Kim Lão gật đầu nói: “Đúng vậy, là nàng ta đấy. Nhưng sư điệt, ngươi chớ đồng cảm lung tung, bây giờ nàng ta không còn là kẻ số khổ khiến người trong thiên hạ thương hại nữa, bây giờ nàng ta là Bách Hoa phu nhân tiếng tăm lẫy lừng, mặc dù thứ lẫy lừng chính là ác danh” 

Thì ra không lâu trước đây Bách Hoa phu nhân vừa trải qua chuyện rất thê thảm. Mẫu thân nàng ta là ca cơ ở nhạc phường, bởi vì xinh đẹp nên lần đến phủ Vương gia khác họ hát thì được Vương gia nhìn trúng rồi giữ lại, trở thành hầu cơ của mình. Bởi vì xinh đẹp dịu dàng nên ban đầu rất được Vương gia yêu thương, mấy năm trước sau khi sinh Bách Hoa phu nhân thì vẫn sống rất tốt. Tuy rằng trong Vương phủ, từ Vương phi cho đến những hầu cơ khác đều ghen ghét, không ngừng gây rắc rối cho hai mẹ con, nhưng hai người vẫn luôn nhẫn nhịn. Cuộc đời của Bách Hoa phu nhân thay đổi vào năm nàng ta mười một tuổi. Nhân dịp Vương gia khác họ kia trở về sau khi ra ngoài làm việc suốt hai năm, tối đó trong phủ tổ chức tiệc, ông ta gặp được cô con gái chỉ sau hai năm mà cứ như lớn nhanh như thổi, trổ mã xinh đẹp động lòng người. Bách Hoa phu nhân còn xinh đẹp hơn mẹ mình gấp mấy lần, người cha thân phận cao quý, người mẹ thì thân phận thấp hèn, vừa được yêu thương vừa gặp trắc trở, khiến nàng ta có khí chất đặc biệt, cộng thêm sự xinh đẹp của riêng nàng ta nữa. Một thiếu nữ như vậy làm cha nàng cũng phải điên cuồng. 

Sau khi mẹ nàng ta biết thì nôn ra máu, nhưng Vương gia uy hiếp bà, nếu như không giúp ông ta thành công chuyện này, thì bà sẽ bị ném vào quân doanh, trong quân doanh mỗi ngày phải phục vụ hàng trăm quân lính, không đến hai tháng sẽ từ một người sống sờ sờ bị tra tấn đến chết. Cuối cùng bà vẫn đồng ý với Vương gia, buổi tối hôm đó, bà đích thân đưa cho nàng ta một ly xuân dược, đưa nàng ta lên chính giường của cha ruột mình. 

Bách Hoa phu nhân không thể chấp nhận sự thật này, nàng ta hận cha mẹ ruột của mình, sau khi nhịn nhục ba năm thì đích thân giết chết hai người. Ban đầu Bách Hoa phu nhân không muốn sống tạm bợ, nhưng không ngờ lúc bị tống vào ngục giam, tên canh ngục cũng khó có thể kháng cự vẻ đẹp của nàng, vài tên thông đồng với nhau, cùng nhau làm nhục nàng. 

Thế là tính tình Bách Hoa phu nhân thay đổi một trời một vực, nàng ta lợi dụng sắc đẹp mê hoặc quan viên phụ trách vụ án lúc đó, phán nàng ta vô tội, sau đó được thả ra. Đương nhiên lý do thật sự đằng sau là vì Hoàng thất Đông thị đã bất mãn với vị Vương gia khác họ này từ lâu rồi, nhưng lại không nghĩ ra cách loại trừ. Mà hành động này của Bách Hoa phu nhân chẳng khác nào giúp Hoàng thất một ơn lớn, đã thế nàng ta mới chỉ là một thiếu nữ, thả nàng ta ra, hoàng thất còn được tiếng thơm ban ơn. 

Vậy là Bách Hoa phu nhân cứ như vậy được thả ra, còn tình cờ gặp gỡ rồi bái sư Bích Tiên Môn, không đến mấy năm lại nghe nói bởi vì luyện một loại tà công mà bị Bích Tiên Môn trục xuất. 

Trải qua những việc này, tính cách Bách Hoa phu nhân thay đổi rõ rệt, cộng thêm sắc đẹp vốn có, nàng ta gả đi ba lần, lần nào cũng gả cho người giàu có nức vách đổ tường, nhưng không lâu sau trượng phu của nàng ta đều qua đời vô cớ, cuối cùng gia tài rơi hết vào tay nàng ta. Sau mấy năm như thế, tài sản của Bách Hoa phu nhân tích lũy như núi, nhưng nàng ta không lấy chồng nữa, mà bắt đầu vơ vét những người đàn ông tuấn tú khắp thiên hạ. Ban đầu cũng có vài người nhìn trúng sắc đẹp hoặc tài sản của nàng ta, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, không lâu sau ai nấy trở nên tiều tụy, rồi được khiêng ra mang đi chôn cất qua loa. 

Sau đó bắt đầu có người đồn đãi rằng Bách Hoa phu dùng dương khí để tẩm bổ, những người đàn ông đó bị nàng ta thải bổ hết tinh khí dương khí mà chết. Lúc này đám đàn ông mới không dám đến phủ Bách Hoa nữa. 

Bách Hoa phu nhân ăn ngon quen miệng, cảm thấy không có người nào vừa mắt nữa, nên bắt đầu phái mấy thị nữ được bồi dưỡng võ công cao đi tìm đàn ông về cho mình. 

Khổng Tu nghe Kim Lão nói xong thì chỉ thở dài, sau đó bỏ đi không nhìn xuống nữa. 

Suy cho cùng hai thúc điệt cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, Khổng Tu vì Tần Phong Hi là con gái của người bạn thân nhất, lại là ân nhân của mình, còn Kim Lão là vì tính cách Tần Phong Hi hợp mắt, cho nên bọn họ chỉ quan tâm những chuyện liên quan đến Tần Phong Hi, còn Lệ Tử Mặc và thị vệ của hắn thì bọn họ lười để ý. Đặc biệt là còn chọc phải loại phụ nữ như Bách Hoa phu nhân, bọn họ tránh còn không kịp. 

“Cút ngay. 

Nguyệt mất kiên nhẫn, nếu không phải Tân Phong Hi còn ở trên lầu dưỡng thương, sợ ảnh hưởng đến nàng, thì hắn ta đã ra tay rồi. Nhưng khinh công của Bách Hoa phu nhân vẫn làm hắn ta ngạc nhiên, hơn nữa bộ pháp của Bách Hoa phu nhân cũng rất ảo diệu, dù hắn ta có tránh thế nào, đối phương vẫn dính lấy hắn ta như hình với bóng. 

“Lang quân chẳng dịu dàng gì cả, nhưng ta vẫn rất thích, lang quân tức lên trông đẹp quá” 

Mấy thị nữ Tiểu Liên đã đóng cửa canh chừng xung quanh, người đang ăn trong sảnh lớn không ra ngoài được, cũng không ai vào được, chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại xem Bách Hoa phu nhân săn đàn ông. 

Mẫy gã đàn ông ở đây thì vừa thấy thông cảm lại vừa thấy ganh tỵ với Nguyệt. 

Nguyệt nổi giận thật rồi, đặc biệt là lúc móng tay đỏ tươi của Bách Hoa phu nhân muốn chạm vào ngực mình, ánh mắt hắn ta phát lạnh, xem tay như đao, bổ về phía cổ tay đối phương. 

“Ôi chao, lang quân nhẹ tay chút thôi.” Bách Hoa phu nhân rút tay lại, ưỡn bộ ngực lộ hơn phân nửa của mình sấn tới. Nếu như Nguyệt vỗ xuống thì sẽ đánh trúng bộ ngực 

trắng nõn của nàng ta. 

Nguyệt vội vàng thu tay về, nhưng Bách Hoa phu nhân đã nghiêng người sang muốn hôn lên môi hắn ta. 

“Vô liêm sỉ!” 

Nguyệt tức giận mắng, lách người tránh ra, nhưng không biết Bách Hoa phu nhân chuyển động thế nào mà vẫn dính vào ngực hắn ta. 

Giây phút đó Nguyệt thật sự giận điên, nhưng hễ hắn ta ra tay là Bách Hoa phu nhân sẽ đưa ngực ra đỡ, ép hắn ta không thể không tránh đi, mà hễ tránh thì sẽ bị thân pháp quỷ dị kia của nàng ta bám theo. Nhìn Nguyệt cứ như đang bị nàng ta trêu ghẹo vậy. 

“Nguyệt Vệ đại nhân!” Trần Thập cho mấy con ngựa Phi Ngân ăn nên đi vào sau, nhìn thấy cảnh này thì lập tức rút kiếm lao tới. 

“Phu nhân và lang quân đang chơi đùa với nhau, đại ca đi lên làm gì thế?” Tiểu Liên cười duyên, dẫn theo hai thị nữ quấn lấy Trần Thập. Các nàng đều được Bách Hoa phu nhân dạy dỗ, bình thường cũng thường xuyên ở bên giường để trợ hứng, chơi cùng Bách Hoa phu nhân, cho nên chỉ chốc lát đã khiến mặt Trần Thập đỏ rần, nhưng lại không thể nào ra tay với các nàng. 

Thị vệ của Phá Vực không sợ đổ máu đổ mồ hôi, đối mặt với yêu ma quỷ quái cũng không lùi bước, nhưng lúc tung chưởng người ta lại lấy ngực ra đỡ, khiến họ không thể nào dí tay vào được. 

Lệ Tử Mặc ở trên tầng cũng đã nghe thấy, nhưng thứ nhất là hắn tin rằng Nguyệt có thể giải quyết, thứ hai là hắn không muốn rời khỏi Tần Phong Hi nửa bước trong lúc này, cho nên không đi ra ngoài xem. 

Đến khi Tần Phong Hi thở ra, nghe âm thanh dưới lầu mới hỏi: “Có chuyện gì thế?” 

“Nàng nghỉ ngơi một lúc đi, bổn Đế quân đi xem.” 

Lệ Tử Mặc mở cửa phòng, đi xuống cầu thang. 

Bách Hoa phu nhân khá hài lòng với bề ngoài của Nguyệt, cộng thêm hắn ta rất mạnh nên càng thích hơn. Nàng ta thích người võ công cao cường hơn thư sinh yếu đuối, vừa mạnh vừa anh tuấn là kiểu nàng ta thích nhất. Đặc biệt là người ban đầu kiêu ngạo bị nàng ta thu phục, cuối cùng lại ở trên giường cầu hoan, khiến nàng ta càng thấy thỏa mãn. 

Đàn ông thì sao? Dù có quyền thế, có võ công cao cường, anh tuấn, thì cuối cùng vẫn phải trở thành nô lệ của nàng ta thôi! 

Tới lúc nàng ta cảm thấy vờn đủ rồi, muốn đẩy ngã lang quân, thì chợt có một luồng gió sắc bén mang theo sát khí bay đến. 

Mặt Bách Hoa phu nhân biến sắc, không thể không buông Nguyệt Vệ ra rồi tránh đi. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông cao lớn chậm rãi bước xuống từ trên lầu. 

Người này khoắc lên bình áo gấm đen, trên cổ áo, cổ tay áo và đai lưng thêu hoa văn đám mây màu vàng, đôi mày rậm như kiếm xếch vào tóc mai, sống mũi anh tuấn tựa dãy núi, bờ môi mím chặt, toát lên chút bạc tình, cộng thêm ba phần sắc sảo. 

Đôi con ngươi thâm thúy như chứa đựng hàn đàm ngàn năm, lại như vực sâu khiến người ta đắm mình rơi xuống. 

Chỉ một ánh mắt quét đến, đã khiến Bách Hoa phu nhân cảm thấy tim đập thình thịch, nàng ta vô thức đè ngực, có thể nghe thấy trái tim vốn dĩ đã như tro tàn đập điên cuồng như sắp nhảy ra ngoài. 

Nàng ta sống ba mươi sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng ta có cảm giác như vậy. 

Người đàn ông này, người người đàn ông này, nàng ta nhất định phải có! Nhất định phải có được! 

“Công tử.” Nàng ta không gọi lang quân. Trước kia gặp ai nàng ta cũng gọi là lang quân, nhưng bây giờ lại cảm thấy không thể xưng hô với hắn như những người khác, nếu không sẽ là khinh nhờn hắn. 

Tất cả mọi người đều phát hiện ra, Bách Hoa phu nhân bỗng chốc dịu dàng đến kỳ cục. 

Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đứng trên đầu cầu thang, bọn họ lập tức hiểu ra. 

Ở đâu ra người vừa sáng sủa đẹp trai vừa khí thế kinh người như thế? Không, không, hắn quá lạnh lùng. 

Lệ Tử Mặc không để ý đến Bách Hoa phu nhân, hắn lạnh lùng nhìn lướt qua, những người ngồi trong sảnh đang lén ngẩng đầu nhìn hắn đều vội vàng cúi xuống. 

Thật đáng sợ, nhìn một cái thôi nhưng ánh mắt lại như ẩn chứa sát ý biến thành thực thể! Người bị hắn nhìn đều giật mình, suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên nói ta muốn về nhà! 

Bách Hoa phu nhân lắc mông bước lên hai bậc thang, ngước lên nhìn Lệ Tử Mặc ở phía trên, yêu kiều nói: “Công tử, ta tên Bách Hoa, dùng mười dặm sính lễ đón chàng vào phủ có được không?” 

"Phut! Ha ha ha!" 

Tần Phong Hi đi ra từ phía sau Lệ Tử Mặc, đúng lúc nghe thấy câu này, nàng lập tức cười ầm lên. Khi nàng nhìn thấy mặt Bách Hoa phu nhân thì lại càng cười đến ngặt nghẽo. “Ha ha ha, mười dặm sính lễ, nè đại thẩm, thói đời hiểm ác lắm, đại thẩm từng này tuổi rồi, vẫn nên ở nhà chăm cháu, uống trà dưỡng nhan gì đó thì tốt hơn” Đại, đại thân.... 

Tuy rằng Bách Hoa phu nhân đã ba mươi sáu tuổi, nhưng trông chỉ như hai mươi sáu, hai mươi bảy, hơn nữa người đời nhìn thấy nàng ta trước nay luôn bị vẻ đẹp của nàng ta làm cho sững sờ trước tiên, thường quên mất tuổi tác của nàng ta. Nhưng giờ lại bị Tần Phong Hi gọi là đại thẩm, khiến Bách Hoa phu nhân vốn đang cười như nở hoa lập tức sa sầm mặt. 

eyJpdiI6IjBzd2FqaENDVCtOXC8xbWFZS0ZYVFRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJBXC93bjAzOW5zS0w2Tmlycmoxd3Y1cEQ5T01OME9MMU4zdXJFcUV4ZHp6c2l1V2IwdFN5SDdYWjhZdFlNZ1UrdFc5dzJpRUpKYnhQVXpoZ3lkQnNIQ21OXC9PZ3J6ME5aS2xMaENrdVwvNWpMWVhwM1lqWW5ESlF6OHA1aGpnWGFJRWNYRGN3NHFRRWNtTFBsUE9aemxnUnBhNmxrTUpwcWVLNTh0cWJlWnVjYm03a2RNdHlHU3kwMXNJZUdhOU1xNUtzcWxsUHpxTzlaRWRKQWp1VU8xUUFtd0RsMHJIMENPTWtkZm9Da0FOc0pYUEtaQ2c2bjJ4WFA0NXMzWjQyZDlBc3RVTHJqSW5tSzg1R1RYbng2Q2FBM1IyXC8yQjFnSEc0bFdndXpQQ1FcL2pPNytTNjdsU2JVS2ZaYWJnM1JmeFMiLCJtYWMiOiJiZjVhM2U0NDJhZTlhNjQ4ZDMwYjVhYTRlM2Q2MjkwYzE1NTgzOTQxYTI5Njc0NmYwNGRjNjc0MDI3ZWRmYjc1In0=
eyJpdiI6InN5eWNGMWNxUURHbkRvSzdjVVwvNkJnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlB6aXRwMzZ3YktHd1F5WFY1Tk5BRFFJWlg5TjRCSW4rNlJadlBsNkRhcVNOSkpHZ2I3R1o2WVllbmF2UG9uUE9uZ05zMWNJREZqVmxpVTJtZXp3eGp4ZlVrZk1Ua09qTHpuOSt0NGdFcUN6b2NWSkl6bTdYUG5SZGdEbXJcL21EYU1EZnNkM3JPQTZFQkRPcXBQSHA3WHVkSWJsTnBROU9FRjhjakJEcUgybTBmemUzZXF1emJXeUJzNG5sSjFuTHBLTkpYZW5zeE1TVjFFVm40NlhDa3BKNFwvSHRcL21oOW4xNldVaUFEQ1wvZllDXC9rNEpcLzVoQU5KWEtsWjZMb3RjbzdhQkpzNmlHSVY5OFRENWJPemFNaEVsMWNRZkd3ZmtpbTB3am5ROXh2MTM1OUFad0tiUVJkZkxZOVhWUkVwajhDZFA5Mkx2SVQwa1pLelVqemVXc3BrUGxleDFIYks2M3hyXC91eElkakR4OTg9IiwibWFjIjoiZGYyNTlhNjIyYjVmMWJkY2NhYzUxYzNhMzZkZmY2YjhjMTQ2ZTlmNGYzNThiMTNhMjhlNmI5OWQ5YTZiZTk1ZiJ9

Thực ra nếu chỉ bàn về dung mạo, thì có thể Tần Phong Hi kém Bách Hoa phu nhân. Nhưng Bách Hoa phu nhân là kiểu xinh đẹp quyến rũ còn Tần Phong Hi lại có khí chất. Hơn nữa tuy rằng đôi khi nàng nghịch ngợm nhưng ánh mắt nàng lại trong veo. Còn Bách Hoa phu nhân lăn lộn với đám đàn ông suốt năm này qua tháng nọ, túng dục quá độ, tuy sẽ làm nàng ta tràn ngập phong tình, nhưng loại phong tình này ít nhiều sẽ khiến người ta thấy ngán, tựa như đóa hoa được làm từ một tảng bơ siêu to khổng lồ vậy. Còn Tần Phong Hi ngoài sự trong trẻo xa cách ra, thì thân hình nàng thon thả, dáng người lả lướt, sống lưng thẳng tắp, tất cả hòa quyện lại, khiến nàng như một đóa hoa sống động rực rỡ.

Ads
';
Advertisement