái đầu ngắn tũn, rối bù xù, nhất thời trông vô cùng chật vật.
Ấn Hải giật mình, vốn dĩ hắn ta cho rằng mình sẽ có vài phần nắm chắc thắng được Lệ Tử Mặc, nhưng bây giờ xem ra đến cả một trong bốn thị vệ dưới trướng Lệ Tử Mặc mà hắn ta cũng không đánh lại được.
Nhìn lại, bản thân tuy có một ngàn hai trăm người, cũng đều rất dũng mãnh, nhưng vẫn bị đối phương chèn ép.
Mặt mũi Ấn Hải trắng bệch.
“Này, trên chiến trường mà phân tâm, muốn chết thì bổn vệ thành toàn cho ngươi. Giọng Ưng Vệ vang lên, tiếp đó, một lực lớn tác động vào vai hắn ta, khiến hắn ta không nắm chắc đao to, cây đao lập tức rơi xuống.
Mất đi vũ khí, trong lòng Ấn Hải phát lạnh, kiếm của Ưng Vệ đã gác trên cổ hắn ta.
Trên tháp truyền tới tiếng kêu rất lớn: “Đừng giết nhị ca của ta, chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng”
Chuyện tới nước này, Ấn Phi cũng không ngăn Ấn Diêu Phong hô hoán nữa, còn đánh tiếp thì họ cũng không có phần thắng, hơn nữa còn chết nhiều người hơn.
Ba vị trại chủ Diêu Phong trại quy thuận.
Ấn Diêu Phong và hai vị huynh trưởng bị dẫn tới trước mặt Lệ Tử Mặc, nàng ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông giống như thiên thần trong mắt mình, ánh mắt mang theo vẻ si
mê.
Hai công?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất