Nhưng khi hắn nhìn mặt của Tần Phong Hi, hắn bỗng thấy hoảng hốt.
Khuôn mặt của Tần Phong Hi dường như in đầy đồ vân trong nước, như thể đầu lâu to lớn kia đã co lại rất nhiều lần, sau đó dán hết lên mặt nàng. Khuôn mặt mịn màng trắng nõn ban đầu của nàng giờ đây phủ kín đồ vân màu đen, hắn không nhìn thấy mặt chính diện của nàng, nhưng chỉ một bên mặt cũng khiến lòng hắn kinh hãi không gì sánh bằng.
Hắn muốn hỏi có phải hiện giờ nàng cũng rất đau, có phải còn đau hơn hắn không, nhưng hắn lại không nói nên lời.
Tân Phong Hi phải cõng một người cao lớn như hắn cố gắng bơi về phía trước đúng là rất khó khăn, rất khó khăn. Trong cảm giác của Lệ Tử Mặc, dường như họ đã bơi trong nước lâu như cả cuộc đời, nhưng thật ra vẫn chưa qua được một khắc đồng hồ.
Sau đó, hắn thấy mặt nước tối tăm mang theo chút ánh sáng trước mặt, đột nhiên như có một cái miệng lớn há ra, bên trên còn có một hàm răng sắc nhọn. Không có gì khác, chỉ có một cái miệng như vậy đang chờ họ ở lối ra, như đang chờ họ chui đầu vào rọ.
Nhưng lúc này tốc độ của Tân Phong Hi bỗng trở nên rất nhanh, rất nhanh, như thể hắn đột nhiên không có trọng lượng, không còn là gánh nặng với nàng nữa. Hắn nhìn mặt Tần Phong Hi, phát hiện đồ vân màu đen kia trong lúc bất chợt đã biến thành màu đỏ sậm, khuôn mặt Tần Phong Hi vặn vẹo, hắn còn nghe được tiếng nàng nghiến răng, dường như nàng đang phải chịu áp lực lớn lao nào đó.
Lệ Tử Mặc đau lòng thật rồi, hắn nếm được mùi vị đau lòng, trong lòng hắn rất đau, cực kỳ đau, cơn đau này lại có thể lấn át nỗi đau của cơ thể hắn, nhưng vẫn khó chịu như vậy, không dễ chịu chút nào.
Hắn biết cả đời này hắn không thể buông người phụ nữ này ra, không thể, dù nàng muốn chết, hắn cũng sẽ chết cùng nàng, hắn tuyệt đối không sống một mình.
Lúc này Tần Phong Hi cũng không nói được gì. Trong nước như thể có vô số bàn tay đang kéo nàng, kéo tóc nàng, kéo chân nàng, kéo tay nàng, thậm chí còn có bàn tay đang kéo quần áo nàng.
Cảm giác này rất âm u đáng sợ, nhưng nàng biết mình không thể dừng lại, chỉ cần nàng dừng lại, thì nàng và Lệ Tử Mặc sẽ mắc kẹt ở đây, mãi mãi không thoát ra được nữa.
Nàng cắn đầu lưỡi mình, cơn đau tức thời và dược hiệu trong máu lập tức cho nàng một sức mạnh nhất định. Nàng vừa bơi về phía trước vừa dùng một tay kết chú quyết, đây
là chú quyết trước đây nàng vẫn luyện tập, nhất tâm nhị dụng.
Chú quyết của nàng có tác dụng làm sạch nước, giúp nàng đẩy nước trước mặt ra xa, có thể khiến tốc độ của nàng nhanh hơn một chút. Cũng chính vì vậy nên tốc độ của nàng mới lập tức trở nên nhanh hơn.
Nhưng làm vậy sẽ nhanh chóng làm tiêu hao sức lực của nàng, nàng còn phải cõng Lệ Tử Mặc bơi về phía trước, nếu mất sức, cả hai người vẫn sẽ chết.
Tất nhiên nàng cũng nhìn thấy cái miệng đang há to trước mặt, đó cũng là một cửa ải khó khăn khác mà nàng phải phá. Sinh Linh Tiểu không phải là sinh linh đi ra có thể cười, mà “cười” ở đây rất quỷ dị, giống như sự phóng túng của một con quỷ được thả ra, muốn quay lại thế gian để gây họa.
Thật ra trận Sinh Linh Tiểu này Tần Phong Hi chỉ từng nghe nói, nhưng nàng không biết phải phá thế nào, dù sao cũng chưa tự mình trải qua, ngay cả lão đạo sĩ cũng chưa trải qua. Họ chỉ từng đưa ra một giả thuyết lúc thảo luận đến trận pháp này, nếu gặp phải thì phá thế nào.
Khi ấy Tần Phong Hi nghĩ sao lại thế được, sao nàng có thể gặp phải trận này được? Nên suy nghĩ của nàng khi ấy cũng không mấy nghiêm túc.
Nhưng nàng không bao giờ ngờ được sẽ có ngày mình thật sự gặp phải trận pháp này, nhưng cũng không phải không phá được. Đúng vậy, không phải không phá được, nàng tuyệt đối không thể chết ở đây, không thể chết trong trận pháp gian ác này.
Lão đạo sĩ, nếu còn ngày gặp lại, ta nhất định sẽ đánh ông một trận tơi bời! Tần Phong Hi thầm nghĩ.
Lúc này nàng đã đến gần cái miệng đang há to rồi. Đúng lúc ấy, trên lưng nàng bỗng có một lực kéo cực mạnh, giống như muốn kéo Lệ Tử Mặc đi, Tân Phong Hi kinh hãi, tay còn lại cầm Phá Sát chém về phía sau.
Là nước, tất cả đều là nước. Nước dường như ngưng tụ thành một bàn tay, bị Phá Sát chém một cái thì tản đi, nhưng rất nhanh đã tiếp tục ngưng tụ lại, lại là một bàn tay to lớn tiến tới sắp bắt được chân Lệ Tử Mặc.
Chết tiệt.
Tay Tần Phong Hi kết một chú quyết ấn về phía bàn tay đó, sóng nước bỗng nhiên xao động một hồi, có rất nhiều bọt nước nổ tung, bọt nước nổ tung nên lực đẩy cũng rất mạnh, lập tức đẩy Tân Phong Hi và Lệ Tử Mặc vào cái miệng lớn kia. Lúc này, Tần Phong Hi cũng gần như không thở nổi, họ đang ở dưới nước, Tần Phong Hi không biết kĩ năng nín thở của Lệ Tử Mặc có mạnh hơn nàng rất nhiều không, nhưng bây giờ phải ngoi lên mặt nước hít thở, ngực nàng sắp nổ tung rồi.
Nhưng nếu nàng thật sự bị hút vào trong cái miệng rộng kia, Tần Phong Hi đoán trong đó sẽ là một ảo cảnh. Vì Sinh Linh Tiểu không thể chỉ là một trận pháp đơn giản như vậy.
Ảo cảnh trước sau vẫn là ảo cảnh, nếu họ rơi vào ảo cảnh nhưng thực tế vẫn đang ở dưới nước, thì họ sẽ quên nín thở, quên ngoi lên lấy oxi, họ sẽ im hơi lặng tiếng chết đuối trong ảo cảnh.
Chết thì chết thôi, nhưng chết trong trận pháp Sinh Linh Tiếu thì không vui vẻ chút nào, cũng không có chuyện đầu xuôi đuôi lọt. Nàng đoán hai người họ sẽ bị bắt lại, dùng bí thuật để chế thành con rối.
Sau khi trở thành con rối, công phu của họ sẽ không mất đi mà thậm chí còn mạnh hơn khi còn sống, đặc biệt là Lệ Tử Mặc, trên người hắn có tuyệt cổ và kịch độc, tác dụng cực lớn. Nàng cũng không mong có một ngày hai người có cơ hội ra ngoài, nhưng lại là sắc mặt xám xanh, hai mắt vô thần nghe người khác sai khiến, tựa như hai người máy, bảo giết ai thì giết, sai cái gì thì làm cái đó.
Hoặc còn có một khả năng, là hai người sẽ tự giết lẫn nhau, cạnh tranh làm con rối vương cuối cùng để ra ngoài.
Nàng không muốn thế, không muốn!
Hai mắt Tần Phong Hi như sắp lồi lên, nàng lại cắn lưỡi mình, Lệ Tử Mặc có thể cảm nhận được cơ thể nàng đang run rẩy, hắn thấy khóe miệng nàng có một tia máu rỉ ra, tan vào trong nước. Lòng Lệ Tử Mặc run lên, với dáng vẻ này thì không cần hắn hỏi, nàng không cần nói, hắn cũng biết đau đớn nàng phải gánh chịu lúc này chắc chắn không ít hơn hẳn.
Lệ Tử Mặc cảm thấy, mình có tài đức gì mà lại có được người như nàng!
Bất luận thân thế của nàng là gì, hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay, không bao giờ buông.
Tần Phong Hi cắm Phá Sát vào hông, hai tay kết bí quyết trong nước thật nhanh, nàng có thể cảm nhận được tinh thần của mình đang trôi đi rất nhanh, trôi đi rất nhanh, đầu óc của nàng cũng bắt đầu không nghĩ được gì nữa.
Trong tay nàng đột nhiên phát ra một ánh sáng yếu ớt, tuy rất yếu nhưng rất nhanh đã hợp thành một bức màn ánh sáng, càng lúc càng lớn, lồng ngực Tần Phong Hi sắp vì thiếu oxi mà nổ tung rồi, chỉ còn một chút nữa, chỉ còn một chút nữa thôi, nàng căng mắt, tiếp tục cố gắng.
Tay nàng đánh màn sáng về phía cái miệng đang há to kia.
Màn sáng kia so với cái miệng thì không lớn lắm, dường như đã bị hút vào ngay lập tức.
Mắt Tần Phong Hi tối sầm lại, nàng cảm thấy mình thật sự không kiên trì nổi nữa. Chỉ còn một chút nữa, chỉ thiếu một chút thời gian nữa thôi, nhưng bây giờ nàng không còn
sức để ngoi lên hít thở nữa rồi, nàng không làm được.
Trong lòng Tân Phong Hi cảm thấy thê lương, nhưng không còn cách nào nữa, nàng còn chẳng cử động được đầu ngón tay, ngay cả kết một bí quyết cũng không làm được, nàng không làm được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một đôi tay ôm lấy mặt nàng, một đôi môi lạnh như băng áp lên đôi môi cũng lạnh như băng của nàng, một hơi thở từ từ đi qua.
Tần Phong Hi giật mình, ý thức khôi phục, nàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt trắng xanh của Lệ Tử Mặc.
Tần Phong Hi hoảng sợ lắc đầu muốn thoát khỏi hắn, nhưng môi của hắn vẫn dán chặt lên môi nàng, tiếp tục truyền khí cho nàng.
“Ưm ưm” Được rồi! Đủ rồi!
Lệ Tử Mặc buông nàng ra, cảm thấy mình sắp chết vì đau đớn rồi, nhưng hắn không thể ngất, không thể ngất, nếu không lại gặp nguy hiểm như lúc nãy thì phải làm sao bây giờ.
Tuy Tần Phong Hi thấy rất sợ hãi, nhưng cũng không dám lãng phí thêm thời gian nữa, lập tức lao về phía mặt nước.
Rào rào.
Cuối cùng họ cũng ra khỏi mặt nước rồi, hai người tham lam hít oxi.
“Sao chàng lại cử động được!”
Tần Phong Hi kéo hắn đến trước mặt, phẫn nộ nhìn hắn chằm chằm. Đúng ra, sau khi bị nàng dùng châm thuốc để phong ấn cổ, hắn phải tuyệt đối không cử động được, tuyệt đối không được!
Lệ Tử Mặc nghe vậy thì chỉ nhìn nàng một cái thật sâu, ở thời khắc cấp bách ấy, hắn chỉ thấy đôi mắt nàng nhắm lại, toàn thân mất hết sức lực, mềm như bông chìm xuống nước, dường như không chỉ cơ thể không chịu nổi, mà lòng nàng cũng muốn buông bỏ. Không ai có thể hiểu được nỗi kinh hoàng và sợ hãi trong lòng hắn lúc ấy, thế là nhất thời tức giận công tâm, khiến hắn phá được trói buộc.
Nhưng giờ đây di chứng của chuyện đó đã tới rồi, hắn cảm thấy toàn thân đau đớn khiến hắn chỉ muốn chết đi, cơn đau này mạnh hơn vừa nãy gấp mấy lần, mỗi lần hắn cảm thấy đau đến mức không thể đau thêm được nữa, thì lại có một cơn đau dữ dội khác ập tới, làm mới nhận thức của hắn.
Hắn vẫn luôn chịu đựng, nhưng cuối cùng không chịu được nữa, phun một ngụm máu đen ra.
“Đồ ngốc!” Mắt Tân Phong Hi đỏ lên, mắng hắn, nhưng trong tay lại có thêm mấy cây châm dài, nhanh chóng đâm vào đại huyệt của hắn. Ở đây không có gió, vậy mà mặt nước lại đột nhiên nổi sóng.
Lúc đầu chỉ là một dòng nước nhỏ chảy xuống đáy, sau đó đột nhiên biến thành một nồi nước, bọt nước ùng ục ùng ục bốc lên, như đang sôi trào. Tần Phong Hi rất vui: “Ta cứ tưởng sẽ thất bại, không ngờ lại thành công rồi!”
Màn sáng khi nãy của nàng có tác dụng, nó nổ tung trong cái miệng kia, nổ tung ảo cảnh, chẳng khác nào nổ tung lối ra.
“Không được, nếu giờ chúng ta không ra thì sẽ không bao giờ ra ngoài được nữa.
Tần Phong Hi lại trói chặt hắn lại, nàng biết bây giờ chắc chắn hắn đang vô cùng đau đớn, nếu là người khác thì e rằng đã ngất đi rồi, nhưng hắn vẫn cắn răng chống chịu, đây cũng là nguyên nhân khiến lúc đầu nàng không sợ hắn, hơn nữa còn có hảo cảm với hắn. Đêm đó ở trong núi hoang, hắn cũng như vậy, vẫn mở to mắt, tuy đau đớn vô cùng nhưng hắn vẫn cực kì tỉnh táo. Khi ấy nàng đã biết đây là một người đàn ông mạnh mẽ không ai sánh bằng.
“Sinh Linh Tiểu này, nếu muốn phá trận thì phải đi từ trong nước, nên ta không thể dùng khinh công đưa chàng ra ngoài được. Nàng nghiến răng, giải thích với hắn trước khi tiếp tục lặn xuống nước, thậm chí không đợi ánh mắt hắn đáp lại, nàng đã lao xuống nước.
Có lẽ vì hắn thoát được trói buộc cứu nàng, nên lần này Tần Phong Hi còn dũng mạnh hơn trước, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để bơi về phía lối ra.
Lúc này, trên chiếc thuyền lớn đang chậm rãi trôi nổi bên ngoài, Du Hoảng bị mấy người đẩy về phía trước, như muốn mở miệng, nhưng khi thấy sắc mặt của mấy người đối diện, hắn lại thấy không nói nên lời.
Họ cũng không biết Sinh Linh Tiếu là gì, nhưng lâu như vậy mà hai người kia vẫn chưa ra, rõ ràng là lành ít dữ nhiều. Nếu cứ chờ thêm nữa, ngộ nhỡ lại có người đi ra, hoặc lại có cơ quan bẫy rập gì thì sao? Trên mặt sông họ đang ở rất yên tĩnh, không có lấy một chiếc thuyền, nhưng như thế cũng không thể khiến họ lơ là.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất