Tân Phong Hi nhìn rõ dáng vẻ của người kia, không nhịn được mà bật thốt lên: “Vân Phong?” 

Người kia mặc một chiếc cẩm bào màu trắng. Trên đỉnh núi gió lạnh thấu xương, hắn ta ăn mặc mỏng manh như vậy, nhưng dường như chẳng có chút lạnh lẽo nào. Hàng lông mày như dãy núi xa, đôi mắt sáng như làn nước mùa thu, bờ môi mỏng còn vương chút ý cười ấm áp. Ánh mắt hắn ta chỉ đặt trên người Tần Phong Hi, tựa như những người khác đều không tồn tại, kể cả Lệ Tử Mặc đang ôm nàng. 

“Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi” Vân Phong nhìn Tần Phong Hi, bỗng dưng khẽ nhíu mày: “Sắc mặt cô không tốt lắm. 

Giọng điệu của hắn ta xen lẫn sự lo lắng rõ ràng. Nói xong, hắn ta còn tiến lên trước hai bước, dường như muốn xem xét tình trạng của nàng. 

“Giết!” 

Lệ Tử Mặc mím môi, thốt ra một chữ mang theo sát ý vô tận. 

Trần Thập và Du Hoảng do dự nhìn đóa Huyết Liên đỏ tươi trên tay Vân Phong. Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấu được võ công của người ngày, sợ rằng không thể giết chết đối phương mà không làm tổn hại đến Huyết Liên. À không, có thể giết được đối phương hay không còn chưa chắc! 

Dường như lúc này Vân Phong mới nhìn thấy Lệ Tử Mặc, ánh mắt hắn ta rơi xuống cánh tay đang ôm chặt Tần Phong Hi của hắn. Hắn ta thu lại ánh mắt, ôn hòa hỏi Tân Phong Hi: “Cô nương đã thành thân rồi ư?" 

Cánh tay ôm nàng chợt siết chặt, Tân Phong Hi cảm nhận được rõ ràng Lệ Tử Mặc nổi lên sát ý nồng đậm. Nàng tin chắc rằng, nếu lúc này nàng nói thật rằng mình chưa thành thân, chắc chắn người đàn ông này sẽ không tha cho nàng. Thế là Tần Phong Hi nhếch miệng, né tránh vấn đề này, hỏi thẳng Vân Phong: “Ta muốn đóa Huyết Liên, có thể giao dịch không?” 

Huyết Liên nở trên Tuyết Sơn, lại không có chủ nhân, ai tới trước thì được trước, đương nhiên nàng hiểu rõ đạo lý này. Hơn nữa nàng cảm thấy Vân Phong là một người rất thần bí. Lúc trước nàng còn tưởng rằng hắn ta không hề nghi ngờ đóa Huyết Liên trộm từ Vân Minh Hà là giả. 

Thế mà hắn ta đã nhanh như vậy đã xuất hiện ở đây, còn hái được đóa Huyết Liên này. Điều này chứng tỏ hắn ta đã sớm biết rõ nơi sinh trưởng của Huyết Liên. Nhưng nếu vậy, hắn ta tới sơn trang Vân Phong trộm Huyết Liên giả để làm gì? Diễn trò ư? 

Trong đầu nàng có gì đó chợt lóe lên, Tần Phong Hi cảm thấy mình sắp bắt được điểm mấu chốt của vấn đề, nhưng lại không thể bắt lấy được ngay. 

Vân Phong vẫn mỉm cười với nàng: “Nếu cô nương muốn thì Vân Phong tặng cô là được, đừng nhắc tới tiền bạc. 

Cạn lời luôn! Lời này nói ra chỉ khiến hiểu lầm càng thêm chồng chất thôi! Người đàn ông bên cạnh nàng là một thánh ghen đấy! 

Quả nhiên, vòng tay ôm nàng lại càng lạnh hơn. Nếu không phải nàng không còn sức bám vào lưng hắn, e rằng hắn sẽ lập tức quăng nàng ra sau lưng, sau đó xông lên giết chết Vân Phong. 

Nàng không hiểu Vân Phong có ý gì. Nhưng kể từ đêm bọn họ gặp nhau tại sơn trang Vân Phong, hắn ta quả thực chưa từng làm hại nàng. Thậm chí hắn ta còn chỉ đường cho nàng, nấu cơm cho nàng trên thuyền... 

Trong đầu Tần Phong Hi bỗng lóe lên một tia sáng, dường như đã nghĩ ra điều gì đó. 

Nàng đang định lên tiếng, thì trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng chim kêu, cơ thể Nguyệt rơi thẳng xuống như diều bị đứt dây. 

“Nguyệt Vệ đại nhân!” Trần Thập hoảng hốt kêu lên. 

Lúc này Lệ Tử Mặc cũng ngẩng đầu nhìn lên. Cùng lúc đó, chim ưng lao thẳng xuống như muốn đâm vào bọn họ. Thân hình Kim Lão lập tức lướt tới, nhưng có một người ở gần hơn ông ấy, tốc độ cũng nhanh hơn ông ấy, thoáng chốc đã đứng ngay trước mặt Lệ Tử Mặc, vươn tay nắm lấy cánh tay Tần Phong Hi 

Người trong ngực suýt bị cướp mất, Lệ Tử Mặc vô cùng tức giận, đá một cước về phía Vân Phong. Trong cơn giận dữ, hắn đã dùng hết toàn bộ công lực. Nếu bị hắn đá trúng, toàn bộ xương cốt của người kia chắc chắn sẽ vỡ vụn. 

Trong lòng Vân Phong hơi ảo não, chỉ thiếu một chút, một chút nữa thôi. Nhưng hắn ta không dám có chút lưỡng lự nào, cả người lập tức lui về phía sau, tránh khỏi một cước của Lệ Tử Mặc. 

Trong lòng Tần Phong Hi thoáng lạnh lẽo. Xem ra lúc trước ở sơn trang Vân Phong, tên Vân Phong này còn giấu giếm sức mạnh thật sự! 

“Gia gia, ông còn không mau ra tay đi!” Nàng lập tức kêu lên. 

Kim Lão đánh một chưởng về phía Vân Phong. Không ngờ Vân Phong lại cầm Huyết Liên chắn ngay trước mặt. Nếu Kim Lão không thu tay lại, e rằng đóa Huyết Liên sẽ bị một chưởng của ông ấy đánh cho nát vụn. 

“Thằng nhóc gian xảo kia!” Ông ấy gầm lên. 

Vân Phong vô tội cười khẽ: “Tiền bối, không phải như vậy đâu. Là do Vân Phong đi gấp, không mang theo hộp đựng thích hợp để cất Huyết Liên, chỉ có thể đặt trước ngực mà bảo vệ. 

Ai thèm tin lời này của ngươi! 

Tóm lại là ông ấy thật sự bị bó tay bó chân, không làm được gì. 

Thực lực của Vân Phong cao hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ. Đối mặt với nhiều người như vậy, vậy mà vẻ mặt hắn ta vẫn không hề có chút thay đổi nào, vẫn khẽ mỉm cười, hầu như mọi lúc đều nhìn chằm chằm Tần Phong Hi 

Lúc này Tần Phong Hi chính là trói buộc của Lệ Tử Mặc. Bởi vì hắn không muốn thả nàng xuống, sợ cơ thể yếu ớt của nàng chạm vào tuyết sẽ bị nhiễm lạnh, đồng thời cũng không muốn để người khác ôm nàng. Dù hắn tự tin có thể chiến thắng Vân Phong trong tư thế này, nhưng hắn lại sợ Vân Phong vô tình đả thương Tần Phong Hi. Cho nên lúc này hắn chỉ đành bất lực, sát khí quanh người bốc lên ngùn ngụt. 

Giờ khắc này, Tần Phong Hi cảm thấy sinh lực của mình đang nhanh chóng kiệt quệ, mí mắt vô cùng nặng nề, muốn thiếp đi. 

“Giao nàng cho ta, ta có thể cứu nàng.” Cuối cùng ánh mắt Vân Phong cũng chuyển qua Lệ Tử Mặc. 

“Để Huyết Liên lại, bổn Đế quân sẽ tha cho ngươi một mạng. Lệ Tử Mặc lạnh lùng nói. 

“A Khôi” Vân Phong gọi một tiếng, sau đó phát ra từng tiếng huýt sáo thanh thúy vang dội. Con chim ưng đang bay lượn trên đỉnh đầu lập tức sà xuống. Nguyệt đang được Trần Thập đỡ khẽ cắn răng, rút kiếm xông lên lần nữa. 

“Cẩn, cẩn thận hắn ta..” Tần Phong Hi cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn và mùi máu tanh khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng vội vàng túm lấy Lệ Tử Mặc. Nhưng đúng lúc này, trong lòng nàng bỗng dâng lên một dự cảm không lành. Nàng quay đầu nhìn Vân Phong, lại thấy hắn ta đang mỉm cười với mình. 

“Lệ Tử Mặc, lùi...” 

“Cô nương, muộn rồi” 

Vân Phong vừa dứt lời, Lệ Tử Mặc chợt cảm thấy xung quanh tối đen. Dường như không gian đã đột nhiên thay đổi, hắn không còn đứng trên đỉnh Tuyết Sơn nữa. Bóng đen 

xung quanh lay động, giống như có ma quỷ đang ẩn nấp. 

Bên tại hắn vang lên tiếng hát mơ hồ, nghe không rõ. Nhưng nó cứ lọt vào tai hắn từng câu một, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. 

Đúng lúc này, phía trước chợt xuất hiện một vệt sáng màu cam nhạt. Một bóng người cầm đèn lồng chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nhỏ giọng kêu: “Tử Mặc, Tử Mặc, con đâu rồi?” Toàn thân Lệ Tử Mặc chấn động. 

Giọng nói này, giọng nói này là của mẹ hắn! 

Nhưng đã nhiều năm hắn không được nghe âm thanh của mẹ, tại sao lúc này lại nghe thấy? Hắn không kìm được mà đi về phía người kia. 

Càng đến gần, càng đến gần, đó là một người phụ nữ. Bà ấy xoay người lại, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, gọi với về phía hắn: “Tử Mặc, con đang ở đây à? Mau cùng mẹ về nhà thôi” 

Nói xong, bà ấy vươn tay về phía Lệ Tử Mặc. 

Lệ Tử Mặc cũng muốn vươn tay về phía bà ấy. Nhưng đúng lúc này, trái tim hắn chợt run lên, hắn đang ôm Tần Phong Hi mà! 

Tần Phong Hi trong lòng hắn đâu rồi? 

Trái tim Lệ Tử Mặc đập mạnh, lập tức ném mẹ ruột ra sau đầu, hoảng hốt kêu lên: “Phong Hi!” 

“Lệ Tử Mặc, ta ở đây. 

Đôi tay mềm mại quấn quanh cổ hắn, Lệ Tử Mặc cũng vô thức ôm chặt lấy nàng. Một chưởng đánh lén ập tới, hắn khẽ điểm mũi chân, ôm Tần Phong Hi nhẹ nhàng bay ra xa hai trượng. 

Trước mắt vẫn là một màu trắng xóa, Tuyết Sơn vẫn là Tuyết Sơn, Tần Phong Hi vẫn đang nằm trong vòng tay hắn. 

Vân Phong nhìn hắn với ánh mắt hơi phức tạp, nói với Tần Phong Hi: “Cô nương, cô nương đi cùng Vân Phong nhé. Vân Phong tuyệt đối sẽ không để cô bị thương, mỗi ngày đều làm món ngon cho cô, được không?” 

“Không được.” Tần Phong Hi lạnh lùng nhìn hắn ta: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Mà lại dám trắng trợn dùng ảo ảnh với Lệ Tử Mặc ngay trước mặt nàng! Hơn nữa còn suýt thành công! 

Tất nhiên, đây là do hiện tại nàng đang trọng thương, tinh thần bị tổn hại nặng nề nên không thể ngăn cản. Cũng may là vào thời khắc cuối cùng, Lệ Tử Mặc đã tự mình phá vỡ ảo ảnh! 

Xem ra việc Lệ Tử Mặc có thể phá vỡ ảo ảnh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vân Phong, cho nên hắn ta cũng bị cắn trả một chút. Ban nãy, nàng thấy rõ hắn ta khí huyết cuộn trào, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, nhưng hắn ta đã cố gắng kìm lại. 

“Cô nương chỉ cần biết, Vân Phong tuyệt đối sẽ không làm hại cô.” Vân Phong nhìn lướt qua đám người đang bao vây mình, khẽ cười một tiếng. Lệ Tử Mặc phá ảo ảnh, nhưng những người này vẫn chưa thể thoát ra ngoài. Mặc dù bây giờ bọn họ bao vây hắn ta, nhưng ánh mắt lại vô hồn, không thể ra tay được. Ngay cả Kim Lão cũng vậy. 

Sở dĩ Lệ Tử Mặc không tiếp tục ra tay là vì trong lòng hắn đang cảnh giác cao độ. Nhưng ánh mắt hắn vẫn vô cùng lạnh lẽo, giống như muốn xé nát Vân Phong thành từng mảnh nhỏ. 

“Đoạn Trần tông, thượng tông hay hạ tông?” Hắn nặng nề nhìn Vân Phong, hỏi. 

Với thân thủ và năng lực này, ngoài Đoạn Trần tông, hắn chưa từng nghe nói đến nhân vật nào tương tự. 

Vân Phong khẽ bật cười: “Đoạn Trần tông? Chắc hẳn ngươi mới là người xuất thân từ nơi đó chứ? Nhìn diện mạo của ngươi và Tông chủ của Đoạn Trần tông giống nhau như vậy, có quan hệ gì thế?” 

Hắn ta vừa dứt lời, hai mắt Lệ Tử Mặc chợt híp lại, hiện rõ vẻ nguy hiểm. Trước đó Khổng Tu cũng nói hắn trông rất giống Tổng chủ Đoạn Trần tông, bây giờ người đàn ông này cũng nói như vậy, khiến Lệ Tử Mặc không thể không nghĩ nhiều. 

Nhưng chỉ như vậy đã muốn làm loạn tâm trí của hắn ư, không có chuyện đó đâu. 

Vân Phong cảm nhận được hơi thở của Lệ Tử Mặc vẫn lạnh lẽo đến thấu xương nhưng lại vô cùng bình tĩnh, trong lòng hắn ta khẽ thở dài, thậm chí còn có chút khâm phục. Nếu hắn ta có kẻ thù, vậy thì chắc chắn Lệ Tử Mặc này là một trong những kẻ mạnh nhất. 

“Chủ nhân, thả ta xuống đi. Chàng cứ đánh với hắn ta một trận, ta không tin chàng sẽ thua. Tần Phong Hi cố gắng chống lại cơ thể sắp rơi vào hôn mê, nói với Lệ Tử Mặc. 

Nghe vậy, ánh mắt Vân Phong lóe lên vẻ bi thương: “Cô nương, Vân Phong thua thì cô nương sẽ vui vẻ sao?” 

“Chủ nhân nhà ta thắng, đương nhiên ta phải vui vẻ rồi. Tân Phong Hi nói. 

“Nàng muốn nhìn bổn Đế quân thắng à?” Sát khí trong mắt Lệ Tử Mặc giảm xuống. Trước đó hắn không muốn buông nàng ra, nhưng bây giờ hắn càng muốn giết Vân Phong 

hơn. 

Thấy hắn sắp thả Tần Phong Hi xuống, Vân Phong lại đột nhiên nói: “Không thể để nàng ấy chạm vào tuyết, sẽ bị nhiễm lạnh. Nói xong, Huyết Liên trong tay hắn ta bỗng bay lên, chậm rãi bay về phía Tần Phong Hi 

“Cô nương cần Huyết Liên thì Vân Phong sẵn lòng dâng tặng, mong cô nương bảo trọng thân thể” 

eyJpdiI6IjZjb3lJRGxENWJzTlZJd0dZZ0xLMVE9PSIsInZhbHVlIjoiQmhKZnJENjJSa1RcL2s4VzY3Y1RpdmNNdzVnWCtOcDJOdVdrdXBoYlRNRXhMTG0xXC81T1BLY0FFcUNxWUp0OEdvczRKbVp2K0hIbG1wRmtWckZCRlhobUdpaG0rR2VnNXFYZXdTVGFCV09IQlFzcUVYRFVcLzJ1c1RUVVFsYlVueDdWY2xtODd0SU5OVWg4Qm1ReGRLZFpEQVF6OTFsN1JcL1hGcnB6WDFcL015UDcyNWJVYzFkZXYrZWdCZW5Mc0VXZ05laFhyUHNGRU9CXC94XC95aFNuVFp6elVkb0o2MDl5T25FWjExZnZyVlZ5RmtSVzd1U1FvTjZIZGJcL1FQbGpDbHVWdUkwQTNwXC9WSVE2S1Roc1E5aFJDQnhqQnRuSHdDeDRnd2tIVHAyN3NINENpUDJTVzJkd05OOCtmOVlLVDlwQ0k1WlwvbFkxOWJVb0R3bmxJcVhZMnhNeG82SjZpMlwvT091YWwyRUlRR2hPdzg9IiwibWFjIjoiMmE4ZjVhYjA1NDU1MmQ4ZWM1MmEzZmFmNTU4MTFhNjY4Y2I4ZmRmNzYzZDdhZDIyNGM0ZDBkMjRmNjU4YWUwZCJ9
eyJpdiI6IjZlQmhXbzRkYzRpYllTQWhzemUxT0E9PSIsInZhbHVlIjoib3V1a1ptZEJrK2xNQlYyZFNNMnhcL1o2ak9YTE5UVlM5UGJPcFJhOWYwbzJ5ZDhzYUR6aU5XSGY5dUVXUmRTMUtsVHB0UzNuZFdpK252dE5FTFwva2NaMEZxM0ZKVHBpRzdobXhWV0NjU2xQNTlwZTdsSThsbnhRbDNRc1I0ZmFTN2NaSUJFaXFhdTBxYUxVRkgrTmlvM3NxZytTbkxyTEY5OVVETU10NkRnN3ZDNG9HZitsblB4eGNFWVlpNW5KczBYUkp1XC9veGdoa0pyeWthK1V5UmxmcU9iRTFIQmd0cktjMm5iUXozcGk4bEh4djJGMnpnODdNRnlWQzlpYVo5WGFhb1htKzBFbDN6bjZMMlc5U2IzNGRJOGJSNUFRNUJXaE5qeGV1UEtiS0wrcnRRZWhXbjdKWjlSYit0cEdZWktRN2VneTN2cHFxRGRWSlJWRjArVnRhaWZhOE4zakQxRmRtZTNuZnVPdDA0dFZJcWNuVnpZUmpXTUVBc3dPeFFpK3FKOVk4WTR6NGtYNFo0Rkc1RzZ5dz09IiwibWFjIjoiYjdjYThkNjM1ZGVmYzgwN2M4Y2NhMDg1M2NmNWQwNTFkNzEyMzU5M2JlZWVhNDY5NmRkOTgzNzFiZThmNmFmZiJ9

Tần Phong Hi nhìn ông ấy, cũng không hỏi gì. Vừa nãy sau khi Lệ Tử Mặc phá vỡ ảo ảnh, ông ấy cũng lập tức tỉnh lại ngay. Nhưng không hiểu tại sao ông ấy không ra tay, cũng không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Ads
';
Advertisement