Phổ Minh Châu kích động hoảng hốt, há miệng muốn cắn tay Hòa Khánh Vương. Nhưng ông ta bịt quá chặt, nàng ta há miệng không thể cắn trúng tay ông ta mà ngược lại cứ như khẽ cắn vào lòng bàn tay ông ta, đối với đàn ông thì động tác này chẳng khác nào khiêu khích. 

Ánh mắt Hòa Khánh Vương lập tức trở nên nóng rực. Ông ta ôm nàng ta sát hơn, nhìn nàng ta rồi nói: “Ngươi thật giống mẫu thân của ngươi, trước kia nàng ấy cũng từng hôn lòng bàn tay của ta kiểu này 

Cơ thể Phổ Minh Châu run lên, ông ta đang nói gì vậy? 

Có vẻ Hòa Khánh Vương cũng không sốt ruột muốn làm gì nàng ta. Giây phút này, ánh mắt ông ta nhìn nàng ta dường như đang xuyên qua nàng ta để nhìn người khác, giọng ông ta trở nên mềm nhẹ: “Ta sẽ buông ngươi ra, nhưng ngươi đừng la lên được không? Để ta nói cho ngươi nghe. Nhìn đi, đây là ngọc bội của ta, đây chính là tượng trưng cho thân phận Hòa Khánh Vương. Ông ta cầm một miếng ngọc bội lắc lư trước mặt nàng ta. 

Phổ Minh Châu lập tức gật đầu. 

Hòa Khánh Vương buông nàng ta ra rồi ngồi xuống bên cạnh. Thực ra ông ta cũng không sợ Phổ Minh Châu sẽ kêu to, bởi vì những người ở bên ngoài không được nghe thấy âm thanh thì đều đã bị ông ta điểm huyệt, nhưng người có thể nghe thấy đều là người của ông ta. Đây là Vương phủ của ông ta, ông ta việc gì phải sợ. 

Nhưng Phổ Minh Châu lại thật sự im lặng không kêu la gì, khiến ông ta hơi bất ngờ. Ông ta nhìn Phổ Minh Châu, kéo tay nàng ta để nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình. Thực ra trong lòng Phổ Minh Châu rất sợ hãi, nhưng linh cảm mách bảo nàng ta rằng ông ta sẽ không lấy mạng mình, không biết vì sao mà nàng ta thật sự không kêu lên, cũng không chống cự, cứ thế ngồi xuống bên cạnh ông ta. 

Hòa Khánh Vương không buông tay nàng ta mà vẫn nắm bàn tay của nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve. Động tác của ông ta rất dịu dàng, khiến Phổ Minh Châu cứ cảm thấy là lạ. Trong tiềm thức, nàng ta tin rằng người này là Hòa Khánh Vương, bởi vì nàng ta nhớ các vị Vương gia mà trước kia nàng ta từng gặp cũng sở hữu ngọc bội tương tự, đó là vật thống nhất tượng trưng cho Hoàng thất Đông Thanh. 

Hơn nữa nơi này là Vương phủ, chẳng lẽ có kẻ dám mạo danh Hòa Khánh Vương ư? 

Bởi vì tin tưởng người này là Hòa Khánh Vương nên trong lòng nàng ta cứ có cảm giác quái dị, nếu thật sự là Vương gia, lại đối xử với nàng ta dịu dàng thế này thì có phải 

chứng minh nàng ta càng có cơ hội được ở lại đây không? 

Dù thế nào đi chăng nữa, Vương gia thích nàng ta cũng là chuyện tốt mà nhỉ? 

Lúc này Hòa Khánh Vương chỉ vuốt ve tay của nàng ta chứ không làm chuyện khác, có lẽ lấy thân phận trưởng bối thì sao? 

Đầu óc Phổ Minh Châu trở nên mơ hồ. 

Thấy dáng vẻ này của nàng ta, Hòa Khánh Vương không nhịn được mà bật cười: “Ngươi tên là Minh Châu phải không? Trông ngươi thật giống mẫu thân của ngươi. Ta kể cho ngươi nghe một bí mật, ngươi đừng kể lại cho di mẫu của ngươi, được không?” 

Phổ Minh Châu ngơ ngác gật đầu. 

“Bí mật này là, thực ra năm xưa ta thích mẫu thân của ngươi, chứ không phải di mẫu của ngươi.” 

Phổ Minh Châu há miệng, thật sự không ngờ mình sẽ nghe được bí mật này. Nhưng nàng ta không cảm thấy xấu hổ quái dị mà trong lòng lại tràn ngập cảm giác rất lạ. Có nghĩa là nếu ngày xưa Vương gia cưới mẫu thân của nàng ta thì chẳng phải nàng ta sẽ là nữ nhi của Vương gia sao? 

“Tiếc rằng năm xưa mẫu thân của ngươi không thích ta, chê ta chỉ là một tên Vương gia vô dụng. Nàng ấy gả cho một kẻ người đầy mùi tiền. Lại đây, cho ta ngửi thử xem có phải ngươi cũng đầy mùi tiền không.” Nói rồi, Hòa Khánh Vương ghé lại gần Phổ Minh Châu, bắt đầu ngửi cổ của nàng ta. 

Phổ Minh Châu chợt bừng tỉnh, lập tức đứng bật dậy: “Xin di phụ hãy tự trọng!” 

Tại sao vừa rồi nàng ta lại cho rằng sẽ không sao nhỉ? Hòa Khánh Vương này thật sự không bình thường chút nào! 

Ngoài cửa sổ, Tần Phong Hi nguýt mắt lườm, thì thầm: “Có phải Phổ Minh Châu bị ngu không vậy? Vừa vào Vương phủ, đầu óc của nàng ta cứ như bãi công mất rồi.” 

Hòa Khánh Vương này rõ ràng có ý đồ quấy rối nàng ta, thế mà nàng ta còn ra vẻ “đã nghiện lại còn ngại”, đã thế còn làm như bây giờ mới phát hiện điều không đúng, giả vờ cho ai xem thế? 

Tần Phong Hi muốn nói nhỏ nên không tự chủ được đến gần Lệ Tử Mặc một chút, hơi thở lúc nói chuyện phả vào tai Lệ Tử Mặc, hắn chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, không kìm lòng được mà vòng tay quanh eo nàng, ôm nàng vào lòng mình thật chặt. Hắn không quan tâm người phụ nữ kia thế nào, vừa rồi họ đi tìm Hòa Khánh Vương, ai dè lại nghe tin ông ta mới hồi phủ. Vừa nghe quản gia bẩm báo con gái của tỷ tỷ Tống Trắc phi ở Kinh Thành hôm nay đến Vương phủ là đã thẳng thừng gọi mọi người lui xuống, chỉ 

dẫn ám vệ của ông ta đến đây, họ cũng nhân tiện đi theo ông ta thôi. 

Không ngờ lại phát hiện Hòa Khánh Vương có hứng thú với Phổ Minh Châu. 

“Tự trọng? Chẳng phải Minh Châu đến đây để nương tựa bổn vương sao?” Hòa Khánh Vương nở nụ cười, lần đầu tiên tự xưng bổn vương. 

“Ngài là di phụ của ta..” 

“Di phụ? Ừ, đúng. Nhưng năm ngươi ba tuổi, mẫu thân của ngươi đã hiến dâng thân thể cho ta rồi, hay là ngươi gọi ta một tiếng phụ thân luôn đi?” 

Phổ Minh Châu chấn động, vô thức kêu lên: “Không thể nào! Mẫu thân của ta không phải là hạng người đó!” 

“Ừ, nàng ấy không phải, nàng ấy không biết người đó là ta, ta chuốc say nàng ấy đấy” Hòa Khánh Vương vừa sờ cằm vừa cười: “Ta thích nàng ấy bao nhiêu năm trời, cũng phải chiếm được một lần chứ. Nhưng sau khi chiếm được rồi thì cảm thấy cũng chẳng có gì đặc biệt. Ta nghĩ, có lẽ là vì sự trong sạch của nàng ấy đã thuộc về người khác rồi. Nếu ta chiếm được sự trong sạch của nàng ấy thì nói không chừng sẽ có cảm giác tốt hơn. Cho nên, nghe nói ngươi đến đây, bổn vương nghĩ rằng đã đến lúc bù đắp sự tiếc nuối ấy rồi.” Dứt lời, ông ta đứng dậy, quay về phía Phổ Minh Châu. 

“Vãi chưởng, tên Hòa Khánh Vương này biến thái à?” Tần Phong Hi không nhịn được mà mắng một câu. 

“Di phụ, di phụ, ngài không thể làm như vậy! Lỡ bị di mẫu của ta biết... Thấy ông ta thật sự không giống nói đùa, Phổ Minh Châu lập tức hoảng loạn, lùi về sau từng bước, nhưng vì nàng ta quá bối rối nên không chú ý mình đang lùi về phía giường. 

Tần Phong Hi không ngờ ngày đầu tiên Phổ Minh Châu đến Vương phủ mà Hòa Khánh Vương đã định giở trò, thật sự không nể mặt Tống Trắc phi tí nào. Nhưng hôm nay lúc mới gặp, trông Tống Trắc phi có vẻ rất được sủng ái, hạ nhân trong phủ đều kính trọng bà ta, chẳng lẽ đều chỉ là mặt ngoài? 

Xem ra phủ Hòa Khánh Vương này cũng lộn xộn lắm. 

“Ta thích những cô nương xinh đẹp trẻ trung như ngươi, làn da căng mọng, quả là xinh đẹp tuyệt trần... Hòa Khánh Vương vừa nói vừa tiếp tục đến gần Phổ Minh Châu. 

Phổ Minh Châu hoảng loạn, không biết thế nào mà chợt nghĩ đến gương mặt của Tần Phong Hi, lập tức kêu to: “Di phụ, ngài tha cho ta đi, ta tặng cho ngài một mỹ nhân còn xinh đẹp hơn ta rất nhiều!” 

Tuy rằng Hòa Khánh Vương muốn chiếm đoạt nàng ta vì chút chấp niệm với mẫu thân năm xưa, nhưng bây giờ nghe lời nói của ông ta, Phổ Minh Châu biết rõ ông ta chỉ đam 

mê mỹ nhân, mỹ nhân trẻ tuổi thôi! Cho nên nàng ta lập tức nghĩ đến Tần Phong Hi. 

Quả nhiên Hòa Khánh Vương dừng bước, tò mò hỏi: “Thế ư? Xinh đẹp hơn ngươi cơ à?” 

Phổ Minh Châu gật đầu thật mạnh: “Đẹp hơn ta, đẹp hơn rất nhiều!” 

“Ở đâu?” 

“Trong nhóm người hôm nay đưa ta đến đây, có một cô gái tên là Tần Phong Hi, nàng ta cực kỳ xinh đẹp!” 

Ngoài cửa sổ, Tần Phong Hi không nhịn được mà mắng một câu, còn Lệ Tử Mặc đang ôm nàng cũng lạnh mặt, sát khí lập tức dâng lên. 

“Tần Phong Hi? Sao nghe cái tên Tần Phong Hi này quen quen nhỉ..” Hòa Khánh Vương chợt ngẩn ra, dục vọng trong mắt hơi biến mất: “Con nói tiếp đi, trông nàng ta thế nào?” “Nàng ta mười tám tuổi, cực kỳ xinh đẹp, lông mi rất dài, mắt hạnh to tròn... 

“Không phải cái này, có phải nàng ta đi cùng ai không?” 

“Có, có, rất nhiều người đàn ông, có một người là Lê công tử... Lúc này Phổ Minh Châu mới nghĩ đến Lệ Tử Mặc. Nàng ta không khỏi suy nghĩ, nếu bây giờ hắn xuất hiện ở đây thì có thể cứu nàng ta không? Chắc chắn, chắc chắn hắn sẽ cứu nàng ta. 

Đúng, cứ tặng Tần Phong Hi cho Hòa Khánh Vương, nếu Tần Phong Hi bị Hòa Khánh Vương vấy bẩn thì Lê công tử nhất định sẽ không cần Tần Phong Hi nữa! Khi đó nàng ta có thể gả cho Lê công tử! Nàng ta cũng không muốn ở lại Vương phủ này nữa, nàng ta phải rời đi, nàng ta muốn rời đi cùng Lê công tử! 

“Lê công tử... Lê... Lệ?” 

Ánh mắt Hòa Khánh Vương chợt trở nên sắc bén: “Ngươi nói, họ đang ở trong Vương phủ của ta ư?” 

“Đúng, đúng, hôm nay họ đưa ta đến đây 

“Cái gì? Sao họ có thể hộ tống ngươi được?” 

Phổ Minh Châu vội gật đầu: “Thật mà, thật mà, ta van xin họ hộ tống ta đến đây, cho nên... 

Ngoài cửa sổ, Tần Phong Hi vỗ lên vai Lệ Tử Mặc, hai người không tiếp tục nghe lén mà lặng lẽ lướt qua bóng đêm, bay ra sân này, trở về khách viện. 

Nguyệt nghênh đón: “Chủ nhân, thế nào?” 

“Dọn dẹp đồ đạc, đi thôi. 

Sắc mặt Lệ Tử Mặc rất tệ. Bây giờ hắn đã biết, chắc chắn Hòa Khánh Vương có liên hệ rất chặt chẽ với Đông Thời Ngọc, họ vẫn đang tìm tung tích của hắn. Vốn dĩ họ đang che giấu rất kín đáo, nhưng bây giờ lại bị phá hỏng vì Phổ Minh Châu. Chắc chắn Hòa Khánh Vương sẽ ép hỏi nàng ta vì chuyện của họ, họ có bao nhiêu người, ngoại hình thế nào, cưỡi ngựa kiểu gì... Một khi xác nhận được những yếu tố này, về sau họ muốn tiến vào thành trì sẽ khó mà che mắt người khác. 

Thành Kim Châu này là thiên hạ của Hòa Khánh Vương, nếu ông ta đã rời xa Kinh Thành mà vẫn có thể giữ liên lạc chặt chẽ với Đông Thời Ngọc thì chỉ có thể chứng minh ông ta có ưu điểm hơn người, đáng để Đông Thời Ngọc mượn sức. Bây giờ họ đang ở trên địa bàn của ông ta, vẫn phải cẩn thận làm việc thì tốt hơn. 

Hơn nữa, nguyên nhân khiến Lệ Tử Mặc đen mặt là vì ngày mai là ngày rằm, mặc dù có Tần Phong Hi bên cạnh, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì, lỡ họ bị bắt phải rời đi thì cảnh ngộ của hắn sẽ rất nguy hiểm. 

Phổ Minh Châu kia thật đáng chết! 

Khi Hòa Khánh Vương tập hợp toàn bộ cao thủ xông vào khách viện thì chỉ thấy sân vườn vắng lặng yên tĩnh. 

“Người đâu?” Hòa Khánh Vương xụ mặt nhìn Phổ Minh Châu. 

Chân Phổ Minh Châu mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Nàng ta không ngờ Hòa Khánh Vương lại dẫn theo rất nhiều người đến đây muốn bắt giữ họ, càng không ngờ ông ta sẽ dẫn mình đi cùng, mà không ngờ nhất là đám người Tần Phong Hi đều đã bỏ trốn! 

Nàng ta khóc không ra nước mắt. Tần Phong Hi chạy trốn rồi, nàng ta phải làm sao đây? Lê công tử chạy trốn rồi nàng ta phải làm sao đây! 

Tại hậu viện, trong viện của Tống Trắc phi, một bà tử đang bẩm báo động tĩnh ở khách viện cho Tống Trắc phi. Khi nhắc đến Phổ Minh Châu bị Hòa Khánh Vương kéo đi, Tống Trắc phi nở nụ cười quái dị. 

Bà ta đưa mắt nhìn một chậu cây bên cửa sổ, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, bây giờ tỷ có thấy vui không?” 

“Trắc phi?” 

eyJpdiI6IlBKUjhHMnNcL0RLRFwvaXR1eEJuRlQzQT09IiwidmFsdWUiOiJcL3d0aHdUaExRXC9QVGQ1WmJSNmN2SXFaa0pqZW43QUx0RjFNM29YVWNPVDZ3V3AreXBGVkdHdGNFS2htVGVidWUxTzlsdm1QdURLQ05tMkRkK3h0OW5qVEZEZmQrN2NhY1lWNGhGaUMyVXZGZmM5R2dYaEpUTXNZNTYyZXV2dzBHbHlQNWRuYjZxdTRGS1dNQktCdXpYTzY5b1l4T3RUNm52R0QwSWxvYlwvUjQ9IiwibWFjIjoiN2RhZGYwMzQ2YzI3YjdkMzY4NzQ4N2IzYjI4NmEwZDBlOWM5NDdjMTQ1NzUwNzY3MDhjM2MxOGIyMjVjNGY1YyJ9
eyJpdiI6ImRlbWZRcVlFdUQ5REIrSEZ6Z1wvVkFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVnQ2F2MDVWRTRtSEpXb2lac0NCQVQ2ZjVBUlR0NUh0WXRhTVNsZyt0NnZZbTNOTkJWaFlyNGZDVUFVcmlvc0poZEhHaDlVUFJkc2hGZ3dSekMzd1wvZkdxWlJWazNIMjJ0d2JMUDJ4K256OW1sWFozcnZ1S0pSN3VlMzBhZVpEUnczQUtkaUlYN296NEJFYyt0NDBFaHo3NTNsOWt5RTRSdUE2bXVvK2p1bVkzaEFLQXBTSzhWWmZvTEJoNnh1UGppOVM5Qm41dUJmMjJOaG5JZVgwOHV3eTNBaHRsbUVzdmc5VUYrd0YwbHpZdGRUcmk2ejUybmk2YXF5Q1JjaWlqUU55dExxMVUrXC8rY1RCSHR1WHJmenZaSVpXVTY4WnFOaWppWityMEFCXC9zMjRtRE9SXC9LeTN0dTRteDhlRUdMVHY2Z2VQQ0N5ZmduSStSWnY4YkNGSWc9PSIsIm1hYyI6IjA1NGIxY2Y3NGIxMTQyNWY4NDllMTQzNTkwOTAwMzlkZDI5MjZlZDdiMzczNDY3YjM0MDE5MDJlMzNmNzhkODQifQ==

Dường như có thứ gì đó động đậy trong không khí, một bóng người thoắt hiện trong góc phòng.

Ads
';
Advertisement